Yêu người vô tâm như dao đâm thẳng vào ngực
Cô đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ là lúc cô nên học cách yêu mình. Ngọc vút xe trên đoạn đường quen thuộc mà Khánh đã từng đèo cô đi dạo…
Mặc cho mọi người đập cửa phòng, tiếng mẹ khóc như mưa bên ngoài, Ngọc vẫn ngồi im lặng, bất thần trong phòng. Cô không thể khóc, nhưng đôi mắt nhìn vào không trung như một kẻ không còn hồn xác… Ngọc đã ngồi như thế cả vài giờ đồng hồ, kể từ khi, Khánh bỏ đi ngay trong đám cưới. Ngọc vẫn không cởi chiếc áo váy cưới ra mà ngồi yên như thế… Sự im lặng trong căn phòng của cô khiến nhiều người sợ hãi.
Vài giờ sau, Ngọc cởi bỏ chiếc váy cưới và mặc một chiếc váy xòe màu hồng mở cách cửa bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy Ngọc, mẹ cô lao vào ôm lấy con bật khóc. Cô vỗ nhẹ lên người mẹ mình:
- “Con không sao đâu mà mẹ, con phải đi có chút việc, đừng ai đi theo con nếu không muốn con làm điều dại dột. Hãy coi như chưa từng có điều gì xảy ra, đó mới là giúp con”.
Cả gia đình nhìn Ngọc trong lo lắng nhưng không ai dám làm trái lời Ngọc nói. Ngọc bước ra khỏi nhà, dắt chiếc xe máy quen thuộc và vút đi. Cô đi tới một nơi mà cô nghĩ rằng cô cần phải đến.
Ngọc đứng bên ngoài căn phòng, cô nhìn thấy Khánh đang đứng im lặng và bật khóc bên người con gái nằm bất động trên giường. Khánh vẫn mặc bộ vest lịch lãm bởi vì lẽ ra, giờ này anh đang phải hạnh phúc tiến vào lễ đường cùng với Ngọc để làm đám cưới. Nhưng anh đã bỏ để đến đây… Vì cô gái đang nằm trên giường này.
Ngọc bước vào thật khẽ khàng:
- “Cô ấy không sao chứ?”
- “Ngọc, em tới rồi à? Sao em không ở nhà, anh xin lỗi ngàn lần xin lỗi em…”
Nhìn thấy Ngọc, đôi mắt Khánh đỏ hoe lên. Anh bước tới ôm chầm lấy Ngọc nhưng cô cố né tránh anh.
- “Phương sao rồi?”
- “Cô ấy được cứu rồi nhưng bác sĩ vẫn bảo cần phải theo dõi vì chưa biến có biến chứng gì không? Em sao rồi, em ổn chứ?”
Video đang HOT
- “Anh thấy em có điều gì đó không ổn sao? Chí ít thì em cũng không nằm bẹp trên giường như Phương vì thế mà anh không phải lo đâu”.
Ngọc đặt lên bàn một bó hoa thật đẹp: – “Cho em gửi lời chúc mong Phương mau khỏe”. Thế rồi Ngọc bước đi, Khánh không dám níu kéo cô lại. Có một người con gái khác cần sự hiện diện của anh ở đây.
Một tuần sau, Ngọc bắt đầu đi làm trở lại. Cô vẫn giữ gương mặt bình thản không cười, không nói. Mỗi khi Ngọc bước ra khỏi nhà, cô lại phải nhắc nhở với mọi người một điều để không ai phải bật khóc vì lo lắng: – “Con đi làm, con ổn! Mọi người đừng có lo”.
Ngọc tới chỗ làm, những ánh mắt nhìn cô ái ngại. Hoặc là họ thương hại cô, hoặc là họ lo cho cô. Không một ai dám đề cập đến chuyện đám cưới vì họ sợ Ngọc sẽ không chịu nổi nỗi đau này. Còn Ngọc, cô trơ ra với mọi ánh mắt đó, mọi lời xầm xì phía sau lưng… Dù sao, họ cũng chỉ muốn Ngọc bớt khổ mà thôi.
Ngọc nhìn thấy tin nhắn điện thoại. Cô mở ra và thấy Khánh nhắn tin: – “Em ổn chứ. Phương đã khỏe lại rồi em ạ. Cô ấy đã ra viện và về nhà. Thật may đúng không em…? Mai anh sẽ gặp em, gặp cả bố mẹ để cầu xin sự tha thứ cho thiếu sót của anh”. – Ngọc đọc tin nhắn rồi tiện tay ấn nút xóa. Cô tiếp tục làm việc, trong đầu lởn vởn về những con số – công việc mà cô làm mỗi ngày.
Ngọc về tới nhà và thấy Khánh ở đó. Anh đang khóc mếu giải thích với bố mẹ Ngọc về lí do đột nhiên mất tích trong đám cưới. Thương con gái, bố mẹ Ngọc dù rất giận và đau khổ nhưng cũng đành bỏ qua:
- “Chuyện đã vậy rồi, để bố mẹ tìm ngày khác hợp lí rồi tổ chức lại cho các con. Nhưng lần này có lẽ phải làm nhỏ thôi vì chuyện cũng đã không hay ho gì rồi. Dù sao, điều quan trọng nhất vẫn là các con hạnh phúc”.
