Yêu một người và không được đáp lại!

Theo dõi VGT trên

Nếu bạn đã từng yêu một ai đó, mà tình cảm không được đáp lại, bạn sẽ hiểu nó đau như thế nào, bạn dằn vặt mình, bạn trách chính mình, nhưng bạn lại không đủ dũng cảm để buông bỏ.

Bạn thay vì chọn cho mình một lối đi khác, nơi có một người sẵn lòng đợi chờ bạn, nhưng bạn lại không đành lòng bước đi, bạn không muốn bỏ lại người đó một mình, không muốn người đó cảm thấy đơn độc, dù chưa chắc người ta đã biết những gì bạn đã làm. Người tôi yêu, không có nghĩa là phải ở cạnh tôi trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời mình. Chỉ đơn giản rằng tôi biết trên thế gian này có anh, một người để khi buồn, khi vui tôi có thể nhớ tới, để tôi ấm lòng hơn. Người tôi yêu, không có nghĩa là buộc phải yêu tôi, bên tôi nghĩa là ở trong tim tôi, đơn giản là như thế!

Tôi yêu anh, tôi không phủ nhận điều đó, mặc dù ngay chính bản thân tôi lại không hiểu vì sao mình lại muốn theo đuổi một tình yêu biết trước không có kết quả như vậy. Như ngay lúc này đây khi tôi tần ngần mãi cái tin nhắn định gửi cho anh, nhưng rồi tôi lại xoá.

“Chi phí cưới vợ, tiền mua vàng cưới, tiền đãi tiệc,…” Anh đăng tấm hình, liệt kê đủ mọi khoản chi cần thiết cho một đám cưới, bạn bè anh xôn xao, tôi thẫn thờ vài giây rồi im lặng, chỉ im lặng đến khi nút online tắt, khi biết chắc anh đã ngủ ngon!

Trời vào đêm, tĩnh mịch!

Đó là những chuỗi ngày của tôi, khi tôi 24, một nửa lưng chừng giữa guồng quay của công việc, của tình yêu, của gia đình. Tôi không gọi đó là ổn, chắc chắn vậy, vì những chuỗi ngày đó tôi không có anh bên cạnh. Chỉ giá mà những lúc tôi yếu lòng anh thì thầm với tôi vài câu, hay chỉ cần im lặng bên tôi và nghe tôi nói. Không cần anh lau nước mắt cho tôi, chỉ cần anh để tôi thấy được dù lúc yếu mềm nhất đã có anh bên cạnh. Chỉ cần có thể tôi đã ổn hơn rồi! Nhưng anh không…

Nếu bạn đã từng yêu một ai đó, mà tình cảm không được đáp lại, bạn sẽ hiểu nó đau như thế nào, bạn dằn vặt mình, bạn trách chính mình, nhưng bạn lại không đủ dũng cảm để buông bỏ. Bạn thay vì chọn cho mình một lối đi khác, nơi có một người sẵn lòng đợi chờ bạn, nhưng bạn lại không đành lòng bước đi, bạn không muốn bỏ lại người đó một mình, không muốn người đó cảm thấy đơn độc, dù chưa chắc người ta đã biết những gì bạn đã làm. Và càng tệ hơn nữa khi bạn là con gái, bạn vứt bỏ cái tôi của mình, một chút quyền kiêu hãnh vốn có của một người con gái. Vì bạn thật sự yêu. Tôi cũng yêu anh như vậy, mặc cho anh không cần, mặc cho anh ngàn lần muốn tôi buông bỏ. Nhưng tôi không…

Yêu một người và không được đáp lại! - Hình 1

Tôi dắt xe ra khỏi cơ quan, hoàng hôn vừa ghé qua bên khe cửa. Nắng chiều vẫn còn len lỏi nhưng không quá chói mắt. Chú bảo vệ già đưa tay lau những vệt mồ hôi trên trán, đôi mắt buồn, một chút xa xăm. Chú từng kể tôi nghe những ngày tuổi trẻ của cuộc đời mình, những buổi trốn học, những lần rong chơi khắp mọi ngõ ngách. “Và cái giá của chú giờ là như thế này, con à”… Tôi ghi nhớ mọi thứ, cả những niềm vui, cả những nỗi buồn nơi nét mặt. Để rồi tôi không cho phép mình phí hoài tuổi trẻ, phí hoài tuổi thanh xuân của mình một cách vô cớ, vậy mà tôi không làm được. Vì anh tôi đã không làm được. Là do tôi cố chấp hay là do anh không hiều được những cảm xúc trong tôi để rồi anh chối bỏ nó, mặc nhiên không cần nó?

Chúng tôi đã có những cuộc nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc, hay nói đúng hơn là nó vỏn vẹn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Còn lại là do chính tôi tự nói, tự nghe, tự hiểu. Đó là những khi tôi nhắn tin cho anh, kể anh nghe những buồn vui của cuộc đời, những tổn thương, mất mát. Đó là khi anh đọc rồi im lặng.

Yêu một người và không được đáp lại! - Hình 2

Cùng trải nghiệm dịch vụ nghe Blog Radio mọi lúc, mọi nơi với kho truyện tình yêu, Radio tâm hồn, “Tám” chuyện showbiz, bộ truyện ma có thật…

Dành riêng cho Thuê bao Vinaphone, miễn cước 3G!

“Em nghĩ về anh, anh nghĩ về người khác, người khác nghĩ về người khác nữa, xa xôi…!”

Đó là những gì vỏn vẹn tôi có thể tóm tắt trong câu chuyện của chúng tôi qua một tin nhắn của anh.

- Bây giờ anh có chờ người đó nữa không? – Tôi hỏi anh, khi cố gắng giữ cho mình một tâm trạng ổn nhất, để anh không phải thấy tôi thê thảm như thế nào.

Anh chỉ im lặng một lát rồi trả lời:

- Không, vì người ta sẽ không về nữa!

Hôm nay anh buồn, tôi thấy anh thức khuya hơn mọi hôm. Thỉnh thoảng tôi giật mình vẫn thấy anh ở đó chập chờn bên màn hình máy tính. Đôi khi chỉ những dòng tâm trạng ngắn ngủi hoặc đôi khi im lặng tôi cũng đủ nhận ra anh bất ổn thế nào, anh buồn thế nào. Có lẽ anh đang nhớ một người, cũng như tôi đang nhớ anh!

