Yêu thêm lần nữa được không em? (P1)
Lập tức, bờ môi tôi bị chà xát. Quân ghì lấy tôi bằng vòng tay mạnh mẽ và rắn chắc. Tôi giẫy dụa, nắm tay đấm liên tục vào ngực Quân, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh đang ghì chặt lấy tôi mà không được.
Tôi giận dữ thực sự, anh là ai mà lúc nào cũng tự cho mình cái quyền coi nhẹ người khác, muốn làm gì thì làm? Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi cuộc sống ngày trước, anh ta lại ngang nhiên bước vào làm khổ tôi một lần nữa?
Chúng ta đã nghe nói nhiều về câu “Đúng người, sai thời điểm”. Thời điểm ở đây không chỉ là thời khắc chúng ta gặp được người đó mà còn là thời điểm rung động của trái tim. Có những người bên nhau nhưng hai trái tim lại không cùng một múi giờ. Lúc còn bên người ấy thì nghĩ rằng đó là yêu sai người. Lúc xa nhau rồi mới hiểu đó là tình yêu cả một đời. Người ta bảo “Bạn có thể làm tất cả cho người mình yêu, trừ việc yêu họ thêm lần nữa”. Liệu điều đó có đúng hay không? Xin mời các bạn lắng nghe truyện ngắn của tuần này “Em thêm lần nữa được không em” của tác giả Nguyễn Thị Loan.
Trời đã về chiều, ánh nắng màu đỏ nhạt trải dần xuống mặt đất. Tôi đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc tan sở để ghé qua trường mẫu giáo đón bé My, cô con gái ba tuổi lém lỉnh thì tiếng điện thoại vang lên. Tôi bắt máy, tiếng con bé líu lo bên tai:
- Mẹ ơi, hôm nay chú Hùng đón con!
Tôi mỉm cười, đầu dây bên kia lại vang lên giọng Hùng trầm trầm ấm áp:
- Hôm nay anh rảnh, nên qua đón My sớm. Em sắp về chưa?
- Em đang dọn đồ, chuẩn bị về. – Tôi đáp
- Vậy hôm nay nhà mình đi ăn ngoài đi! – Hùng hào hứng.
Tôi khựng lại. Hai chữ “nhà mình” bất giác khiến tim tôi nhói lên một nhịp. Đầu dây bên kia lại nghe tiếng bé My cười sung sướng:
- Đi đi, mẹ, con muốn ăn gà rán!
- Đi nhé em. Anh đưa con đến cổng công ty em chờ nhé!
Nói rồi anh cúp máy, không kịp để cho tôi từ chối. Tôi cười buồn, biết làm sao để anh hiểu. Chúng tôi quen nhau từ khi tôi mới đến thành phố này, lúc bé My mới tròn một tuổi, khi chúng tôi vô tình gặp nhau lúc đưa My đi khám. Tôi vô cùng biết ơn cuộc sống đã cho tôi gặp anh ở nơi cách rất xa ngôi nhà tôi đã sinh ra, cách xa cả phần quá khứ mà tôi thực sự muốn chôn vùi trong quên lãng. Khi mà tôi đơn độc nhất, yếu đuối nhất, thật may mắn vì cuộc đời đã mang anh đến bên cạnh giúp đỡ mẹ con tôi. Chỉ là, ngoài lòng biết ơn ra, tôi không thể cho anh thêm bất kì điều gì khác, bởi trái tim tôi vốn đã không còn nguyên vẹn từ rất lâu rồi.
Hùng đưa mẹ con tôi về sau một buổi tối mệt nhoài chiều theo yêu cầu của bé My. Con bé hết đòi đi ăn lại đi mua sắm, rồi đi chơi máy bay tàu hỏa. Mỗi lần tôi nghiêm khắc không đồng ý, nó lại quấn lấy Hùng mè nheo vòi vĩnh. Anh thì lúc nào cũng chiều chuộng nó, mặc kệ cho tôi cáu kỉnh.Tôi bế con bé vào giường, đắp chăn cho nó rồi quay ra phòng khách. Hùng vẫn đang chờ tôi, tay anh mân mê quyển sách tô màu mới mua cho con bé. Tôi bảo anh:
- Cám ơn anh vì tối nay, con bé nó vui lắm.
