Yêu người khác tới quên đi bản thân: Bạn nợ chính mình 1 lời xin lỗi!
Có những lúc cô đơn muốn tìm được 1 người để yêu thương, chăm sóc, ngày ngày nhắn tin, gọi điện rồi đi chơi bên cạnh nhau mà có lúc buông bỏ, mất tất cả rồi mới nhận ra mình đã quên đi bản thân không biết từ bao giờ.
Cuộc sống đầy những áp lực, từ công việc, các mối quan hệ, chuyện tình cảm… tất cả đều khiến ta mệt mỏi vô cùng. Và khi có thời gian để sống chậm lại, ta mới nhận ra đã bỏ lơ chính mình quá lâu. Không chỉ bỏ lơ mà còn là không quan tâm tới chính mình, không cần biết bản thân có ổn hay không nữa.
Cứ mải mê yêu thương, chăm sóc quan tâm cho người khác mà quên mất bản thân mình còn đang bị bỏ mặc. Lao thân làm việc, tình yêu đủ đường đau khổ, rồi cuối cùng cũng chỉ 1 mình mình, ngồi lặng lẽ trong đêm khóc tủi. Nhìn quanh không 1 bóng người, vậy rốt cục ngoài “ta” ra, còn ai nhớ đến “mình”? Dành cả thanh xuân cho người ta rồi chợt nhìn lại mình chưa từng dành điều gì tốt cho bản thân cả.
Hình minh họa.
Điều gì buồn nhất, tệ nhất cũng muốn tự mình gánh giúp đối phương, sẵn sàng làm tổn thương chính bản thân để cho người mình yêu được hạnh phúc, được vui. Tình yêu thì nay yêu đấy nhưng biết đâu mai lại chia tay, chẳng thể vĩnh cửu, lời hứa thì gió bay, ấy vậy mà khi yêu 1 ai đó thật lòng rồi chỉ biết đâm đầu yêu bằng cả trái tim. Người yêu ho 1 cái là vội vàng mua thuốc, đói là vội vàng nấu nướng, buồn là ngay lập tức ở bên thế mà bản thân lâm vào tình cảnh tương tự thì tặc lưỡi cho qua: “Đến mai là hết”.
Video đang HOT
Đừng ngốc nghếch chìm đắm vào tình yêu, đặc biệt với những người không tốt, khiến mình đau khổ để rồi quên đi bản thân, không đáng chút nào.
(Sẽ không ngốc nữa – Khổng Tú Quỳnh & Binz).
Chưa kể mình cho họ quyền được làm tổn thương mình mà mình lại không chút gì tự bảo vệ bản thân khỏi những điều đó rồi cứ thế hành bản thân trong buồn khổ. Chuyện tình yêu gặp trục trặc lại đau khổ, buồn bã, nhịn ăn và tìm đến các chất kích thích để quên đi. Tóc không buồn chải, đôi môi chẳng còn son, thần xác bơ phờ đau đớn, vật vã, vất vưởng sống qua ngày như người vô hồn. Vậy chẳng phải đã ngược đãi bản thân quá hay sao?
Hình minh họa.
Người yêu thì chưa chắc thành bạn đời, chưa chắc đi cùng với mình mãi nhưng bản thân mình thì vẫn đấy, vậy tại sao không yêu thương bản thân nhiều hơn? Dù là người thua cuộc trong chuyện tình thì cũng nhất định phải đứng dậy mạnh mẽ, tỏa sáng và yêu thương bản thân. Vì khi dừng yêu rồi thì ai cũng sẽ có cuộc sống riêng, họ cũng sẽ yêu 1 người khác, họ còn chẳng buồn quan tâm hay biết mình đang khỏe hay mệt mỏi.
Làm gì có ai chăm sóc cho mình tốt hơn chính mình? Điều gì là tốt xấu, các nhu cầu… Ai có thể hiểu rành rẽ hơn đây? Và quan trọng, yêu thương bản thân, sống thật tốt, thật khỏe là niềm vui cho những người thân, người yêu thương mình thật tâm rồi. Nửa kia xứng đáng, chắc chắn sẽ đến sớm thôi. Mình trân trọng, yêu thương chính bản thân mình thì giá trị bản thân mới được rõ rệt hơn, người khác mới có thể chọn mình để yêu thương.
Xin lỗi bản thân! Vì đã yêu thương người khác mà quên rằng bản thân cũng cần được yêu thương. Bây giờ nhận ra và thay đổi vẫn chưa muộn. Trên cả một anh chàng hay cô nàng hấp dẫn, bản thân mình là thứ trước nhất cần được chiều chuộng, yêu thương.
