Yêu nhau 7 năm em vẫn rời xa tôi
Tôi đã làm tất cả những gì có thể để níu giữ nhưng em vẫn bước đi. Em bước vào đời tôi bất ngờ và cũng ra đi khi tôi không hề nghi đến. Tôi yêu em chỉ là một trò đùa thách đố của một cậu con trai mới lớn.
Ngày đó tôi và em còn đang ngồi trên ghế nhà trường, nhưng rồi em đã làm con tim tôi rung động. Sự dịu dàng, xinh xắn và mái tóc dài của em đã lấy cắp mất trái tim tôi.
Mối tình đầu của tôi và em là những buổi trốn nhà hẹn nhau, là hàng trăm lá thư, là những lần tôi vượt hàng trăm cây số để đến thăm em… là những kỷ niệm vui buồn và hẹn ước.
7 năm trôi qua mối tình đó vẫn nguyên vẹn, tôi càng nhận thấy mình yêu em nhiều hơn. Tôi dành cho em tất cả tình yêu, niềm tin và cả tương lai đầy tươi sáng đang chờ đón ở phía trước. Em đã ra trường trở thành một cô giáo dịu hiền xinh đẹp. 2 tháng nữa tôi cũng sẽ học xong và trở thành một chiến sỹ công an. Cả hai đã bắt đầu nghĩ đến tương lai và hẹn cuối năm sẽ cưới.
Nhưng hạnh phúc với tôi mãi chỉ là trong giấc mơ. Em ra đi khi tôi đang ngập tràn niềm tin và mơ ước. Ngày định mệnh đã đến, người đó xuất hiện để mang em đi khỏi tôi. Tôi đã đi 300km trong đêm về để gặp em, để được nghe chính lời em nói. Vẫn là nơi ngày đầu gặp gỡ, là nơi gắn bó biết bao kỷ niệm của chúng tôi, là nơi mà chỉ mấy hôm trước em còn động viên tôi cứ yên tâm lên đường đi thực tập ở nơi miền trung xa xôi đó, là nơi mà em nói em sẽ chỉ yêu mình tôi và cùng tôi vượt qua tất cả… nhưng lúc đó điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến đã xảy ra.
Video đang HOT
Em lạnh lùng nói tiếng muốn chia tay vì em không còn yêu tôi nữa (Ảnh minh họa)
Những lời em nói như muôn ngàn lưỡi dao đâ.m thấ.u tim tôi. Em lạnh lùng nói tiếng muốn chia tay vì em không còn yêu tôi nữa. Tim tôi như ngừng đậ.p, nghẹn ngào. Tôi đã làm tất cả những gì có thể để níu giữ nhưng em vẫn bước đi trong sự hoài nghi của tôi.
Tôi biết lòng em cũng đau thắt. 7 năm yêu nhau tôi quá đủ để hiểu về tính cách và con người em. Tôi không hề oán trách gì em mà ngược lại thấy thương em nhiều hơn. Vì gia đình em đã phải lựa chọn, vì bố mẹ em không thích chồng em là một người cảnh sát mà thích em lấy một người có điều kiện kinh tế, có nhà lầu xe hơi. Vì quá hiểu hoàn cảnh gia đình em, biết rõ về bố em như thế nào nên tôi chấp nhận để em ra đi. Giá như ngày đó tôi mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn thì biết đâu sẽ không phải nuối tiếc. Đúng 5 tháng sau em lên xe hoa về nhà chồng. Bạn bè biết chuyện nên đến chung vui cùng em rất ít. Gia đình em vui vẻ cười nói, tôi không dám lại gần mà chỉ dám nhìn em từ phía xa với nỗi đau tình yêu thương dành cho em và cầu mong cho em được hạnh phúc.
4 năm trôi qua không lúc nào tôi không nghĩ đến em, tôi biết em đang có một gia đình hạnh phúc. Tôi cũng đã trải qua thêm nhiều mối tình khác nhưng thật lòng tôi biết rằng tôi chỉ yêu mình em. Yêu em tôi không hề nuối tiếc điều gì, tôi đã dành cho em tất cả tình yêu của mình, nếu như được lựa chọn lại tôi vẫn chọn được yêu em. Có một điều làm tôi suy nghĩ mãi và sẽ chờ đến một ngày nào đó em nói thật hết lòng mình cho tôi biết về những điều em đã nói trước khi chia tay. Tôi vẫn sẽ yêu em dù xa cách, sẽ giữ mãi những kỷ niệm mình đã có khi bên nhau, sẽ luôn dõi theo em và để em ngủ trong một góc trái tim tôi.
