Yêu phải anh chàng thích “đào mỏ”
Mỗi lần anh đến thăm tôi, anh lại đưa lý do để mượn tiền nhưng chẳng bao giờ thấy trả.
Tôi và anh yêu nhau tính đến thời điểm hiện tại được khoảng 2 năm. Thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để có với nhau những kỉ niệm “để đời”.
Tôi hiện là sinh viên năm 3 của một trường đại học, còn anh mới ra trường, hiện là phóng viên. Biết nghề phóng viên (nhất là đối với những người trẻ mới ra trường như anh) sẽ rất khó khăn, vất vả nên mặc dù hoàn cảnh không khấm khá là bao so với bạn bè, tôi vẫn cố gắng thông cảm và giúp đỡ anh rất nhiều, nhất là trong khoản cơm, áo, gạo, tiền.
Anh đến với tôi chỉ để lợi dụng tiền bạc và lòng tin của tôi… (Ảnh minh họa)
Hằng ngày, ngoài giờ học trên giảng đường, tôi làm phục vụ quán nước để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống. Tuy cực một tí nhưng cũng có đồng ra đồng vào. Những đứa bạn gái của tôi cũng hay đi làm thêm và tâm sự rằng, bạn trai của họ thường không thích, không nỡ khi thấy họ làm việc như thế.
Còn người yêu của tôi thì khác, anh luôn muốn tôi đi làm thêm bất kể việc gì, từ giúp việc nhà cho đến nhân viên phục vụ, phát tờ rơi, miễn là có tiền. Có hôm tôi mệt quá xin nghỉ, anh biết được vội gọi điện thoại động viên, an ủi rồi giục tôi đi làm, không nên bỏ việc. Cứ đinh ninh anh thực sự quan tâm, muốn bạn gái mình mau chóng trưởng thành nên tôi không mảy may suy nghĩ gì cả.
Anh thỉnh thoảng qua thăm tôi và rất hay lấy cớ mượn tiền. Vì yêu nhau đã lâu, quen biết với bạn bè anh cũng nhiều nên tôi không ngần ngại đáp ứng.
Dạo gần đây, anh rất hay mượn tiền và hầu như rất hiếm trả (nếu trả cũng trả không đủ và bắt tôi phải chờ rất lâu). Có lẽ vì yêu quá nhiều, tin tưởng quá nhiều mà tôi không chấp nhặt mấy chuyện đó. Cho đến đầu tháng vừa rồi, trong một lần tâm sự với đứa bạn gái cùng phòng (chúng tôi bận bịu từ sáng tới tối nên ít có dịp nói chuyện thẳng thắn cùng nhau như thế), cô ấy khuyên tôi đừng quá tin người, yêu thì yêu nhưng cũng cần cảnh giác, “giữ mình” một tí, bảo rằng người yêu của tôi có những biểu hiện của một gã trai hay lợi dụng.
Lúc đó, tôi hơi giận cô ấy nhưng rồi bình tĩnh lại, thấy cô ấy nói cũng có lý. Tôi suy xét lại tất cả những điều mà anh ấy đã làm với tôi trong suốt quãng thời gian yêu nhau thì thấy mình cũng ngô nghê và chủ quan quá.
Video đang HOT
Để thử lòng anh, tôi không chủ động nhắn tin, gọi điện như mọi khi. Những tưởng anh sẽ cuống cuồng lên tìm cách liên lạc, hỏi han nhưng không, 3 ngày trôi đi, anh vẫn “im hơi lặng tiếng”. Lo sợ trong lúc đi tác nghiệp anh gặp chuyện không may nên mới “mất hút”, tôi dẹp hết tự trọng sang một bên để gọi điện thoại cho anh nhưng anh vẫn không nghe máy. Sốt ruột quá nên tôi đón xe buýt đi một quãng đường khá xa để qua thăm anh.
