Yêu thương mong manh quá!
Cái phạm trù yêu thương này thật phức tạp, nó làm xoay chuyển cả cuộc sống của bao nhiêu người!
Đôi khi chỉ vì sự dỗi hờn, người ta đã không suy xét mà tự đánh mất tình bạn, tình yêu, tình người… mất đi tất cả vì những lý do thật giản đơn, điều đó có đáng hay không?
Đừng tự mình làm đau thêm nhé nữa nhé em, vì tình yêu là vậy đấy! Đôi khi người ta yêu vội, yêu chân thành, yêu là hy sinh tất thảy… Người ta cháy hết mình cho tình yêu đó, nhưng kết quả thì thật bất hạnh, họ đỗ vỡ, họ tan đi trong nước mắt, trong nỗi cô đơn, dù có thầm lặng, có giá băng hay uất hận, cuồng phong thì kết quả họ vẫn đang tự mình làm mình đau rồi đấy!
Tôi vẫn hàng ngày đọc, ngẫm và chia sẻ với các chị em, những người vợ có chồng, những bà mẹ đơn thân hay nhưng cô gái trẻ trong tình yêu. Tất cả dường như đều khóc khi cuộc tình tan vỡ, mất mát và hụt hẫng, không còn được yêu thương, không còn được chạm tay tới hạnh phúc cuối cùng. Tôi không mong mình rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng có lẽ tôi nên cảnh giác hơn chăng, vì chẳng phải số đông những người phụ nữ ấy là đảm đang, chiều chồng, cam chịu đấy thôi hay những cô bé ngây thơ, yêu vội hiến dâng mình rất thật… Để rồi họ phải chịu kết quả cuối cùng là sự đau khổ, khi đó họ mới biết thế nào là sự đắng cay, phản bội, giả dối mà những người đàn ông họ đã từng yêu thương mang đến cho họ.
Xã hội bây giờ thật lạ, con người ta dường như thích chấp nhận gian nan, lần tìm thử thách, họ không chịu dừng chân nên họ càng cố gắng bước đi vội vã, như để chứng minh, như để khẳng định tình yêu thật vô cùng phong phú. Riêng tôi, cái phạm trù yêu thương này thật phức tạp, nó làm xoay chuyển cả cuộc sống của bao nhiêu người, cứ tưởng hạnh phúc là thế nhưng sao yêu thương quá mong manh!
Nếu là tôi, tôi sẽ không cố giành, giữ hay níu kéo tình yêu, tôi để mặc cho số phận, cũng không chấp nhận, không hy sinh, tôi chỉ biết thay vì cứ phải nhìn người bên cạnh, nhận xét, đánh giá, tôi lại chỉ sống cho mình. Đừng nghĩ rằng tôi ích kỉ, bởi vì tôi biết yêu, biết trân trọng giá trị của mình, có quan tâm được chính tôi thì mới có thể chăm sóc tốt cho người khác.
Video đang HOT
Sự yêu thương kia phải chăng là nghiệp chướng, là đau thương, là mất mát?
Không phải ai, sau thời gian dài mất mát, cũng cảm thấy hối hận hay nuối tiếc vì đơn giản, khi họ nhìn nhận sự việc khách quan hơn, họ mới thấu hiểu, họ thực ra không còn yêu, hay không cần người đó đến vậy. Vì sao ư? Vì có thể đó chỉ là thói quen chiếm giữ, chẳng ai muốn vứt đi vật cũ, chỉ vì kiểu dáng của nó xã hội không còn ưa chuộng vì ít ra, họ cũng để dành cho những mục đích khác, vứt đi khi thực sự hỏng, khi nó vô dụng và nó gây phiền toái. Tôi có thể lạ lùng khi mượn hình ảnh một món đồ để tả thực cho một mối quan hệ, nhưng không phải tôi hạ thấp giá trị người hay vật, mà vì tôi tránh nói đến chuyện người ta yêu đương để rồi chia tay, bỏ rơi nhau như thế, nếu tôi thẳng thắn vậy có khi tôi lại thật chua xót, cho những người biết yêu thật sự.