Hùng ngước lên nhìn tôi, ánh mắt anh chân thành làm tôi đau nhói
- Anh muốn ngày nào cũng được vui như thế này, Mai ạ.
Tôi thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh:
- Anh biết câu trả lời của em rồi mà.
- Em vẫn không quên được anh ta sao?
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang rung lên dữ dội. Nỗi đau tôi đè nén bao năm lại bắt đầu rục rịch cựa mình. Tôi lắc đầu, bảo Hùng:
- Trái lại, anh ta là điều cần lãng quên nhất trong cuộc đời em. Nhưng, thực sự em không sẵn sàng cho bất kì mối quan hệ nào nữa. Với em, đau một lần là đủ quá rồi. Em chỉ muốn sống hạnh phúc và bình yên bên con gái thôi.
Hùng nắm lấy tay tôi, kiên trì:
- Anh sẽ đợi, cho đến khi nào em đồng ý.
Tôi tiễn Hùng ra về, lòng ngổn ngang những nỗi buồn. Tôi quay về phòng ngủ, ôm bé My trong tay, vùi mặt vào mái tóc con bé hít hà, chỉ mong cuộc sống có thể mãi mãi bình dị như thế.
***
Tôi kết hôn từ khi mới hai mươi hai tuổi. Hai mươi bảy tuổi làm mẹ. Điều trớ trêu và đau lòng nhất là ngay sau khi biết mình được làm mẹ, tôi lại li hôn. Quân, chồng cũ của tôi là một người tốt, nhưng anh không yêu tôi. Quân miễn cưỡng kết hôn với tôi theo lời trăn trối của của mẹ anh trước khi bà qua đời. Tôi là em gái bạn thân nhất của anh, từ bé mẹ anh đã nhìn thấy tôi lớn lên, cũng nhìn thấy cả tình cảm của tôi dành cho anh khi tôi thành thiếu nữ. Mẹ anh quyết liệt phản đối người anh yêu, cho tới tận lúc bà bị tai nạn rồi qua đời.
Chúng tôi kết hôn, nhưng anh đối xử với tôi như một người khách trọ, lịch sự nhưng không mặn, không nhạt. Người yêu anh uất ức bỏ đi nơi khác, còn tôi sống bên anh, tận tụy làm người vợ hiền thảo chu đáo chăm sóc anh với hi vọng một ngày anh sẽ quay đầu lại nhìn tôi. Tôi không nhớ rõ bao nhiêu lần thức đêm lau mặt, thay quần áo cho anh khi anh say mềm, bao nhiêu lần cặm cụi nấu nướng rồi ngồi chờ anh bên mâm cơm nguội ngắt. Lúc đó, tôi ngây ngô nghĩ rằng, chỉ cần ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh hằng ngày là đủ.
Năm năm ở bên anh, đã bao lần tôi khao khát được ôm anh, nhưng đổi lại chỉ thấy bóng lưng anh lạnh lùng quay đi. Cho đến đêm cuối, anh say. Tôi trở thành người phụ nữ của anh trong cơn say hoang dại đến quên cả lí trí. Nhưng, ngay sáng hôm sau khi thức dậy, ánh mắt anh nhìn tôi khi thấy tôi bên cạnh khiến tôi đau đến cả đời cũng không quên được. Cái nhìn như giận dữ, lại như mỉa mai khinh miệt.