Ngọc đi thẳng lên phòng, cô cứ lặng lẽ như vậy cả từ cái ngày đám cưới bị hủy bỏ. Lát sau, Ngọc bước xuống nhà với chiếc váy trắng tinh khôi. Cô ngồi xuống bàn, nhìn bố mẹ:
- “Chúng con không thể cưới được nữa… vì… con không muốn”.
- “Thôi dù sao Khánh cũng có lí do của riêng Khánh. Con hãy gác lại chuyện buồn vì tương lai lâu dài con ạ” – Mẹ Khánh cầm lấy tay con khuyên nhủ.
- “Con đã suy nghĩ kĩ rồi, mẹ đừng khuyên nhủ con nữa. Giờ con có việc phải đi”.
Ngọc đi khỏi nhà ngay sau câu nói ấy mà không để cho Khánh hay bố mẹ có cơ hội mà níu giữ. Khánh lúc nào cũng vậy, quyết đoán và kiên cường.
Trên con đường đi, Ngọc nhớ về những tháng ngày yêu Khánh. Cô là người đến sau vì trước đó Khánh yêu Phương. Cô không biết tình cảm họ sâu đậm tới đâu, chỉ biết rằng khi chia tay Phương hơn một năm rồi, gặp Ngọc, Phương vẫn duy trì mối quan hệ anh em, bạn bè với Phương.
Những ngày còn yêu, Ngọc đã cảm thấy thật khó chịu và thấy bị tổn thương khi yêu mà cứ phải san sẻ người mình yêu với một cô gái đã là tình cũ. Nhưng Ngọc không muốn ngăn cản bởi lẽ cô tôn trọng quá khứ ấy. Cô chỉ mong rằng, Khánh đủ tỉnh táo để phân biệt được đâu là tình cũ và là thứ tình hiện tại mà anh cần trân trọng.
Đã không biết bao lần, Ngọc cảm thấy bị tổn thương khi giữa cuộc vui của hai người, Khánh lại phải tới giúp Phương với lí do: – “Phương chỉ có một thân một mình ở thành phố này và cô ấy cần anh giúp đỡ. Vì thế anh không thể bỏ rơi cô ấy được”. – Ngọc đã im lặng thật lâu, nhưng giới hạn ấy cũng có ngưỡng của riêng nó.
Ngọc ghé vào địa điểm mà Phương hẹn. Cô gái trẻ trung nhìn thấy Ngọc liền vẫy tay…
- “Em xin lỗi chị vì chuyện của em và anh ấy. Thực tình, em không biết dựa vào ai, chỉ có anh ấy giúp đỡ em trong những lúc khó khăn thôi. Nhưng em biết anh ấy yêu chị và xin chị hãy bỏ qua cho anh ấy vì hôm đó anh ấy đã đến khi em phải cấp cứu. Anh ấy thực lòng cần chị”
Ngọc nhìn Phương trìu mến:
- “Chị coi chuyện đó qua rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa. Vấn đề không phải lỗi tại em. Chị không trách em và cũng không có ý định quay lại với anh Khánh. Đơn giản là vì chị thấy, mình không tồn tại trong tim anh ấy. Vậy thôi…”
Ngọc bước ra khỏi điểm hẹn mà thấy lòng nhẹ bẫng. Bao năm qua, người ta nghĩ cô hạnh phúc và cao thượng… nhưng thực ra cô chỉ là một người con gái khao khát tình yêu thực sự. Cô đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ là lúc cô nên học cách yêu mình. Ngọc vút xe trên đoạn đường quen thuộc mà Khánh đã từng đèo cô đi dạo… Ngọc khẽ cất tiếng hát vu vơ…
Theo Guu
Chết lặng khi bị bố của người yêu nhét 2 tờ 500 ngàn vào ngực
Tiếng cười của bố anh cùng 2 tờ tiền mệnh giá lớn ấy cứ ám ảnh tôi không ngừng.
Vậy là tôi trở thành "gái nhậu thuê" từ hôm ấy. (Ảnh minh họa)
Gia đình tôi rất nghèo nên ngày bước chân lên thành phố trọ học, tôi đã phải vất vả tự kiếm tiền trang trải cuộc sống và đóng học phí. Nhưng chẳng có công việc nào có thể giúp tôi vừa có đủ tiền đóng học, lại vừa có đủ chi phí sinh hoạt. Thế rồi khi thấy tấm biển tuyển người làm của một quán nhậu, tôi đã liều lĩnh bước vào. Chủ quán nói nếu tôi đồng ý làm nhân viên nhậu thuê ở đây thì có thể kiếm tới vài triệu một tháng trong khi vẫn có đủ thời gian đi học. Thấy môi trường nơi đây không thích hợp với mình, tôi đã định không đồng ý nhưng tiền nhà, tiền học phí không thể khất thêm nên tôi đành chấp nhận. Vậy là tôi trở thành "gái nhậu thuê" từ hôm ấy.