Yêu một người và không được đáp lại! - Hình 3

Nếu là khoảng thời gian ba năm trước khi chúng tôi vẫn vô tư nhắn tin cho nhau, hỏi thăm nhau, cùng nhau san sẽ mọi buồn vui trong cuộc sống thì giờ mọi thứ đã khác. Ba năm trước, khoảng thời gian đủ dài để anh quên tôi nếu không quên cũng chỉ nhớ thoáng qua rằng tôi – đã – từng – xuất hiện trong kí ức của anh. Có lẽ vậy! Tôi không trách, chưa bao giờ tôi trách một ai đó, dù họ đã từng đối xử với tôi thế nào, huống gì với anh, anh không có lỗi, chúng tôi không ai nợ ai. Chỉ lỗi hẹn với thời gian, với những buổi hẹn chiều, một lần, hai lần rồi xa nhau mãi mãi. Có những lý do con người có thể tự bao biện cho mình, tôi không muốn gắn mình với những lý do vô cớ đó, vì chúng tôi không có duyên với nhau, đơn giản vậy!

Ba năm sau đó chúng tôi còn nợ nhau một buổi hẹn, một lần cà phê cùng nhau, nhưng vẫn không có dịp, là vì tôi không đủ tự tin đối diện, là vì khoảng cách của chúng tôi bây giờ xa quá, là vì sự im lặng của anh làm tôi đủ hiểu. Chúng tôi bây giờ “còn tương lai của riêng mỗi người” theo cách nói của anh. Là của mỗi người, chứ không phải một tương lai chung, có anh, có tôi, của chúng ta.

Tôi ghé lại thành phố sau những chuỗi ngày tồi tệ đó, anh đứng bên kia đường, rồi nở một nụ cười hiền. Vẫn cái kiểu sơ mi trắng, đúng như ngày xưa tôi từng thích, à không, giờ vẫn vậy, không hẳn là thích, mà là thương, là yêu,… Chúng tôi lượn lờ một vòng qua những ngõ ngách ở thành phố. Phố lên đèn, vòng xe của anh vẫn lăn đều, nghe tiếng gió rì rào, tiếng tim tôi nhảy liên hồi trong lồng ngực.

- Em giờ thế nào? – Rất lâu sau đó anh quay lại hỏi tôi.

Tôi không biết nên bắt đầu cho câu trả lời như thế nào: Em ổn? Em vẫn tốt? Tôi chắc anh sẽ nhận ra tôi đang nói dối.

- Em vẫn vậy! – Tôi ngập ngừng hồi lâu rồi đáp lại.

Là tôi vẫn như xưa, không thay đổi nhiều, vẫn là cô bé yêu màu tím, yêu những cơn mưa, vẫn một tình cảm ấp ủ dành cho anh. Chắc anh hiểu điều đó.

Yêu một người và không được đáp lại! - Hình 4

Anh ngồi im lặng thật lâu bên chiếc ghế sát cửa sổ, thỉnh thoảng đưa tay khoáy khoáy ly cà phê trên bàn nhưng không buồn thưởng thức nó. Anh tránh nhìn vào mắt tôi, tôi nhận ra điều đó, chỉ thoáng qua thôi rồi anh quay sang hướng khác. Thành phố về đêm không quá ồn ào, như một nốt trầm buồn nhưng đủ cho người ta say.

- Cũng lâu rồi. – Anh mở lời khi chúng tôi im lặng suốt thời gian dài.

- Ba năm rồi em không về lại đây, nhanh thật, mọi thứ giờ thay đổi quá!

- Ừ, có những thứ qua rồi không níu lại được, em đừng nhìn về quá khứ nữa, buông bỏ đi em và bước tiếp!

Anh buông từng câu, chậm rãi, nhưng đủ làm tim tôi đau.

Tôi nép mình bên cửa sổ, phố cũng buồn, những bản nhạc vọng ra từ xa càng buồn hiu hắt. Anh nói với tôi nhiều thứ, chủ yếu để giúp tôi hiểu rằng giữa chúng tôi không thể nào tồn tại hai chữ tình yêu được. Một điều dễ hiều, anh không muốn tôi xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh muốn tôi dừng lại ở mức những người xa lạ như chưa từng quen biết.

Chúng tôi không gặp nhau kể từ ngày đó, chúng tôi trở về với cuộc sống của riêng mỗi người. Tôi vẫn đi làm điều đặn, vẫn hoàn thành tốt công việc, dù nhiều lúc nỗi nhớ anh bất chợt ùa về, cả trong những giấc mơ, tôi từng mơ thấy anh, chúng tôi đi bên nhau, đeo vào tay nhau chiếc nhẫn cưới. Một giấc mơ thật lạ, nhưng đủ làm tôi hạnh phúc, trong khoảnh khắc đó thôi chứ không phải là mãi mãi.

Yêu một người và không được đáp lại! - Hình 5

Tôi tập cho mình thói quen ngủ sớm hơn, không chập chờn dõi theo anh như trước nữa, ngốc nghếch như một kẻ theo dõi người ta mà sợ bị phát hiện. Mà có khác gì tôi đang như vậy.

Rồi chúng tôi sẽ ổn thôi, nhưng không phải là bây giờ, không phải là ngay lúc này. Rồi anh sẽ bình yên trong cuộc sống của anh, tôi cũng dần dần học cách không chờ đợi, không hy vọng. Chúng tôi thấu hiểu nỗi đau của nhau, nhưng không thể cùng nhau chữa lành nỗi đau đó. Giống như một căn bệnh cần gặp đúng một vị bác sĩ hợp với mình.

Anh – người tôi yêu, nhưng không có nghĩa là anh phải ở cạnh tôi trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời mình. Chỉ đơn giản rằng tôi biết trên thế gian này có anh, một người để khi buồn, khi vui tôi có thể nhớ tới, để tôi ấm lòng hơn.

Anh – người tôi yêu, nhưng không có nghĩa là buộc anh phải yêu tôi. Chỉ cần tôi biết rằng anh ổn, anh vui, anh hạnh phúc. Để mỗi khi có ai đó hỏi về người tôi yêu nhất, tôi có thể mỉm cười khi nhắc về anh. Để mỗi khi ai đó hỏi về anh, về những năm tháng tuổi trẻ của cuộc đời, tôi sẽ có thể trả lời rằng, anh đã bên tôi trong suốt những ngày tháng đó, bên tôi nghĩa là ở trong tim tôi, đơn giản là như thế.

Tôi vẫn còn viết về anh, mỗi khi nhớ về, mỗi khi bất chợt hình ảnh anh hiện về trong kí ức!

Vì tôi còn yêu!