Câu đầu tiên anh nói với tôi sau khi tỉnh dậy là ” Em nhớ uống thuốc”. Tôi nghe chua xót trào lên khóe mắt, anh sợ giữa tôi và anh có thêm ràng buộc. Tôi lạnh lẽo gật đầu, nghe tình yêu trong mình dần biến mất. Rồi, một tháng sau, tình yêu suốt một thời thanh xuân của tôi cũng chính thức tan biến. Khi tôi cầm trong tay chiếc que thử thai đã hiện lên hai vạch đỏ, thì cũng là lúc chứng kiến người đàn ông tôi yêu suốt những năm tháng tuổi trẻ vào khách sạn cùng một người phụ nữ khác. Tôi đã cười, cười như điên mà nước mắt tuôn ra ào ạt.
Tối hôm đó, tôi chờ Quân về với lá đơn li hôn đã soạn sẵn, tôi nói với anh tôi buông tha anh để cho cả hai chúng tôi được tự do. Tôi nói đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân ngột ngạt không lối thoát. Quân im lặng một lúc, rồi kí đơn. Không do dự. Còn tôi thì chua chát, xót xa cho mình, cho tình yêu mà tôi đã từng cho nó là tất cả.
Sau khi li hôn, tôi chuyển đến một thành phố khác. Tôi lặng lẽ sinh con và vùi chôn quá khứ buồn tủi của mình. Khoảng thời gian đầu tiên vô cùng cực nhọc và kinh khủng, nhưng nhờ có nó, tôi thấy mình già dặn và trưởng thành hơn. Chỉ có điều, trái tim đã vỡ nát của tôi thì không bao giờ có thể trở lại lành lặn như ngày xưa nữa.
Ngày giỗ bà nội bé My, tôi xin nghỉ đưa con bé về quê thăm mộ bà. Dù sao, trước khi mất, bà cũng là người vô cùng yêu thương tôi. Thắp hương, bày biện hoa quả xong, tôi đưa con về nhà mẹ sớm. Ngày trước, tôi giấu bố mẹ và anh trai để một mình sinh con, đến khi con bé được nửa năm tôi mới đưa con về. Tôi cầu xin bố mẹ, anh trai giữ kín chuyện này bởi tôi không muốn có chút gì liên quan tới Quân. Mẹ ôm tôi nước mắt rưng rưng, còn nắm tay anh trai tôi thì xiết chặt. Thời gian trôi, khi nỗi đau đã dần nguôi ngoai, bố mẹ và anh tôi đã quen với việc tôi mỗi năm trở về nhà vào ngày giỗ của bà nội con bé, cũng quen luôn cả việc không nhắc đến tên Quân trong mọi chủ đề, để cuộc sống của tôi có thể êm đềm trôi, tách biệt với miền quá khứ tôi đã rũ bỏ ba năm về trước.
***
Quân xuất hiện trước cổng công ty tôi một tháng sau đó, ngay khi tôi đã bắt đầu tự tin rằng số phận đã đồng ý cho tôi một cuộc sống bình yên không xáo trộn. Lúc nhìn thấy Quân, tôi bất lực nhận ra nỗ lực lãng quên của mình suốt ba năm qua hóa ra chỉ là công cốc. Người đàn ông này, dù chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến trái tim tôi đau đớn đến nghẹt thở. Tôi cố xốc lại tinh thần, đeo lên mặt vẻ lạnh lùng và bình thản nhất đối diện với Quân. Dù sao, nếu đã không thể trốn tránh khỏi nỗi đau thì tốt nhất là nên thẳng thắn đối mặt với nó. Tôi bước vào quán cà phê cùng anh, tự cho rằng mình chỉ đang đi cùng một người bạn đã cũ. Quân hỏi tôi bằng giọng nói trầm ấm mà ngày xưa luôn luôn theo tôi vào trong giấc ngủ:
- Em dạo này thế nào?
- Em rất ổn. – Tôi đáp, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, giễu cợt. – Nhưng em không nghĩ anh rảnh rỗi tới mức gặp em chỉ để hỏi em có ổn hay không.
Quân im lặng nhìn tôi, rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Bé My có phải là con của anh không?