Yêu thương ơi, sao quá đỗi mong manh, quá đơn giản, đôi khi chỉ vì sự dỗi hờn, người ta đã không suy xét mà vội vàng và tự đánh mất tình bạn, tình yêu, tình người… mất đi tất cả vì những lý do thật giản đơn, có đáng hay không? Vậy thì, cái yêu thương kia phải chăng là nghiệp chướng, là đau thương, là mất mát? Thử hỏi rằng, xã hội không còn chữ tình, không còn yêu, thương thì chúng ta dường như đang là nạn nhân của chính mình, của hiện đại hóa chăng? Vậy nên hãy thử một lần, nhìn lại xem cái sự yêu, thương của mình có phù hợp, có phải là mục đích chính để mình chứng minh giá trị bản thân?
Xã hội bây giờ đang sẻ chia, phân tích, yêu vội, sống vội hay cả yêu chân thành là thế, nhưng sao hôm nay thật đổi khác, người ta không thể nhận ra ngay cả người bạn đời từng tin yêu là thế… nhưng tôi tin, dù có để yêu thương ở một phạm trù nào đi nữa, sau mỗi cuộc trốn tìm, đều ít nhiều mất mát, góp gió thành bão, đừng để một ngày phải bỗng dưng tự hỏi “Mình chẳng là ai nữa!”
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi niềm kẻ đến sau
Ý thức được cuộc tình ấy tiềm ẩn những đắng cay nhưng Thùy lại chẳng thể dứt... (Ảnh minh họa)
Ý thức được cuộc tình ấy tiềm ẩn những đắng cay nhưng Thùy lại chẳng thể dứt. Ngay cả khi người yêu Hưng xù lông xù cánh, ném vào kẻ tình địch là Thùy muôn vàn lời xúc phạm.
Đã nhiều lần Thùy hạ quyết tâm sẽ không gặp Hưng nữa nhưng con tim cô bất trị, vẫn thổn thức, mong nhớ vì Hưng. Từ chối trả lời cuộc gọi, song cô lại khắc khoải chờ đợi những dòng tin nhắn anh nhắc cô phải đi ngủ đúng giờ, không được bỏ bữa sáng để đảm bảo sức khỏe, hoặc đơn giản là nhớ đeo khẩu trang khi đi ngoài đường. Thùy không đến khi Hưng hẹn gặp, song cô lại khát khao được run rẩy trong vòng tay rắn chắc, siết chặt của anh, được nép vào ngực anh để cảm nhận chuỗi nhịp đập nồng nàn yêu thương, được chia sẻ những vui buồn, được bình thản nắm tay anh giữa tấp nập phố phường...
Nhưng rồi Thùy lại tự dằn vặt, cào cấu mình: Tại sao cứ chọn lối rẽ đầy chông chênh ấy, trong khi có thể đi trên con đường bằng phẳng hơn? Tại sao cứ phải nhớ tới Hưng trong khi có rất nhiều đấng nam nhi đẹp trai, thành đạt, giàu có hơn anh đang theo đuổi cô?...
Thùy luôn được mọi người xung quanh nhận xét là quyết đoán, năng động. Cô cũng kiêu hãnh với suy nghĩ mình mạnh mẽ hơn những nữ đồng nghiệp và bạn bè cùng giới. Thùy đã từng bày tỏ quan điểm không đồng tình với sự ủy mị, sướt mướt trong tình ái cũng như kịch liệt phản đối sự bồng bột, mù quáng của các cô gái khi yêu để rồi tự chuốc lấy những bi kịch.
Trong cách nhìn nhận trước đây của Thùy thì tình yêu phải được đo đếm bằng tháng, bằng năm để hai người thực sự hiểu nhau, gắn bó khăng khít với nhau. Thùy không ủng hộ kiểu tình yêu sét đánh nhưng rồi chính cô bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc tình ngay từ lần đầu tiên ánh mắt cô vô tình chạm ánh mắt Hưng. Thùy nhận ra phía sau vẻ bề ngoài cứng cỏi là sự yếu mềm của con tim, mới thấm thía nỗi đau quặn thắt khi bị ngọn lửa tình thiêu đốt...
Thùy quen Hưng trên chuyến tàu về quê khi anh đã đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân. Vợ chưa cưới của anh khá xinh đẹp, có địa vị và chẳng phải ai xa lạ mà chính là cô con gái cưng của Giám đốc cơ quan Thùy. Ấn tượng đầu tiên Hưng để lại nơi Thùy chính là nỗi buồn thẳm sâu nơi khóe mắt. Nỗi buồn ấy không mong manh, thoảng qua mà neo đậu lại, trở thành sợi dây ràng buộc Thùy với những tâm sự của Hưng. Ngọn lửa tình yêu bắt đầu nhen nhúm từ đấy. Nỗi khắc khoải vừa gào thét vừa thầm lặng đánh thức Thùy, hành hạ cô...