Gặp tôi, anh tỏ thái độ lạnh lùng, hờn giận, bảo rằng tôi không còn yêu anh nữa. Rồi nghe anh bảo chưa ăn trưa, tôi lại vội vã đi mua cơm mang về nhưng anh lại bỏ lăn lóc trên bàn không thèm đụng tới. Tôi buồn tủi ra về nhưng anh cũng chẳng thèm chạy theo níu kéo vài câu.
Tối hôm đó, anh vẫn im bặt. Ngồi nói chuyện với người bạn cùng phòng anh trên facebook, tôi vô tình biết được buổi trưa anh đã đi ăn với mấy cô đồng nghiệp rồi về trước lúc tôi đến, vậy mà anh bảo với tôi là mệt, buồn chuyện tình cảm hai đứa nên nằm ủ rũ ở nhà không thiết ăn gì. Bạn anh còn bảo dạo này anh ít viết bài, lại hay tụ tập bạn bè thâu đêm, có hôm chở cả con gái về phòng chơi vui vẻ.
Tôi nghe mà rớt nước mắt. Biết rằng tình yêu này có lẽ không kéo dài được bao lâu nhưng sẽ ra sao nếu một ngày anh nói ra lời chia tay? Tôi đã yêu quá nhiều, hy vọng quá nhiều, cho quá nhiều để rồi giờ đây hụt hẫng, sợ hãi.
Anh là mối tình đầu của tôi. Là con gái, khi yêu anh, tôi đã chẳng tiếc điều chi – trinh tiết, nhân phẩm, lòng tự tôn, mồ hôi nước mắt nhưng đổi lại nhận được gì sau cuộc tình này? Biết anh không còn là một chàng trai tốt, đã thay đổi nhưng tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận sự thật rằng chúng tôi phải kết thúc. Đơn giản vì tình yêu tôi dành cho anh vẫn còn dạt dào lắm!
Đâu dễ để quên đi một người đã từng là tất cả trong trái tim mình?
Theo 24h
Anh nhìn cô gái sexy, em cũng ghen sao?
Anh đưa mắt liếc nhìn cô gái ăn mặc sexy trên phố mà sao em lại ghen tuông, giận dỗi?
Gửi người con gái anh yêu!
Cả buổi chiều hôm nay anh xin nghỉ làm ở công ty và "một người một xe" cứ lòng vòng đây đó khắp phố xá tấp nập dòng người qua lại.
Anh hạnh phúc vì có em sánh bước bên cuộc đời này (Ảnh minh họa)
Anh lang thang trên hết con đường này đến con đường khác, chỗ quen thuộc và cả những nơi lạ lẫm. Anh suy nghĩ, chung quy vẫn là cảm giác buồn...
Mãi tới xế chiều, khi đã quá mệt mỏi, chán ngán cái công việc thăm thú, ngắm nhìn đây đó, anh không ngần ngại quay đầu xe, phóng thật nhanh về nơi bắt đầu. Đoạn đường về nhà lúc ấy sao mà thân thuộc, dễ dàng và hối thúc anh đến lạ!
Em là người con gái anh quyết định chọn để yêu và cưới. Anh tin chắc rằng sự yêu thương, săn sóc, chiều chuộng của mình dành cho em trong suốt thời gian từ lúc quen biết và ngỏ lời đến nay đủ để chứng minh tình cảm của anh to lớn đến mức nào, đủ để em tin anh là một người đàn ông tốt và có trách nhiệm.
Anh biết không ai trên thế gian này hoàn hảo và người anh yêu cũng vậy! Dù mọi người xung quanh nhìn ra bao nhiêu khuyết điểm nơi em đi nữa thì với riêng anh, em luôn là người con gái hoàn hảo - dễ thương, ngoan hiền và sâu sắc.
Anh hạnh phúc vì có em sánh bước bên cuộc đời đầy rẫy những cạm bẫy, gian nan ẩn đằng sau ánh hào quang sáng chói kia.