- Sao anh biết? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Tháng trước, anh vô tình nhìn thấy hai mẹ con em. Anh cũng gặp Tùng, cậu ấy kể hết cho anh nghe rồi.
Là anh trai tôi. Tôi bật cười chua chát, anh vẫn mong tôi có thể có được cái tình yêu mà ngày xưa tôi từng khăng khăng theo đuổi. Tôi nhếch miệng trả lời Quân:
- Đúng, My là con gái anh. Thì sao?
- Tại sao em không nói cho anh biết? – Giọng anh đã có tia giận dữ.
Vì sao ư? Tôi bật cười, không lẽ trả lời vì bố của con bé không muốn nó có mặt trên đời, và anh ta sẵn sàng vào khách sạn với người khác trong khi con bé lúc đó mới là một giọt máu còn đỏ hỏn? Tôi bảo Quân:
- Vì lúc đó chúng ta đã li hôn. Tôi không nghĩ việc đó là cần thiết cho cả hai.
Quân sững sờ, còn tôi thì hả hê. Sự im lặng bao phủ chúng tôi thật lâu, cho đến khi ly sữa nóng của tôi trở nên nguội ngắt Quân mới khó nhọc mở lời:
- Anh có thể đến thăm con không?
Tôi nhấp ngụm sữa lạnh lẽo rồi đứng dậy, buông cho Quân câu trả lời cũng lạnh như ngụm sữa đang trở nên đắng ngắt trong miệng:
- Tùy anh!
Quân đến thăm con bé thật, ngay ngày cuối tuần. Tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy anh trước cổng. Trên tay anh cầm túi lớn túi nhỏ, tôi liếc nhìn qua thấy bên trong là quần áo, đồ chơi đủ kiểu. Quân cười gượng bảo tôi:
- Anh vào nhà được chứ?
Tôi lẳng lặng ghé sang một bên cho Quân bước vào nhà. Bé My đã dậy, con bé đang ngồi ăn sáng. Thấy người lớn, bé My vội vàng đứng dậy chào. Tôi bước vào nhà, cũng lười chẳng muốn giới thiệu. Nếu Quân đã muốn đến nhận con, vậy phần việc phía sau để anh ta tự lo, còn tôi tiếp tục quay laị dọn dẹp nhà cửa. Khi tôi bước ra phòng khách, hai người một lớn một bé đang nói chuyện chơi đùa với nhau tíu tít. Bé My nhìn thấy tôi liền cười toe toét:
- Mẹ ơi, chú Quân mua cho con bao nhiêu là đồ chơi này!
Tôi nhìn Quân ngạc nhiên, anh vẫn chưa nói cho con bé biết. Đáp lại cái nhìn của tôi, Quân nhún vai cười gượng. Đúng lúc đó có tiếng chuông cửa rồi tiếng bé My reo lên:
- A, Chú Hùng! Mẹ ơi, chú Hùng đến!
Hùng bước vào nhà, đôi mắt anh tối lại khi nhìn thấy Quân ngồi bên trong. Hai người đàn ông gượng gạo gật đầu chào nhau khi bé My tíu tít giới thiệu:
- Đây là chú Hùng, bạn mẹ. Đây là chú Quân, cũng là bạn mẹ.
Tôi day day trán, dự cảm một ngày không yên bình lắm sắp sửa bắt đầu. Quả nhiên, vừa thấy Hùng, bé My bắt đầu mè nheo đòi đi chơi công viên nước, rồi đi sở thú. Tôi chưa kịp phản đối, cả Hùng và Quân đều đã đồng ý. Tôi lắc đầu, bất lực bước ra xe theo ba người, cố ý ngồi lên phía trước cùng với Hùng. Cả buổi đi chơi, tôi cố tình tránh ở cùng với Quân. Có lúc hai mẹ con tôi nắm tay nhau đi trước, có lúc, tôi cố ý đi thụt lùi với Hùng ở phía đằng sau. Hùng cũng biết ý, anh chỉ cùng tôi nói những chuyện linh tinh không đầu không cuối, tuyệt không một lần hỏi về Quân. Buổi đi chơi kết thúc khi trời đã tối muộn. Hùng lái xe rời đi sau khi để lại lời chúc ngủ ngon và nụ hôn lên trán bé My. Tôi thở dài, bế con bé vào nhà. Quân đi theo sau lưng tôi, nhìn tôi đắp chăn cho con bé ngủ rồi quay ra phòng khách chờ đợi. Tôi bước ra, hạ lệnh tiễn khách:
- Khuya rồi, anh không định về à? Mai còn phải đi làm.