Theo blogradio.vn

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận

Đời người vốn có vài lần duyên phận để gặp nhau, chỉ là nếu một người bước quá ngắn còn một người bước quá dài cũng sẽ lạc mất nhau. Người đi ngược nắng, còn tôi đi ngược người. Chữ duyên bỏ lại phía sau lưng.

"Một tách trà hoa nhài dành cho em. Đừng để bản thân mệt mỏi quá nhé!"

Điện thoại đang nằm im ắng trên bàn chợt rung lên, tôi vô thức đưa tay nhìn đồng hồ đã điểm đúng 12 giờ trưa rồi vui vẻ mở điện thoại lên. Một dòng tin nhắn kèm hình ảnh được gửi đến từ dãy số quen thuộc. Chủ nhân của dãy số kia là Hoàng Dương, anh ấy là một blogger bây giờ là bạn tri kỉ của tôi. À không, không phải bạn thân mà là người tôi yêu.

Tôi nhanh chóng soạn vài dòng và ấn nút gửi đi rồi lại quay trở về với công việc: "Chào buổi sáng! Ngày mới vui vẻ!".

Khoảng cách từ Paris đến Hà Nội quá xa xôi, múi giờ cũng chênh lệch khiến những dòng tin nhắn giữa hai chúng tôi có phần kỳ quái. Cũng như lúc này khi tôi đang chuẩn bị lao đầu vào đống công việc dang dở của buổi sáng thì anh mới bắt đầu một ngày mới. Nhưng dần dần lại thành thói quen, chỉ cần hôm nào không nhận được tin nhắn tôi lại thấy bất an.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 1

Hoàng Dương là du học sinh đang theo học ngành kiến trúc tại Pháp, còn tôi là một kiểm toán vừa mới ra trường được một năm. Anh hơn tôi hai tuổi, tính tình cực kì dễ chịu và ấm áp. Lần đầu tiên chúng tôi quen biết nhau kể ra cũng là một kỷ niệm đáng nhớ. Đó là một ngày tháng năm của hai năm về trước, tháng giao mùa giữa mùa xuân và mùa hạ, hôm đó trời mưa nặng hạt. Tôi đưa tay khép vội khung cửa sổ mới mở trang Blog quen thuộc lên. Lần tìm trong rất nhiều bài đăng rồi không biết vô tình hay cố ý lại chọn một bài viết nói về duyên phận để đọc. Tôi thừa nhận mình không tin vào duyên phận, lúc trước không tin sau khi đọc xong bài viết này cũng không tin. Lý do có lẽ là bởi vì sự tan vỡ của cuộc hôn nhân giữa ba mẹ tôi. Nhiều người nói đó là vì ba và mẹ tôi có duyên gặp gỡ trở thành vợ chồng lại không phận sống với nhau đến răng lông đầu bạc nên chưa bước qua tuổi tứ tuần đã mỗi người một nơi. Còn tôi lại không nghĩ như vậy. Nguyên nhân đổ vỡ thực sự là do ba tôi ngoại tình. Chính ông ấy đã tự hại chết đi tình yêu, niềm tin tưởng của mẹ tôi chứ không phải duyên phận.

Vì thế khi đọc được những dòng tâm sự anh viết về duyên phận tôi đã lưu lại đó một dòng bình luận "Tôi vốn không tin cái gọi là duyên phận". Dòng bình luận đó cũng chỉ là phút nổi hứng tôi để lại không ngờ lại là cầu nối khiến tôi quen biết anh. Tối hôm đó facebook của tôi nhận được một tin nhắn vỏn vẹn hai chữ "Tại sao?" từ anh. Tôi còn nhớ mình đã thắc mắc rất lâu cứ nhìn chằm chằm vào nick facebook có tên là Hoàng Dương mà avatar là hình ảnh một người con trai đang đưa chiếc máy ảnh lên như thể chuẩn bị ghi lại một khoảng khắc đẹp đẽ nào đó của thiên nhiên. Avatar không nhìn rõ mặt vì chiếc máy ảnh đã che đi quá nửa, tôi chỉ nhìn thấy đó là một chàng trai cao ráo trông rất chững chạc. Thế là vì tò mò tôi đã nhắn lại cho anh "Tại sao gì cơ?" rất nhanh đã có câu trả lời "Tại sao lại không tin vào duyên phận." Đến lúc nhìn rõ câu trả lời tôi mới chợt nhớ ra vội vội vàng vàng mở bài viết lúc chiều mà mình đã để lại bình luận, bốn chứ tác giả Hoàng Dương nói cho tôi biết anh ấy là ai.

"Tại vì người ta hay dùng hai từ duyên phận để làm lý do cho sự thay lòng."

Cũng từ lần đó chúng tôi đã quen biết nhau. Hằng ngày mỗi khi rảnh rỗi anh sẽ nhắn tin cho tôi đến khi nào tôi có thời gian sẽ vui vẻ trả lời anh. Chúng tôi nói với nhau rất nhiều, có khi là những câu chuyện không đầu không cuối. Anh kể với tôi về nước Pháp nguy nga, tráng lệ, còn tôi kể cho anh nghe về những thay đổi của Hà Nội. Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng trong tính cách nên nói chuyện rất hợp nhau. Anh khá hài hước lại biết quan tâm người khác, anh luôn nhắc nhở tôi chú ý đến sức khỏe của bản thân. Mỗi khi Hà Nội vào đông lại nhắc tôi nhớ mặc thêm áo ấm. Tôi thừa nhận mình là một đứa trầm mặc, ít nói, là một đứa có tính cách hướng nội, luôn thích yên tĩnh một mình nên có rất ít bạn bè mà trong số đó cũng chẳng ai đủ thân để chia sẻ. Những lúc gặp chuyện buồn cũng chỉ biết giữ trong lòng, không kể lể, không khóc lóc nói đúng hơn là không có người để tôi làm việc đó. Tôi luôn tự nhắc mình mạnh mẽ bởi vì khi mạnh mẽ mới đủ bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện, từ ngày ba bỏ đi tôi chưa hề rơi một giọt nước mắt nào. Ngần ấy năm như thế khiến tôi nghĩ thật ra một mình cũng có sao đâu, tôi không cảm thấy cô đơn là được rồi. Đến khi anh xuất hiện tôi mới nhận ra đã từng có lúc tôi thèm được quan tâm biết nhường nào. Hoàng Dương bước vào cuộc đời tôi vào những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, sự ấm áp của anh khiến tôi dần dần nảy sinh tình cảm. Thứ tình cảm nhẹ nhàng, tươi mát tỏa hương thơm ngát lan tràn vào tận đáy tim hệt như tách trà hoa nhài mà anh thích vậy.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 2

Đã có lúc tôi từng hỏi anh tại sao có biết bao nhiêu loại thức uống khác ngon hơn mà lại chỉ thích độc nhất trà hoa nhài, anh nói vì hương thơm của nó làm say lòng người, vì mùi vị của nó thanh thuần, tinh tế. Anh thích trà hoa nhài còn tôi thích cách anh thưởng thức nó vào mỗi buổi sáng, như một thói quen.

