Yêu sai người thì biết đến bao giờ mới trọn vẹn yêu thương…?
Yêu sai người thì biết đến bao giờ mới trọn vẹn yêu thương…? À vậy ra! Chỉ có tôi lâu nay ngẩn ngơ giữ lại mọi thứ cho cuộc tình nồng cháy. Tôi quá tin và quá vội khi tha thứ cho anh. Có lẽ thế thật rồi.
Yêu sai người thì biết đến bao giờ mới trọn vẹn yêu thương…? (Ảnh minh họa)
Chúng tôi chia tay sau chuỗi ngày hạnh phúc. Nhưng cái tôi muốn níu không phải tình yêu của anh giành cho tôi hay tôi giành cho anh, tôi níu những gì đẹp nhất về nhau.
Tháng ngày của lời yêu hoa lá, nó đẹp như lá mùa thu trên phố chiều se lạnh, đẹp như hoa đua sắc mùa xuân. Ấy thế, vạn vật phai tàn theo thời gian, lá lìa cành, hoa tàn úa. Và rồi những lời yêu đó chúng ta giành cho nhau bị cuốn đi theo cơn gió cuối thu.
Phố thưa người tôi thấy lòng thênh thang trống chải. Phố đông người tôi vẫn thấy mình lạc lõng. Bởi vốn có anh cùng tôi trên con phố quen, giờ đâu đâu cũng chỉ còn hình bóng.
Yêu sai người thì biết đến bao giờ mới trọn vẹn yêu thương…?
Tôi chợt nhớ.
Nỗi nhớ mang tên anh chẳng còn sau 4 mùa luân chuyển, kỷ niệm cũng nhạt dần do tôi cố gói ghém tất cả cất giấu vào trái tim. Giờ tôi tin rằng, chỉ cần mình muốn quên hẳn sẽ quên, muốn nhớ ắt sẽ nhớ.
Đau!
Video đang HOT
Tôi đang ở đây, giữ phố hoa đèn và đem theo những nỗi nhớ mang dấu của chữ “đau”.
Đau vì anh buông bỏ tôi??
Chẳng phải đâu. Đau vì sau tất cả tôi mới biết người tôi từng yêu rất sâu nặng là kẻ bội tình, ác độc. Anh dẫm đạp lên chính những ký ức, kỷ niệm anh từng xây đắp. Anh mang hạnh phúc anh từng muốn có làm quà trong câu chuyện mua vui. Anh đem tình yêu của chúng ta ra làm “thành tích”.
Yêu sai người thì biết đến bao giờ mới trọn vẹn yêu thương…?
À vậy ra! Chỉ có tôi lâu nay ngẩn ngơ giữ lại mọi thứ cho cuộc tình nồng cháy.
Tôi quá tin và quá vội khi tha thứ cho anh. Có lẽ thế thật rồi.
Tôi quá tin và quá vội khi tha thứ cho anh. Có lẽ thế thật rồi. (Ảnh minh họa)
Tôi không oán, không trách, không hối hận. Vì đã làm sẽ không cho phép mình “hối hận”. Qua rồi, tức là qua, hết là chấm dứt, nên sau lưng tôi anh có sống hạnh phúc đến nhường nào tôi cũng chỉ mỉm cười. Nhưng những ngày này, tôi mỉm cười trong dòng cảm xúc chảy ngược, nước mắt nuốt mặn đắng môi. Tôi mua cho mình một bài học đắt giá, được trả giá bằng lời yêu thương đầu môi, những hạnh phúc giả tạo, và chỉ mua được một trái tim mang đầy vết cắt.
Đi đi, rồi rời xa tim tôi đi. Mọi thứ từng thuộc về anh đã nhạt nhòa thật rồi. Anh thốt lên lời cay độc, anh vui vẻ hả hê khi tôi đang bị nhấn chìm trong lời cay nghiệt của xã hội.
Anh quên rằng: Phụ nữ khi đau, giống như bầy thú giữ, sẵn sàng giơ vuốt khi bị tấn công. Có lẽ,,tôi không độc ác như anh nên tôi lại gói lại cho vào ngăn cuối của con tim, để mọi thứ theo thời gian đè nén hết xuống và nhạt dần đi.
Yêu sai người thì biết đến bao giờ mới trọn vẹn yêu thương…?
Tôi vẫn thế đấy, vẫn sống tốt từng ngày.
Cuộc sống này, tôi chỉ thấy buồn khi không được thở đều đặn 24h, thấy cô độc khi không được thấy nụ cười của người thân…. Và thấy không vui khi tôi chẳng có gì theo đuổi…
Nếu nói cô đơn mãi không thấy thiếu thì không đúng, ai cũng cần có tình yêu, cần một mối quan hệ mang tên “người yêu”. Tình yêu cho ta cảm giác lạ lạ vừa có nỗi nhớ, niềm thương, pha vị chua cay giận hờn.
Thứ gia vị: đặc biệt (chỉ tình yêu mới có).
Nhưng nào phải cứ muốn yêu, muốn thương là sẽ được như ý.
Chọn ngược lối hẳn không đến được đích. Yêu sai người biết bao giờ trọn vẹn yêu thương.
Nếu con tim lỡ nhịp bên ai đó tôi tin tôi sẽ lại “yêu”.
Còn lúc này, trong tôi là một khoảng trời mênh mang cuốn theo cơn lốc đam mê. Em xin được gửi (tình yêu) ở nơi cuối con đường.
Theo blogtamsu
Lời yêu thương nào trọn vẹn cho đến cuối đường?