Theo guu.vn
Người yêu trì hoãn đám cưới, tôi có nên buông bỏ để lấy tình mai mối?
Đến giờ cũng đã 8 năm gắn bó, con số đủ đẹp, đủ chín muồi để cả hai chúng tôi về chung một nhà, cớ sao anh lại bỏ ngỏ, để mình tôi với nỗi chênh vênh.
Lại một mùa thu nữa gõ cửa, mùa thu đến nhẹ nhàng, như nhắc nhở lứa đôi cùng nhau chuẩn bị kế hoạch cho đám cưới. Hai từ đám cưới, nghe như thật gần mà cũng thật xa xôi với tôi, khi anh là người luôn lảng tránh vấn đề trọng đại mà nếu còn yêu thì nó sẽ là việc để chúng tôi phải bàn.
Yêu nhau từ thời phổ thông, là mối tình đầu của nhau và tình yêu cũng đủ đậm sâu, được đánh dấu bằng 8 năm êm ấm. Anh có công việc, sự nghiệp ổn định của anh. Tôi cũng vẹn tròn với ước mơ của riêng mình, có công việc đủ để lấp đầy những thiếu thốn sinh viên, đủ để cùng anh xây dựng một tổ ấm nhỏ nhưng không thiếu thốn.
Thẳm sâu trong tôi giờ đây là những khoảng trống vô tận - Ảnh minh họa
Ấy vậy mà cái cớ ổn định cũng xong xuôi rồi, nếu yêu tôi sao anh lại hững hờ hôn nhân. Thẳm sâu trong tôi giờ đây là những khoảng trống vô tận, khi ngày qua ngày đợi anh bàn chuyện về chung một nhà. Anh có quyền trì hoãn khi chưa đủ tự tin về tình cảm của mình, nhưng tôi cũng có quyền được biết chặng đường này sẽ đi đến đâu nếu như anh cứ mãi phân vân.
Lúc mới yêu anh chân thành, dịu dàng. Giờ đây sau 8 năm, có sự nghiệp, kinh tế ổn định anh cũng chưa từng để tôi phải cảm nhận sự thiếu thốn yêu thương. Chỉ có sự ràng buộc trên giấy tờ là thứ khiến tôi cảm thấy bất an nhất về mối quan hệ của hai đứa.
Bạn bè tôi yêu sau, cưới trước và cũng nhiều cặp sinh con đến bé thứ hai. Mọi thứ cứ diễn ra tuần tự, đủ để khiến lòng tôi rộn rạo. Tôi không xem nặng vấn đề cưới to, cưới nhỏ, chỉ mong cả hai sớm về chung một nhà. Tôi thương khi nhìn ánh mắt mẹ cha, sốt ruột từng ngày vì con đến tuổi gả chồng mà mọi việc không đâu vào đâu. Đôi lần tôi cũng gợi ý, anh chỉ ôm tôi âu yếm thì thầm, "Đợi anh em nhé". Sự dịu dàng ngắn ngủi lấn át những giục giã trong tôi, nhưng sau đó là cả một trời bão tố trong tim.
Gần đây, mẹ tôi sức khỏe cũng yếu đi nhiều. Bà muốn tôi kết hôn sớm với con trai của một người bạn, vừa du học ở Mỹ về, đang làm cho một tập đoàn tài chính lớn ở Việt Nam. Chúng tôi cũng đã có duyên tiếp xúc đôi lần, và tôi cũng khá thiện cảm với người lịch sự, ưa nhìn và tính chu đáo của anh. Thâm tâm tôi chỉ muốn duy trì tình bạn, vì tôi còn tình cảm với người yêu bây giờ. Nhưng tôi cũng quá mệt mỏi với việc phải chờ đợi.
Liệu tôi nên nghe theo lời bố mẹ, hẹn hò, tìm hiểu người mới, hay tiếp tục mòn mỏi chờ người yêu hỏi cưới mình? Tôi lo sợ trước sự ân cần, quan tâm của người mới sẽ làm trái tim tôi rung động, để rồi mềm lòng và buông mối duyên tình đã theo tôi những năm tháng thanh xuân.
Theo GĐVN
Hạnh phúc của em anh không thực hiện được Tôi đã mơ thấy những ngày tháng có em bên cạnh sau này, nhưng có một nỗi sợ cứ lớn dần trong tôi, nỗi sợ về khoảng cách giữa em và tôi ngày càng lớn dần, vì con đường mà chúng tôi chọn khác nhau, em chọn một cuộc sống an yên, không muốn bấp bênh, tôi lại chọn một cuộc sống nay...