Kết thúc một ngày bận rộn với hàng đống con số, tôi trở về nhà. Việc đầu tiên vẫn thường làm chính là tưới nước cho chậu hoa Linh Lan mình trồng bên cửa sổ lâu lâu lại một tấm hình gửi cho anh kèm icon mặt cười vui vẻ. Tôi thích Linh Lan nói đúng hơn là thích những cánh hoa chuông bé xíu trắng ngần ấy, Linh Lan cũng có hương thơm ngọt ngào của riêng mình, không tinh tế như hoa nhài của anh nhưng tôi vẫn cứ thích, cũng giống như tôi thích trò chuyện cùng anh vậy, niềm yêu thích xuất phát từ tận đáy lòng.

Đúng 11 giờ tối anh sẽ online, chúng tôi lại bắt đầu những câu chuyện trên trời dưới đất.

"Anh đã ăn gì chưa?"

"Vừa ăn xong. Còn em đã ăn chưa đấy?"

"Tiêu hóa cả rồi!"

Với câu trả lời tinh nghịch của tôi anh lại bày tỏ cảm xúc bằng những icon mặt cười khác nhau, đã có lúc anh từng giải thích với tôi về ý nghĩa của những icon mà anh sử dụng khiến tôi cười tủm tỉm cả ngày.

Những ngày mùa hạ rồi thu cứ chậm rãi trôi qua, cái nắng hanh hao dần nhường chỗ cho cái lạnh đầu đông.

"Anh đang làm gì thế?"

"Đang nghĩ về em."

"Nghĩ gì?"

Tôi nhanh chóng gõ mấy chữ rồi chờ đợi anh trả lời, trong lòng lúc này có nhiều nỗi thắc mắc, anh nói đang nghĩ về tôi, lần đầu tiên anh bày tỏ với tôi rõ ràng đến thế. Nhưng mà chờ mãi 1 phút, 2 phút rồi 10 phút vẫn không thấy anh trả lời, tôi bèn nhắn lại một tin.

"Anh còn đó không?"

Lần này thì rất nhanh anh đã đáp lời.

"Thảo Nguyên à, chúng ta gặp nhau đi!"

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 3

Câu trả lời này của anh làm đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, mấy chữ trên màn hình dần nhòe đi trước mắt. Anh ấy vừa nói gì? Chúng ta gặp nhau đi sao? Đây là điều mà tôi không muốn nghĩ đến nhất trong suốt hai năm qua. Nếu nói ra ắt hẳn nhiều người sẽ không tin nhưng tôi và Hoàng Dương không hề biết mặt nhau, cũng chưa hề gặp mặt đối diện nói chuyện lần nào cả. Bây giờ, ngay thời khắc này khi anh nói chúng ta gặp nhau đi trong lòng cơ hồ dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình. Không phải tôi không muốn gặp anh mà là sợ gặp rồi sẽ khiến đôi bên đều thất vọng. Chúng tôi thân nhau đến ngần ấy nhưng mà có lúc tôi vẫn cảm nhận mình chưa chạm nổi vào thế giới của anh ấy. Tôi chỉ là một người bạn đằng sau thế giới ảo của anh, hằng ngày trò chuyện cũng chỉ có thể tưởng tượng ra gương mặt anh qua từng con chữ. Lúc anh cười, lúc anh giận hay lúc anh tập trung làm việc sẽ có biểu hiện như thế nào?

Cứ nghĩ sẽ ổn nhưng mà sau mỗi cuộc trò chuyện qua đi, khi một mình đối diện với màn đêm tĩnh lặng lại thấy cô đơn trống trải biết mấy. Chàng trai ấm áp sau bàn phím lạnh lẽo không đủ để sưởi ấm trái tim đã từng bị tổn thương. Vốn không biết mặt trên thực tế cũng chỉ là một trong ngàn người bạn ảo qua facebook mà thôi, còn thực tế chẳng có gì ràng buộc.

Tôi tắt máy, mấy ngày liền cũng không online. Tôi cũng không hiểu bản thân đang trốn tránh điều gì, có lẽ là sợ khi gặp nhau rồi anh sẽ mỉm cười và nói "Em không giống như những gì anh tưởng tượng" hay đơn giản chỉ là "Chúng ta vẫn là bạn nhé!" để dập tắt sạch sẽ thứ tình cảm mơ hồ mà tôi đã từng cảm nhận. Tôi sợ.

Trời Hà Nội hôm nay lạnh tê tái cõi lòng, đã mặc thêm áo ấm mà vẫn chẳng thấm gì. Tôi ngã người xuống giường cố vỗ về mình vào giấc ngủ vậy mà chẳng thể nào chợp mắt nổi, nỗi nhớ Hoàng Dương cứ ngày một cuộn trào trong lòng. Đã một tuần không trò chuyện cùng anh bỗng thấy mỗi đêm trôi qua đều dài đến lạ. Ngay lúc này bất giác muốn nghe giọng của anh, muốn nói ra hết những bực bội ở chỗ làm, muốn được anh quan tâm và... muốn được gặp anh. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình mâu thuẫn đến thế. Trong màn đêm đen kịt chỉ có một vài tia sáng của ánh trăng len lỏi vào, tôi đưa tay lần tìm chiếc điện thoại mà mình bỏ quên ở đâu đó, tay ấn một dãy số đã thuộc nằm lòng rồi ấn nút gọi. Từng tiếng chuông chậm rãi vang lên, dường như rất lâu sau khi mà tôi cứ nghĩ sẽ không ai nhấc máy thì một giọng nói thâm trầm truyền đến bên tai, trái tim tôi bất giác run nhẹ.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 4

"Cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh!"

"Ừ... em... nhớ... anh"

Tôi không biết mình bị làm sao mà nói ra câu ấy, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn bị ám ảnh về hôn nhân của ba mẹ mình, tôi không tin vào đàn ông, không tình cái gọi là tình yêu một lòng một dạ nên không dám mở lòng với ai. Tôi sợ chỉ cần tôi mở lòng thì một ngày nào đó sẽ bị tổn thương, mà tổn thương rồi niềm tin cũng mất.