Trên khung cửa kính, từng hạt mưa trong vắt, mải miết nối đuôi nhau vẽ nên bức tranh dài ảm đạm. Mưa chẳng hề biết rằng, đằng sau "con đường" không định trước, đích đến cuối cùng lại là những nỗi đau .
Ly cà phê đen đá bốc khói, hòa quyện vào không gian tĩnh mịch đến lạ lùng. Tôi giật mình bởi tiếng khép cửa, một giọt nước mắt như hóa băng ngay lúc xuất hiện lăn thật chậm trên làn da mịn màng, trắng xanh. Tung chăn, đưa đôi chân xuống giường tìm đôi dép quen thuộc không có, đôi mắt không tự chủ lại nhìn đến ly cà phê. Một làn khí lạnh quét qua, đôi vai run lên bần bật, ngó lại bộ đồ trên người tôi vội vàng quấn chăn tìm kiếm hơi ấm. Ở một vùng núi cao, giữa lúc tuyết đang rơi chắc chỉ có mình tôi ngang nhiên mặc chiếc váy ngủ mùa hè.
Tiếng cửa khép vừa rồi chắc chắn không phải là giấc mộng, nếu không sự xuất hiện của ly cà phê đen kia phải giải thích sao? Lo sợ, bất an hai tay nắm chặt tự bấu vào nhau tạo thành những hình thù kỳ dị, làn da trắng xuất hiện những đốm đỏ rồi dần chuyển sang tím. Mải suy nghĩ mà không hề biết tiếng gõ ngoài cửa mỗi lúc một mạnh và nhanh hơn, đến khi định thần lại vấn đề thì trước mắt tôi là hình bóng tựa như một thiên thần. Cô gái trong bộ đồ trắng không quên mở to đôi mắt lạ lẫm nhìn vị khách trọ hết sức hiếu kỳ?
Lời yêu thương nào trọn vẹn đến cuối đường? (Ảnh minh họa)
Chị Nhi? Tôi chớp đôi mắt như thay câu trả lời, vẫn không ngừng tự nhủ trong lòng chuyện gì đang xảy ra. Em muốn nói chuyện với chị một lúc được không? Ba giây, hai giây rồi một giây, tất cả dữ liệu lập trình sẵn trong con người tôi bỗng nhiên khởi động. Dường như giọt nước mắt khi tỉnh dậy đã kịp đóng băng trong thời tiết lạnh giá khiến tôi đỡ cảm thấy bối rối trước người lạ mặt Em là? Tôi đưa ra câu hỏi với ánh mắt không quên dò xét người con gái đối diện. Em là Tâm. Em là... người yêu của anh Quân.
Tôi thấy tai mình u đi không nghe thấy gì. Nhìn cô bé 1 lúc tôi đinh thần hỏi: Em quen anh ấy bao lâu rồi. Đưa mắt nhìn người con gái đối diện, cảm giác quen thuộc cứ lởn vởn quanh người tôi. Em quen được sáu tháng. Bọn em đã... Ngập ngừng cô gái không nói tiếp. Thấy nước mắt, đôi mắt nhìn xuống dưới chân. Tôi lặng người tâm trạng rối bời. Cô gái quá trẻ, và cô gái đó có biết tôi và Quân quen nhau một năm, còn lâu hơn cô bé đó. Gia đình 2 bên thúc giục chỉ chờ đám cưới thôi. Tôi lấy lại bình tĩnh kéo cô gái vào phòng ngồi trên ghế sopha, tôi đưa em cốc cà phê nóng. Em lắc đầu và bắt đầu nói, nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má. Tôi lặng người trong tâm trạng rối bời, lẫn lộn cảm xúc. Tôi càng đau lòng và sững người hơn khi cô gái quỳ xuống cầu xin.
Tôi đắng cay, người cô gái cần cầu xin không phải là tôi. Tôi đưa tay đỡ cô gái dậy và nói: Anh Quân yêu em và muốn đến với em nếu chị không phản đối. Để anh ấy đến với em...Cô gái đưa mắt nhìn ly cà phê, trong vài giây đôi mắt đã nhìn sang anh. Người đàn ông tôi từng tin tưởng nay không còn biết nói gì. Tôi xoay người đứng lên chỉ muốn chạy trốn tất cả. Tiếng khóc sụt sịt. Đôi mắt hối hận không biết nói gì của anh, anh đưa tay níu tôi lại. Tôi gạt bàn tay bỗng thấy rùng mình.
Tôi thở hắt ra, tỏ ra mạnh mẽ chẳng dễ dàng chút nào, đối với người đã quen được người khác chở che, chăm sóc thì càng khó. Vòng tay tự ôm lấy chính mình, tôi úp mặt vào hai gối, tiếng kim đồng hồ vang vọng kéo tôi vòng suy nghĩ chập chờn. Có những kỷ niệm muốn đi cùng dòng thời gian, có những kỷ niệm muốn xóa nhòa đi thật nhanh. Lối yêu thương nào không phải đau khổ, lối yêu thương nào trọn vẹn đến cuối cùng.
Theo Phunutoday
6 lý do khiến bạn yêu sai người, sai thời điểm Ai rồi cũng có thể sẽ gặp và yêu sai người sai thời điểm. Nếu bạn may mắn thì sẽ dễ dàng xác định được rằng hai người là của nhau. Nhưng không phải ai cũng tìm được tình yêu trọn vẹn như mình mong muốn. Có thể bạn sẽ nhận được câu trả lới đáng ghét nhất mọi thời đại "Em rất...