Quân lắc đầu, bảo tôi:
- Sáng mai anh về sớm. Anh điện đến công ty xin nghỉ buổi sáng rồi.
- Vậy giờ anh cũng nên về rồi. Tôi cần phải đi ngủ.
Quân im lặng một lát, rồi cất tiếng:
- Anh vẫn chưa nói cho bé My biết.
Tôi nhếch mép cười:
- Sao vậy? Thấy ngại à?
Giọng Quân đột ngột trầm hẳn xuống:
- Anh sẽ chưa nói, chừng nào em chưa đồng ý.
Tôi bật cười:
- Anh bắt đầu biết tôn trọng ý kiến của tôi từ khi nào thế?
Quân ngước lên nhìn tôi:
- Em ghét anh đến thế sao?
Tôi thành thật gật đầu:
- Ừ. Rất ghét.
Quân im lặng. Một lúc lâu mới nghe tiếng anh cất lên, khàn đặc:
- Anh xin lỗi!
Tôi quay lưng về phòng, nghe trong lòng nỗi buồn và chua chát đan xen vào nhau lẫn lộn. Tôi áp tay vào ngực, cũng thầm thì tự xin lỗi trái tim mình đã vì một người vô tâm mà vụn vỡ.
Sau hôm đó, cuối tuần nào Quân cũng đến thăm bé My. Tôi cũng mặc kệ hai bố con chơi đùa trò chuyện với nhau, còn bản thân cố gắng tiếp xúc với Quân càng ít càng tốt. Còn Hùng, anh đến nhà tôi càng ngày càng nhiều hơn, tranh thủ thời gian ở bên tôi và bé My nhiều hơn. Tôi cố gắng nói chuyện với Hùng, nhưng anh luôn tìm cách lảng tránh hoặc ngắt lời mỗi khi tôi định mở miệng. Tôi xót xa, thấy mình như đang mắc nợ. Được yêu, nhưng không thể đáp lại tình yêu chân thành ấy hóa ra cũng có thể khiến ta đau lòng đến vậy.
Sinh nhật tôi vào một ngày cuối năm rét buốt. Hùng lái xe đến đón tôi và bé My thật sớm. Anh đưa hai mẹ con tôi về nhà anh. Trên mặt bàn đã được bày biện sẵn các món ăn, toàn những món mà tôi và bé My thích. Hùng đưa chúng tôi vào bàn ăn, rồi tặng tôi một bó hồng nhung đỏ rực – loài hoa tôi thích nhất. Tôi mỉm cười, rút tấm thiệp nhỏ xinh bên trong bó hoa ra. Chiếc nhẫn bạch kim sáng lấp lánh được đặt gọn gàng bên trong. Tôi ngước lên nhìn Hùng, dòng chữ “Will you be mine ?” được anh nắn nón viết trên tấm thiệp làm tim tôi đau nhói. Anh vẫn thiết tha nhìn tôi chờ đợi, nỗi buồn phủ đầy lên đôi mắt anh khi tôi lắc đầu, đặt lại chiếc nhẫn vào bên trong chiếc thiệp. Anh quay về chỗ ngồi, rồi hỏi tôi bằng giọng nói khàn khàn, ẩn giấu hàng ngàn nỗi đau sắp vỡ:
- Tại sao? Vì anh ta?