"Anh cũng vậy. Một tuần rồi!"

Ngay lúc này tôi dường như cảm nhận Hoàng Dương đang ở bên cạnh thì thầm vào tai vậy, anh nói anh cũng nhớ tôi còn tôi mặc dù không thấy rõ biểu hiện trên nét mặt của mình là gì nhưng tôi biết mình đang mỉm cười.

"Chúng ta gặp nhau đi anh!"

Cuối tuần Gardenista đông đến lạ, vừa đặt chân vào quán tôi dường như trở nên lạc lõng hẳn, tìm cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ thoải mái nhất tôi đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh.Từng cặp tình nhân yêu nhau đang say sưa biểu lộ tình cảm qua ánh mắt, từng nhóm bạn thân vẫn đang chìm đắm trong những câu chuyện của chính mình, còn tôi thì đợi anh. Hôm nay Hoàng Dương về nước, anh hẹn gặp tôi ở đây, quán cafe mà tôi yêu thích. Mỗi phút giây trôi qua tôi đều hồi hộp vô cùng, cứ nghĩ chỉ một chút nữa thôi chúng tôi sẽ gặp nhau, người thật, mối quan hệ thật không phải là "ảo" nữa thì không khỏi có một chút mong chờ.

Nhưng...

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua anh ấy vẫn chưa đến.

Tôi vẫn dán chặt mắt vào cửa chính, từng người ra ra vào vào nhưng không có chàng trai nào giống như anh đã miêu tả trước đó cả. Anh nói khi nào đến trước cửa sẽ gọi điện cho tôi vậy mà điện thoại chưa hề reo lên một lần nào cả. Ngay khi tưởng chừng như tuyệt vọng, tôi định bỏ về thì điện thoại cũng reo lên. Tôi nheo mắt nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình chần chừ nhấc máy.

"Alo"

"Thảo Nguyên em còn ở Gardenista không?"

"Không, em về rồi!"

Tôi bật ra một câu nói dối chỉ vì không muốn thừa nhận mình đã ở đây đợi anh đến ba tiếng, lòng tự trọng của tôi rất cao, làm sao tôi có thể chấp nhận việc lần đầu tiên bị đàn ông cho leo cây những ba tiếng. Giọng anh thở dài phía đầu giây bên kia, nhưng mỗi câu chữ đều nhất mực quan tâm.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 5

"May mà em đã về. Chuyến bay của anh bị hoãn lại vì thời tiết xấu có thể ngày kia mới về được. Xin lỗi em!"

Vậy là cuộc gặp gỡ đầu tiên không như mong đợi, tôi mang tâm trạng buồn bã một mình trở về.

Cả ngày hôm sau tôi không online, anh nhắn tin, gọi điện tôi đều không trả lời, tôi biết đó không phải lỗi của anh nhưng nỗi ấm ức bị anh cho leo cây ba tiếng vẫn chưa thể nguôi ngoai. Hoàng Dương luôn miệng xin lỗi tôi, sự chân thành của anh cuối cùng cũng khiến tôi mủi lòng mà chấp nhận cho tôi và anh thêm một cơ hội nữa.

Hôm sau tôi lại đến Gardenista tuy nhiên so với lần trước có vẽ vắng khách hơn. Giai điệu bài hát Back to December đều đều vang lên khiến không khí bớt im ắng hơn. Tôi vẫn chọn ngồi ở chỗ cũ, thỉnh thoáng sẽ đưa mắt nhìn ra cửa nhưng trong lòng đã bớt hồi hộp hơn lần đầu. Thời gian chầm chậm trôi qua, mỗi một lần kim phút nhích thêm một chút cõi lòng tôi cơ hồ lại dâng lên một chút sợ hãi. Tôi sợ anh không đến. Tôi sợ bản thân cũng như lần đầu tiên bị anh cho leo cây. Và tôi càng sợ thất vọng.

Khách trong quán lần lượt ra về, không gian rộng lớn cuối cùng cũng chỉ còn lại mình tôi. Kim giờ chỉ số 10, tôi đã chờ anh đủ năm tiếng, lần này là năm tiếng, ly mojito trên bàn sớm đã tan từ bao giờ. Bàn tay tôi trở nên lạnh ngắt cứ nắm chặt chiếc điện thoại trên bàn không biết do nhiệt độ bên ngoài hay cơn lạnh giá ở trái tim.

- Chị ơi, quán em sắp đóng cửa rồi ạ, bạn của chị vẫn chưa tới sao?

Người phục vụ lịch sự nhắc nhở, tôi lắc đầu đứng lên rời đi bên môi mấp máy mấy câu không biết là trả lời anh phục vụ kia hay nói với chính mình.

- Anh ấy sẽ không đến!

Bên ngoài trời vẫn cứ lạnh như vậy, tôi ấn nút tắt nguồn điện thoại rồi cho tay vào túi áo lặng lẽ trở về. Dọc đường đều ngẩng đầu lên nhìn khoảng trời đen kịt phía trước mặt, trời hôm nay không có nhiều sao cả ánh trăng cũng lặn mất để lại trước mặt tôi màn đêm u ám, u ám hệt như cõi lòng tôi lúc này vậy. Cố ngăn không cho bản thân rơi một giọt nước mắt nào vậy mà cuối cùng tôi cũng gục xuống lề đường khóc nức nở. Tôi đã vượt qua nỗi sợ hãi, đã cho anh một cơ hội vậy mà anh cũng không đến. Tôi đã chịu bước ra khỏi vỏ ốc kia của chính mình, đã vì anh mà thử mở lòng một lần vậy mà đổi lại chỉ có thất vọng. Sao anh lại tàn nhẫn với tôi như thế? Nếu không muốn gặp tôi sao còn để tôi chờ? Nếu đã không có một chút tình cảm gì với tôi sao lại để tôi hi vọng?

Tình đầu của tôi nhẹ nhàng chớm nở khi những đóa hoa Linh Lan đẹp đẽ khoe sắc dưới ánh nắng tháng 5. Và rồi vào một ngày tháng 12 nó cũng lặng lẽ ra đi như thế...

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 6

***

Ba năm sau.

Hôm nay trời Hà Nội trong xanh đến lạ, ánh nắng dịu dàng của buổi sáng khiến tôi tâm tình tôi trở nên thư thái, tôi cố hít hà từng đợt không khí trong lành rồi rảo bước về phía ngân hàng phía trước. Một ngày mới đầy bận rộn lại bắt đầu.