Vậy mà, người anh yêu ơi! Sao em không tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân em đối với anh vậy? Sao lại nghi ngờ tình yêu của anh phũ phàng như thế? Phải chăng tình yêu của anh dành cho em vẫn chưa đủ lớn để em đem lòng ngờ vực nó? Phải chăng người con gái đã từng ôm lấy anh và bảo sẽ đặt hết niềm tin của mình vào nơi anh đã không còn như xưa nữa, đã thay đổi?
Ngày hôm qua, anh rất buồn, một nỗi buồn và lo lắng đến sợ hãi. Anh sợ chỉ vì một lý do không đáng mà anh phải mất em.
Cô ấy, cái cô gái mà em đã nặng lời, xử sự không lấy làm tế nhị ở quán cà phê đó là em họ của anh mà! Vì việc làm ăn có vấn đề nên tụi anh mới gặp nhau để bàn công việc. Hà cớ gì em lại ghen tuông đến nỗi không giữ được bình tĩnh, nói năng nặng lời trước mặt người ta vậy?
Anh buồn thật đấy! Điều anh lo lắng không phải vì em đã làm tổn thương người kia, không phải vì em sẽ giận hờn, "đày đọa" anh. Anh sợ mất em một thì lại sợ làm tổn thương, khiến hình ảnh em sẽ xấu đi trong mắt người khác mười lần.
Anh luôn muốn giữ gìn cho em, cả về thể diện lẫn trinh tiết, muốn dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho em. Đơn giản vì anh yêu em.
Anh biết không một ai khi yêu thật lòng mà không ghen bởi ghen là gia vị giúp tình yêu thêm nhiều cung bậc âm thanh, màu sắc, giúp đôi lứa bày tỏ niềm yêu thương, chiếm hữu đối phương của mình.
Em yêu anh nên em mới ghen. Anh chấp nhận điều đó! Nhưng em yêu à! Hãy ghen thôi chứ đừng ghen mù quáng em nhé! Ngoài kia có biết bao cặp tình nhân phải đau đớn khi mãi rời xa nhau cho dù yêu thương vẫn còn dào dạt lắm! Vì sao em biết không? Vì họ đã không tin tưởng nhau, họ đã ghen tuông một cách mù quáng, vô căn cứ. Anh không muốn đánh mất em chỉ vì lý do đó!
Nhiều lúc em hờn dỗi khi thấy anh đưa mắt nhìn một cô gái sexy lạ mặt trên phố. Anh biết điều đó là không nên nhưng em yêu à, anh là con trai mà, nhìn ngắm phụ nữ là chuyện hết sức bình thường. Điều quan trọng là trong anh luôn nhớ một điều rằng, mình đã có em bên cạnh, người con gái anh yêu là em chứ không phải cô ta.
Những cô gái như thế với anh chỉ như ma-nơ-canh trong tiệm thời trang - để ngắm, để làm mẫu chứ không phải để yêu thương. Người mà những người đàn ông thực sự cần chính là những cô gái như em đấy!
Em là ngôi nhà thân thuộc, yêu dấu của anh, cho dù có lang thang rong ruổi ở bất cứ con đường hoa mỹ nào khác trong thành phố thì cuối cùng cái đích anh hướng về vẫn là em. Hãy tự tin vào bản thân mình nhé! Đừng để ghen tuông mù quáng giết chết tình yêu của chúng ta.
Giờ thì gửi em một nụ hôn ngọt ngào, bỏ qua tất cả những gì không vui em nhé!
Anh yêu của em!
Theo 24h
Hết nắng để say rồi! Nếu anh buồn, hãy gối đầu lên đùi em ngủ một giấc hay ngả vào lòng em mà khóc như một đứa trẻ. Anh ấy có thể sống đến bao giờ, tôi không biết. Điều đó chắc chỉ có bản thân anh ấy tự cảm nhận được. Chỉ có điều, anh ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng, giấu đi sự đau đớn của...