Tôi lắc đầu, nghe giọng mình lạc hẳn đi:
- Không phải vì anh ta. Mà vì chính bản thân em.
- Em biết anh lúc nào cũng chờ em mà. – Hùng kiên nhẫn.
Tôi lắc đầu:
- Đừng chờ em, không đáng đâu.
Bữa cơm trôi qua trong gượng gạo, chỉ tội bé My cứ ngơ ngác không hiểu sao cả hai người lớn lại buồn rười rượi. Gần mười giờ đêm, Hùng lái xe đưa hai mẹ con tôi về. Đến cổng, một bóng người đang ngồi cuộn tròn phía trước làm chúng tôi giật thót mình. Tôi bước xuống xe. Là Quân. Trên tay anh cũng là một bó hồng nhung màu đỏ rực. Thấy tôi, anh đứng dậy tiến lại gần:
- Chúc mừng sinh nhật em!
Tôi gượng gạo cảm ơn rồi nhận bó hoa từ anh. Từ đằng sau, Hùng bế bé My đã ngủ gục trên vai bước lên bảo tôi:
- Anh đưa bé My đi ngủ trước.
Tôi gật đầu nhìn theo bóng anh bước đi, rồi quay lại hỏi Quân:
- Anh đến lâu chưa?
- Cũng không lâu lắm.
Tôi bối rối, không biết mở lời tiếp như thế nào cho bớt gượng gạo. Một lúc sau, tôi mới lên tiếng:
- Cám ơn anh. Thôi khuya rồi, anh cũng về nghỉ sớm đi.
Tôi xốc lại túi xách, định bước qua Quân vào nhà, bàn tay anh níu tay tôi lại thật chặt. Tôi nghe tiếng anh gầm gừ trong cổ họng:
- Em yêu gã ấy sao?
Tôi nhăn mày, quát khẽ:
- Buông tay tôi ra!
Quân đẩy tôi vào tường, anh ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng đầy giận dữ:
- Nói, em yêu gã ấy phải không?
Tôi cố nén cơn giận đang trào lên trong ngực, xẵng giọng:
- Không liên quan đến anh!
Lập tức, bờ môi tôi bị chà xát. Quân ghì lấy tôi bằng vòng tay mạnh mẽ và rắn chắc. Tôi giẫy dụa, nắm tay đấm liên tục vào ngực Quân, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh đang ghì chặt lấy tôi mà không được. Tôi giận dữ thực sự, anh là ai mà lúc nào cũng tự cho mình cái quyền coi nhẹ người khác, muốn làm gì thì làm? Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi cuộc sống ngày trước, anh ta lại ngang nhiên bước vào làm khổ tôi một lần nữa? Đang lúc tôi khổ sở giẫy dụa, Hùng bước ra. Anh lao về phía chúng tôi rồi vung cho Quân một cú đấm như trời giáng. Quân ngã lăn xuống đất, nhưng ngay lập tức đứng dậy. Hai người đàn ông lao vào nhau như những con mãnh thú say mồi, để mặc tôi bất lực gào thét bên cạnh. Tôi nghe trong lồng ngực sự tức giận, tổn thương, đau đớn, uất ức đang tranh nhau cào xé khiến mình nghẹt thở.
(Hết phần 1)
Nguyễn Thị Loan
Theo blogradio.vn
Đừng ngỡ ngàng nếu người chẳng còn yêu ta
Tình yêu không mất đi mà chỉ chuyển từ người này sang người khác, cảm xúc không cạn kiệt mà nó chỉ không đặt trên tâm tư của mình mà thôi.
Khi bắt đầu yêu hãy luôn chuẩn bị sẵn tâm lý nếu một ngày nào đó chúng ta bị rời bỏ. Đừng nghĩ sự chung thuỷ sẽ luôn tồn tại, bởi lẽ tình yêu tuy không có chân nhưng nó sẵn sàng đi theo người khác bất cứ lúc nào. Vì yêu bằng tim chứ không phải bằng lí trí nên có gì ngỡ ngàng khi người chẳng còn yêu ta.