"Cafe sáng cho em, buổi sáng tốt lành nhé Thảo Nguyên!"

Tôi đưa mắt nhìn ly cafe đang bốc khói nghi ngút trên bàn lại nhìn về tờ giấy nhỏ nhắn được dán trên đấy. Cái tên Trọng Nhân vẫn nằm ngay ngắn dưới góc phải, tôi bất giác thở dài, dù đã nhắc anh ấy rất nhiều lần cũng từ chối rất nhiều lần nhưng anh ấy cứ ngang nhiên bày tò sự quan tâm với tôi ở chỗ làm việc như thế. Anh ấy kể từ hai năm trước trở thành đồng nghiệp của tôi, không biết anh ấy nhìn trúng điểm gì ở tôi mà cứ cố chấp theo đuổi.

"Chiều mai tan sở đi cafe với anh nhé, anh tới đón em!"

Thế đấy, tôi đau đầu nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đến, trong lòng không khỏi cảm thấy khó xử. Tôi không yêu anh ấy. Anh ấy rất tốt, rất quan tâm tôi nhưng tôi vẫn không yêu anh ấy. Lý do đơn giản vì tôi không quên được Hoàng Dương cũng không quên được những tổn thương mà anh ấy mang lại. Đã ba năm rồi kể từ lần đó tôi đã không còn nói chuyện với anh. Tôi đổi số điện thoại, khóa facebook cố vùi đầu vào đống sổ sách chỉ để lắp đi những khoảng thời gian rãnh rỗi để không nhớ về anh, không nghĩ về anh. Cũng ba năm trôi qua có một số chuyện tôi đã không còn nhớ quá rõ nữa chỉ là mỗi khi vô tình nhìn thấy những thứ quen thuộc có liên quan đến anh lại ngây người rất lâu. Giống như mỗi lần khi nhận được sự quan tâm của Trọng Nhân tôi đều đem ra so sánh với Hoàng Dương. Tôi đúng là một đứa tồi tệ mà.

Ngẫm nghĩ lại hồi lâu tôi đồng ý, tôi muốn dùng cuộc hẹn này để nói rõ với Trọng Nhân, tôi không muốn anh vì tôi mà tổn thương.

Xe của anh đỗ trước cửa nhà, nhìn thấy tôi bước ra anh vui vẻ đưa chiếc mũ bảo hiểm cho tôi. Anh nói chở tôi đến một nơi, tôi cũng không nói gì.

Khi chiếc xe dừng lại, tôi mới sững người nhìn cảnh vật phía trước.

Anh chở tôi đến Gardenista. Ba năm rồi tôi chưa hề trở lại lần nào. Bây giờ khi đứng trước cửa lại mơ hồ nhìn thấy chính mình của ba năm về trước. Bên ngực trái chợt nhói lên từng hồi đau đơn, nỗi đau như mới ngày hôm qua.

Tôi che giấu tâm tình hỗn loạn trong lòng cùng anh vào trong. Anh gọi cho mình ly Americano quen thuộc lại thấy tôi không nói gì bèn hỏi, tôi vô thức nói "Cho em tách trà hoa nhài!". Phục vụ rời khỏi anh mới nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì.

- Em thích trà hoa nhài sao?

- Không hẳn!

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ né tránh ánh mắt của Trọng Nhân, lát sau lại nghe anh nói tiếp.

- Thẳng bạn thân của anh rất thích trà hoa nhài.

- Vậy sao? Thật trùng hợp.

Lát sau phục vụ bưng hai thứ thức uống ra, tôi nhìn tách trà thanh thuần đang tỏa hương trên bàn bất giác buồn đến lạ. Trọng Nhân nhấp một ngụm cafe lại ngẩng lên trò chuyện với tôi. Lần nào cũng thế đều là anh ngồi nói không ngừng còn tôi lại ở bên cạnh trầm mặc.

- Em biết không ở Gardenista từng có một chuyện tình rất buồn, đến giờ vẫn khiến anh không khỏi tiếc nuối.

- Vậy à?

Có sao? Trước giờ tôi chưa từng nghe đến. Buồn sao? Có buồn giống như chuyện tình của tôi không.

- Em có muốn nghe không?

Tôi gật đầu, Trọng Nhân từ tốn.

- Chuyện tình buồn đó là của bạn thân anh. Ngày đó nó là rất yêu thích ngành kiến trúc nên quyết định đi du học ở Pháp, bọn anh vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Nó là đứa sống khá nội tâm trước giờ đều không tiếp xúc nhiều với con gái đâm ra hai mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Cho đến một ngày nó gọi điện cho anh bảo nó đã yêu rồi. Em có tin nổi không? Nó yêu một cô gái mà chưa hề gặp mặt lần nào. Nó kể cho anh nghe rằng cơ duyên khiến hai người quen biết là vì cô gái đó đã từng bình luận một bài blog trên mạng. Anh không thể hiểu nổi chỉ nghĩ chắc nó đùa nhưng mà cho đến khi nhìn thấy nó đau khổ vì cô gái kia thì anh cũng tin.

Choang...

Tách trà chưa kịp đưa lên môi nếm thử đã rơi xuống vỡ tan, từng giọt trà bắn lên chiếc váy trắng khiến nó trở nên loang lổ khó coi. Nhưng lúc này tôi đã không còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến chiếc váy, điều tôi quan tâm chính là câu chuyện kia của Trọng Nhân.

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 7

- Em có sao không? Sao lại bất cẩn như thế?

Trọng Nhân giật mình lấy khăn giấy đến bên cạnh lau đi nước trà đang vấy bẩn trên người bị tôi làm đổ kia. Môi tôi mấp máy mấy câu ngắt quãng.

- Người anh... người anh nói... có phải Hoàng Dương không?

Anh nhìn tôi, trong mắt có vẻ sững sốt, lát sau mới gật đầu. Nhìn thấy cái gật đầu khẳng định này của anh tôi hoàn toàn bị chấn động. Rất lâu sau mới lấy hết can đảm nói.

- Có thể kể tiếp không?

- Em làm sao vậy Nguyên?

- Anh kể tiếp đi!

Thấy tôi cương quyết anh cũng thu hồi ánh mắt lo lắng, tiếp tục kể.