Con tim Thùy thấm thía nỗi đau quặn thắt khi bị ngọn lửa tình thiêu đốt... (Ảnh minh họa)
Ý thức được cuộc tình ấy tiềm ẩn những đắng cay, ngang trái nhưng Thùy lại chẳng thể dứt mình ra khỏi những tơ vương. Ngay cả khi người yêu Hưng xù lông xù cánh bảo vệ tình yêu, ném vào kẻ tình địch là Thùy muôn vàn lời xúc phạm, thậm chí còn đe dọa không để cho Thùy được sống yên ổn, song chỉ một lời nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai của Hưng: "Bấy lâu, anh gò ép mình hy sinh những cảm xúc riêng tư, anh đành lòng chấp thuận đánh đổi bản thân bằng vỏ bọc tình yêu để có tương lai, sự nghiệp. Nhưng kể từ khi gặp em, anh bỗng nhận ra tiền tài và danh vọng - những thứ lớn lao ấy chưa chắc đã làm nên hạnh phúc.
Anh biết mình đã sai và anh không muốn tiếp tục dấn sâu thêm nữa vào những sai lầm" thì trái tim Thùy lại mềm ra... Càng nung nấu ý định chia xa, càng cố lẩn tránh thì lòng Thùy càng thêm nổi sóng và hình bóng Hưng thêm đậm đà hơn. Câu nói bâng quơ của cô bạn thân: "Nếu bạn yêu, hãy yêu như một dòng sông, qua mùa bão lũ, khô hạn, dòng sông ấy cũng không bao giờ cạn nguồn" trở thành điểm tựa cho Thùy bấu víu.
Thùy lặng lẽ sánh bước bên Hưng. Hẹn anh về quê với mục đích đưa ra một kết cục dứt khoát cho mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Cánh đồng lúa đang thì con gái như quyến rũ hơn, căng tràn sức sống hơn dưới ánh trăng lung linh mùa hạ. Lâu lắm rồi Thùy mới được tận hưởng cảm giác bình yên, thư thái đến vậy. Sự tấp nập, bon chen của cuộc sống chốn thị thành, tâm trạng thiệt thòi, bức xúc của "kẻ đến sau", những đấu tranh nội tâm gay gắt giữa đón nhận và xa lìa... dường như đã bị bỏ lại sau lưng tất cả.
"Anh quyết định hủy hôn rồi", Hưng chủ động phá tan sự im lặng giữa hai người. "Điều đó đồng nghĩa với việc anh lại trở về vạch xuất phát đầy khó khăn của 4 năm về trước. Anh không tiếc sao?", Thùy căn vặn. Hưng mỉm cười rồi âu yếm nhìn Thùy: "Tình yêu chân thành giúp con người vượt lên trên những toan tính thực dụng, tầm thường. Hạnh phúc bình dị mà lớn lao là khi được đồng hành cùng người mà mình yêu thương nếm trải cả những ngọt ngào cũng như đắng cay trong cuộc sống".
Đã có lần đọc câu danh ngôn: "Tình yêu giống như đồng hồ cát, khi lí trí trống rỗng thì trái tim tràn đầy", Thùy lắc đầu hoài nghi. Nhưng giờ đây, Thùy tin tình yêu có ma lực, có phép nhiệm màu. Hưng đã dũng cảm vứt bỏ mọi thuận lợi để được sống là mình, với những đam mê, rung động từ trái tim thì tại sao Thùy không thể vượt lên trên sóng gió, thử thách để được sống trọn với niềm khao khát sâu kín? Thùy tự hỏi mình. Và câu trả lời đã lấp ló trong tim...
Theo TGPN
Sự tha thứ muộn màng Trái tim tôi quặn thắt lại khi biết Chiến là người yêu cũ của chị dâu... (Ảnh minh họa) Háo hức dẫn Chiến về ra mắt gia đình bao nhiêu thì trái tim tôi quặn thắt lại bấy nhiêu khi đón nhận sự thật phũ phàng: chị dâu tôi chính là người yêu cũ của anh. Vẫn biết tất cả đã trở thành...