Suốt thời gian qua cô vẫn cố gắng lừa dối bản thân mình rằng anh chỉ vì chút say nắng nên mới quên đi cô. Cô tin vào những lời anh hứa cả đời này anh chỉ muốn có trách nhiệm với một mình cô, người đó không phải người anh yêu thật lòng.
Thế rồi cô sống trong tình yêu ấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh lại là anh của ngày trước còn cô chẳng thay đổi gì. Không có bất cứ sự trừng phạt nào vì cô biết mình yêu anh rất nhiều và vì cô tin mình là người đến trước nên không ai có thể thay thế.
Vậy mà hôm nay khi tận mắt nhìn thấy anh khóc trước mặt người con gái đó cô mới biết mình đã thua một cách thảm hại. Dáng vẻ đó trước giờ cô chưa từng thấy ở anh, đối với cô anh là người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng còn lúc này nhìn anh giống một đứa trẻ đôi mắt chứa đầy sự đau khổ.
Hoá ra khi thật sự yêu một ai đó chúng ta đều như vậy vì chính cô cũng đang nhìn anh với ánh mắt tổn thương tột cùng. Là do cô ngốc nghếch hay do anh diễn quá giỏi mà suốt thời gian qua cô không nhận ra anh đã yêu người khác. Cô cố giữ anh bên mình nhưng lại không giữ được trái tim anh.
Cô đưa ra hàng ngàn lí do nhưng cuối cùng vẫn là tự trách bản thân thay vì trách anh. Có lẽ lần trước cô bỏ qua dễ dàng nên anh mới có cơ hội để tiếp tục quay lại với người đó. Cô gạt nước mắt, lấy điện thoại gọi cho anh ngay khi anh vừa bắt mắt cô đã hỏi: "Anh đang ở đâu".
Giọng anh lạc đi: "Anh đang đi với đối tác có chút việc". Cô liền bảo mình bị ốm cần anh đến ngay, trong lòng cô không thể nào nguôi ngoai cũng không thể chịu được việc nhìn anh yêu người khác.
Những ngày sau đó, cô luôn bắt anh phải ở bên mình dù có chuyện gì cũng không được rời xa cô nửa bước. Anh muốn đi đâu cũng phải nói trước với cô, những lúc anh về nhà anh cũng phải gọi điện cho cô cả buổi. Nhưng rồi anh không cười, không nói nhiều như trước cô bảo gì anh cũng làm theo như một cái máy.
Rồi cô vô tình phát hiện ra suốt nhữg ngày qua cô đã giam giữ được thân xác anh còn trái tim anh lại ở một nơi khác. Cô đọc từng dòng anh viết nước mắt ướt nhoẹt màn hình điện thoại, mọi lời nhớ nhung đau khổ đều dành cho người con gái ấy. Còn đối với cô anh chỉ có trách nhiệm còn trái tim đã thôi rung động lâu rồi.
Cô dọn hết đồ của anh ở nhà mình cất gọn gàng vào túi rồi nhờ người chuyển đến công ty cho anh. Cô cứ tưởng mình làm vậy là vì không cam lòng thua một người đến sau nhưng giờ cô mới hiểu, điều cô không chấp nhận nổi là việc anh chẳng còn yêu cô nữa. Song tình đã héo úa, tim đã cạn cảm xúc thì cô làm gì cũng trở nên vô ích. Dù anh có quay lại cũng không thuộc về cô nữa rồi.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Chúng ta chỉ là trạm dừng chân nhỏ, không phải bến đỗ của nhau Biết rằng được gặp anh, được trò chuyện, được gần gũi anh như vậy đã là một cái duyên rất lớn rồi, tiếc rằng em chỉ như một trạm dừng chân nhỏ trên con đường đi tìm hạnh phúc của anh mà thôi. *** Có bao giờ anh tự hỏi mối quan hệ giữa chúng mình là gì chưa anh? Là bạn sao?...