- Hoàng Dương từng hẹn cô gái kia ra gặp mặt hai lần. Lần thứ nhất nó trễ hẹn vì chuyến bay bị hoãn. Lần thứ hai nó cũng không đến được là vì anh. Hôm đó nó vừa về nước anh bị tai nạn xe rất nghiêm trọng, không biết vì sao mọi người có mặt ở hiện trường lại gọi điện cho nó. Thế là nó đã bỏ hẹn để đến bệnh viện. Lúc anh tỉnh lại nó có đến Gardenista nhưng cô gái kia không có ở đó. Sau hôm đó hình như cô gái kia cũng không còn liên lạc nữa, nó ngày nào cũng đến đây ngồi mấy tiếng đồng hồ để chờ nhưng cũng vô ích.

Tôi như chết lặng, cả người trở nên vô lực phải dựa vào thành ghế. Hóa ra lý do là như thế. Hóa ra lý do anh ấy không đến được không phải vì không yêu tôi mà là vì Trọng Nhân. Vậy mà ba năm qua tôi cứ luôn trách anh thậm chí là hận anh.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó tôi cầm túi xách lao nhanh ra khỏi quán, tiếng kêu thất thanh của Trọng Nhân ở phía sau ngày một nhỏ dần.

Tôi trở về nhà vội vàng khởi động máy tính và đăng nhập vào facebok. Bàn tay tôi run run ấn vào thông báo tin nhắn. Hai chữ Hoàng Dương đứng đầu danh sách, 259 tin nhắn của anh. Tôi cố kiềm chế tâm trạng hỗn loạn lúc này, bấm vào kéo lên dòng tin nhắn đầu tiên.

"Thảo Nguyên em mở máy được không?"

"Anh xin lỗi, em nghe anh giải thích đi, anh thực sự không cố ý trễ hẹn đâu."

"Em à... anh nhớ em!"

"Mười ngày rồi, em đã hết giận hay chưa?"

"Em thực sự biến mất khỏi cuộc đời anh như vậy sao?"

"Tách trà hoa nhài buổi sáng dành cho em. Mùa hè ở Hà Nội cũng không dễ chịu em nhỉ? Chậu Linh Lan của anh nảy mầm rồi!"

Còn rất nhiều tin nhắn khác nữa, tất cả đều giống như những dòng trò chuyện thường ngày giữa hai chúng tôi. Nhưng anh không nói về Pháp mà về Hà Nội, chỉ là Hà Nội thiếu mất tôi. Gương mặt tôi sớm đã nhòe đi vì nước mắt, tôi đã khóc, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra không cách nào kiềm chế. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận - Hình 8

"Thảo Nguyên có lẽ đây là lần cuối cùng anh nhắn tin cho em. Em còn nhớ duyên cớ để anh và em quen biết không? Có lẽ chuyện tình của chúng ta cũng như câu nói ấy. Duyên đôi mình hãy dừng lại ở đây thôi. Đoạn tình cảm của hai chúng ta kể ra cũng đẹp như tranh vẽ nhưng anh quên mất rằng tranh vẽ dù đẹp đến đâu một giọt nước vô tình cũng làm lem luốc cả bức tranh. Chắc em bây giờ rất hạnh phúc phải không? Còn anh cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi."

Tôi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn cuối cùng, tôi không khóc được nữa chỉ ngước đôi mắt đỏ hoe về phía khung cửa sổ, nơi mà chậu Linh Lan đã nở bung cánh hoa cuối cùng.

"Đời người vốn có vài lần duyên phận để gặp nhau, chỉ là nếu một người bước quá ngắn còn một người bước quá dài cũng sẽ lạc mất nhau. Người đi ngược nắng, còn tôi đi ngược người. Chữ duyên bỏ lại phía sau lưng."

- Giờ thì em tin vào hai chữ duyên phận.

Cánh hoa Linh Lan trắng ngần đung đưa theo làn gió. Linh Lan nở nhưng hạnh phúc không trở về.

Theo blogradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Bố mẹ chồng bán đất hơn 5 tỷ nhưng chỉ cho vợ chồng tôi 200 triệu, 5 năm sau thì ông bà ngỡ ngàng vì cái kết đắng chátBố mẹ chồng bán đất hơn 5 tỷ nhưng chỉ cho vợ chồng tôi 200 triệu, 5 năm sau thì ông bà ngỡ ngàng vì cái kết đắng chát
07:50:45 29/12/2024
Nghe lời chồng làm một việc, tôi đau đớn trở thành đứa con bất hiếuNghe lời chồng làm một việc, tôi đau đớn trở thành đứa con bất hiếu
11:46:56 30/12/2024
Cả năm chi tiêu tằn tiện cuối năm phát hiện 'quỹ đen' của chồng, sốc hơn là lời ngụy biện của anh taCả năm chi tiêu tằn tiện cuối năm phát hiện 'quỹ đen' của chồng, sốc hơn là lời ngụy biện của anh ta
07:39:42 29/12/2024
Gửi mẹ đẻ 1,8 tỷ để giữ, ngày đòi lại, câu trả lời khiến tôi ngất xỉu còn chồng thì đòi ly hônGửi mẹ đẻ 1,8 tỷ để giữ, ngày đòi lại, câu trả lời khiến tôi ngất xỉu còn chồng thì đòi ly hôn
15:43:15 29/12/2024
Tôi vừa đưa giấy thỏa thuận tài sản, vợ đã ký ngay lập tức nhưng kèm câu nói đanh thép làm tôi thất thần cả tuầnTôi vừa đưa giấy thỏa thuận tài sản, vợ đã ký ngay lập tức nhưng kèm câu nói đanh thép làm tôi thất thần cả tuần
15:19:44 29/12/2024
Vừa về hưu, mẹ tôi đã chia cho các con mỗi người 500 triệu rồi quyết tâm vào viện dưỡng lão ở: Nguyên nhân thật đau lòngVừa về hưu, mẹ tôi đã chia cho các con mỗi người 500 triệu rồi quyết tâm vào viện dưỡng lão ở: Nguyên nhân thật đau lòng
07:55:22 29/12/2024
11h đêm, bố gọi điện báo một tin mà tôi sợ xanh mặt, vội cầu cứu anh trai11h đêm, bố gọi điện báo một tin mà tôi sợ xanh mặt, vội cầu cứu anh trai
09:06:39 30/12/2024
Bố mẹ bắt anh cả mắc bại liệt của tôi phải nai lưng ra làm kiếm tiền nuôi đứa em trai khỏe mạnh, lành lặn nhưng chỉ thích ăn chơi không thích làmBố mẹ bắt anh cả mắc bại liệt của tôi phải nai lưng ra làm kiếm tiền nuôi đứa em trai khỏe mạnh, lành lặn nhưng chỉ thích ăn chơi không thích làm
07:46:09 29/12/2024