Thời gian đầu chưa quen việc, tôi liên tục bị chuốc say nhưng lâu dần, tôi cũng được các chị đi trước truyền cho ít kinh nghiệm khiến khách say trước. Từ ngày làm công việc này, cuộc sống của tôi dư dả hơn, thậm chí tôi đã bắt đầu gửi về giúp đỡ gia đình những số tiền nhỏ.
Và cũng chính quán nhậu này đã se duyên cho tôi và anh. Khi đó, anh vừa mới chia tay người yêu nên buồn chán, đau khổ và đến quán nhậu giải sầu. Thấy tôi chưa có ai gọi nên anh đưa tôi ra chỗ anh. Anh đã uống rất nhiều và bắt đầu kể về cuộc tình 2 năm của mình, về chuyện người yêu anh chia tay anh vì bị bố mẹ anh ngăn cấm, xúc phạm. Không hiểu sao tôi lại ngồi im nghe anh nói.
Từ sau hôm đó, anh hay đến quán nhậu tôi làm hơn, và mỗi lần đến đều gọi tôi ra nói chuyện. Nếu tôi đang, anh sẵn sàng ngồi đợi dù biết rằng sẽ phải đợi rất lâu. Tôi bắt đầu nhận lời đi ăn đêm với anh sau mỗi giờ tan làm. Chúng tôi càng trò chuyện lại càng thấy tâm đầu ý hợp. Anh nói ở bên tôi anh đã được trở lại là chính anh, không còn đau khổ vì cuộc tình đổ vỡ. Sau 5 tháng, chúng tôi chính thức trở thành người yêu. Anh đã bắt đầu dẫn tôi về ra mắt nhưng bố mẹ anh tỏ ra khá lạnh lùng và hờ hững với tôi. Không khí trong nhà khi có tôi xuất hiện nặng nề vô cùng. Tôi bắt đầu hiểu được nguyên do dẫn đến cuộc chia tay của anh lần trước. Vì thế, mỗi lần anh gợi ý về nhà anh chơi, tôi lại tìm cách từ chối khéo.
Anh muốn tôi nghỉ việc ở quán nhậu, tập trung vào học hành, anh sẽ giúp tôi chuyện tiền bạc vì anh nói môi trường ở đấy rất phức tạp, anh không muốn tôi làm việc ở đó nữa. Nhưng tôi đã xin anh hãy cho tôi được tiếp tục công việc, tôi tự hứa sẽ giữ mình, không để anh phải thất vọng. Hơn nữa, tôi cũng không muốn nhận tiền của anh, tôi muốn đi trên đôi chân của chính mình. Anh đồng ý với yêu cầu của tôi nhưng hàng đêm, anh vẫn đến đợi tôi và đưa tôi về như một thói quen.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng có ngày tôi lại gặp bố anh trong chính quán nhậu này.
Tôi chết lặng khi bố anh đứng lên và nhét vào ngực tôi 2 tờ 500 ngàn. (Ảnh minh họa)
Hôm ấy, bố anh tới quán nhậu cùng vài người bạn. Vừa gặp bố anh, tôi đã tìm mọi cách né tránh nhưng không ngờ, bố anh lại chủ động kép tôi vào cuộc. Tôi bối rối và xấu hổ vô cùng. Trước khi về, bố anh đã đứng lên và nhét vào ngực tôi 2 tờ 500 ngàn. Tôi chết lặng trước hành động này của bố anh. Thậm chí, ông còn tiếp tục nói thêm nhiều lời cay nghiệt để hạ nhục tôi: "Với hạng gái nhậu thuê như cô thế này quá hậu hĩnh rồi đấy. Cô nên dừng lại ở kiếp nhậu thuê đi, đừng mơ tưởng tới ngày vào làm dâu nhà tôi nữa, cô không có cửa đâu". Tủi thân, nhục nhã, tôi bỏ chạy khỏi cái quán rượu ấy sau những tiếng cười dài hả hê của bố anh.
Sau hôm ấy, tôi rơi vào tình trạng tồi tệ vô cùng. Tiếng cười của bố anh cùng 2 tờ tiền mệnh giá lớn ấy cứ ám ảnh tôi không ngừng. Bố mẹ anh vốn dĩ không thích tôi rồi, bây giờ lại biết tôi làm cái nghề này, liệu họ có thể chấp nhận tôi không? Tôi không biết có nên nói chuyện này với anh không hay lặng lẽ chia tay anh trong im lặng. Lúc này, tôi khó xử và bế tắc quá.
Theo blogtamsu
Chia tay bạn trai để yêu người đàn ông có vợ Chỉ có một mối tình với bạn trai hiện giờ nhưng tôi không yêu người ta bằng anh. Vì yêu anh, tôi chủ động chia tay người đã gắn bó với mình suốt mấy năm trời. Tôi quen anh từ khi mới bước chân vào công ty, mới tốt nghiệp đại học. Làm xa nhà, gặp anh là người cùng quê nên tôi...