Bình yên và hạnh phúc em nhé!Tạm biệt em… VSTTTT
Theo 24h
Ám ảnh vì từng bị cha quấy rối
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đến tuổ.i dậy thì. Tôi cảm nhận ba tôi bỗng nhiên thay đổi lạ kỳ. Tình thương ông dành cho tôi không còn là tình cha con nữa mà là một thứ tình cảm rất tội lỗi. Ông quấy rối mỗi khi tôi ngủ, những lúc mẹ vắng nhà. (Ngọc)
Tôi rất mong sau khi đọc những dòng dưới đây các bạn hãy cho tôi một lời khuyên.
Tôi được sinh ra rất bình thường. Ngày xưa, ba mẹ tôi yêu nhau nhưng bị ông bà ngoại cấm đoán, hai người cùng nhau vào vùng đất Cà Mau sinh sống. Hai năm sau tôi chào đời. Cuộc sống dần dần ổn định và tôi có thêm một đứa em trai. Khi tôi lên 9 tuổ.i, ngoại tôi cũng đã chấp nhận cháu, gia đình tôi chuyển về sống gần ngoại để thuận tiện cho việc học của chúng tôi. Chị em tôi rất được ba tôi cưng, ông chăm sóc mẹ rất tốt.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đến tuổ.i dậy thì. Tôi cảm nhận ba tôi bỗng nhiên thay đổi lạ kỳ. Tình thương ông dành cho tôi không còn là tình cha con nữa mà là một thứ tình cảm rất tội lỗi. Ông quấy rối mỗi khi tôi ngủ, những lúc mẹ vắng nhà. Khi đó tôi mới 13 tuổ.i, một cái tuổ.i còn ngây ngô lắm. Tôi cố chống đỡ đến va.n xi.n, nhưng ông ấy không bao giờ buông tha cho tôi. Tôi không dám nói với mẹ, tôi sợ mẹ sẽ không thể chịu đựng được sự thật này vì mẹ rất yêu ông ấy, cả em trai tôi cũng thế.
Khi hành động của ông ta bị tôi phản đối, ông ta bắt đầu la mắng tôi, quản thúc tôi, không cho tôi giao du với bạn bè trong lớp. Nhưng trước mặt mọi người ông ta tỏ ra là một người cha tốt. Tôi càng lo sợ thì sức học càng giảm và cuối cùng tôi chọn cách im lặng ra đi. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều, bà không biết vì sao tôi lại như thế, nhưng tôi không thể nói sự thật với mẹ, bà sẽ chế.t mất. Tôi muốn em tôi phải được lớn lên bình thường trong gia đình có cha và mẹ. Lúc đó tôi vừa tròn 18 tuổ.i.
Tôi lên Sài Gòn làm phục vụ cho một quán ăn, sau đó là nhân viên bán hàng cho một công ty tư nhân. Sau 5 năm cuộc sống dần dần ổn định, nhưng tôi không quên được chuyện xưa. Tôi vẫn thỉnh thoảng về thăm mẹ và em, nhưng tôi không thể nào tha thứ cho con người đó.
Tôi cũng có người yêu, tôi yêu anh ấy. Khi xa anh tôi rất nhớ, nhưng chỉ cần anh ấy có một cử chỉ thân mật với tôi thì mọi chuyện cũ lại hiện ra trước mắt tôi. Tôi sợ và kinh tởm cái hành động đó. Tôi không biết có nên tiếp tục mối quan hệ này không. Thật sự tôi không biết làm gì để lòng mình thanh thản hơn.
Ngọc
Theo PNO
Thà rằng anh tàn nhẫn với em Nếu như anh đưa ra lý do vì không thích em thì điều đó còn dễ chấp nhận hơn việc anh đề nghị làm bạn sau tất cả những gì đã xảy ra. Em viết ra tâm sự của mình với hy vọng mong manh rằng anh có thể đọc được nó. Nhưng thật sự có những điều không thể không nói ra....