Tin đang nóng

Vợ Vũ Luân tuyên bố khởi kiệnVợ Vũ Luân tuyên bố khởi kiện
16:58:06 30/12/2024
68.000 vé máy bay bị hủy chỉ trong 1 ngày, Jeju Air lâm vào khủng hoảng toàn diện68.000 vé máy bay bị hủy chỉ trong 1 ngày, Jeju Air lâm vào khủng hoảng toàn diện
19:31:48 30/12/2024
Hai thực tập sinh Việt Nam bị thương trong vụ nổ nhà máy sơn tại Osaka, Nhật BảnHai thực tập sinh Việt Nam bị thương trong vụ nổ nhà máy sơn tại Osaka, Nhật Bản
19:30:11 30/12/2024
Sao nữ Vbiz chuẩn bị cưới lần 3 với bạn trai hơn 10 tuổi?Sao nữ Vbiz chuẩn bị cưới lần 3 với bạn trai hơn 10 tuổi?
19:00:46 30/12/2024
NSND Tự Long giữ chức Giám đốc Nhà hát Chèo Quân độiNSND Tự Long giữ chức Giám đốc Nhà hát Chèo Quân đội
22:37:13 30/12/2024
Người đàn ông đột nhập tiệm tóc trong đêm, camera ghi lại thứ đối tượng cầm trên tay khiến tất cả lạnh ngườiNgười đàn ông đột nhập tiệm tóc trong đêm, camera ghi lại thứ đối tượng cầm trên tay khiến tất cả lạnh người
21:17:29 30/12/2024
Sao nữ Vbiz lên xe hoa: Danh tính chồng gây tò mò, Minh Tú và dàn sao đổ bộ đến đám cướiSao nữ Vbiz lên xe hoa: Danh tính chồng gây tò mò, Minh Tú và dàn sao đổ bộ đến đám cưới
17:00:20 30/12/2024
"Điên nữ" Seo Ye Ji bị chỉ trích vì tươi như hoa giữa thảm kịch máy bay Hàn Quốc"Điên nữ" Seo Ye Ji bị chỉ trích vì tươi như hoa giữa thảm kịch máy bay Hàn Quốc
21:05:06 30/12/2024

Tin mới nhất

Chưa kịp vui mừng khi mẹ muốn sang tên sổ đỏ cho vợ chồng tôi thì bất ngờ chị gái có hành động lạ

Chưa kịp vui mừng khi mẹ muốn sang tên sổ đỏ cho vợ chồng tôi thì bất ngờ chị gái có hành động lạ

09:14:56 30/12/2024
Chưa kịp vui mừng thì chị gái quỳ sụp xuống chân tôi khóc lóc nói lời xin lỗi. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa nên tôi đỡ chị dậy hỏi tại sao lại khóc?
Em trai đưa tờ di chúc của chồng tôi để lại và muốn mời chị dâu bụng bầu ra khỏi nhà

Em trai đưa tờ di chúc của chồng tôi để lại và muốn mời chị dâu bụng bầu ra khỏi nhà

09:03:27 30/12/2024
Sau khi cưới, chúng tôi có một khoản tiền kha khá nên quyết định xây nhà trên mảnh đất bố mẹ chồng cho. Khi nhà cửa ổn định, tôi mới thả để có bầu, vậy mà suốt 2 năm chưa chạm đến tin vui.
Hơn 10 năm chăm chồng ngây dại, khi chị tôi quyết định rời đi tìm hạnh phúc mới thì lại bị cả nhà chồng lăng mạ

Hơn 10 năm chăm chồng ngây dại, khi chị tôi quyết định rời đi tìm hạnh phúc mới thì lại bị cả nhà chồng lăng mạ

09:00:01 30/12/2024
Đôi khi lòng tốt của mình thành lẽ đương nhiên, sự tử tế đáng ra phải được trân trọng thì lại thành nghĩa vụ phải làm.
Xem phim Sex Education, người bố như tôi hốt hoảng nhận ra một sai lầm khiến con trai luôn phản kháng và đòi bỏ học

Xem phim Sex Education, người bố như tôi hốt hoảng nhận ra một sai lầm khiến con trai luôn phản kháng và đòi bỏ học

08:55:58 30/12/2024
Năm con trai học lớp 8, con từng đòi nghỉ học. Thời gian đó, tôi khủng hoảng. Con khủng hoảng. Chúng tôi không thể nói chuyện với nhau.
Có cách nào cứu cô bạn thân thoát khỏi hố sâu trầm cảm?

Có cách nào cứu cô bạn thân thoát khỏi hố sâu trầm cảm?

08:51:47 30/12/2024
Cô ấy bắt đầu nhắc đến chồng cũ trong các cuộc gặp gỡ, trong nhóm chat , phần lớn là chê bai, đôi lần còn văng tục. Bạn tôi quyết định lựa chọn ly dị ngay lập tức khi phát hiện chồng cặp bồ
Em trai vợ qua đời, em dâu liền mang giỏ hoa quả tới xin xỏ 1 việc khiến tôi "sốc óc", còn vợ thì gật gù đồng ý

Em trai vợ qua đời, em dâu liền mang giỏ hoa quả tới xin xỏ 1 việc khiến tôi "sốc óc", còn vợ thì gật gù đồng ý

08:48:16 30/12/2024
Sau khi vợ chồng tôi có đủ tiền mua được ngôi nhà mới to đẹp hơn thì định để lại ngôi nhà cũ cho thuê vì nơi đó có mặt tiền gần chợ khá sầm uất.
Con trai tôi ngày càng ít giao tiếp với mọi người, dành phần lớn thời gian ở trong phòng

Con trai tôi ngày càng ít giao tiếp với mọi người, dành phần lớn thời gian ở trong phòng

08:39:06 30/12/2024
Sau khi tốt nghiệp, khi không tìm được việc làm, một số bạn trẻ chọn cách thu mình, hạn chế tiếp xúc với thế giới bên ngoài, kể cả người thân.
Con dâu lo mất ăn mất ngủ trước lời nhờ vả của bố chồng vào dịp cuối năm

Con dâu lo mất ăn mất ngủ trước lời nhờ vả của bố chồng vào dịp cuối năm

08:33:43 30/12/2024
Đang yên ổn, con dâu bất ngờ nhận được lời nhờ vả từ bố chồng và mọi chuyện lo lắng cũng bắt đầu từ đây. Sau kết hôn tôi chuyển về sống ở nhà chồng, đến nay cũng đã tròn 10 năm.
Đang yên ổn chồng bỗng dưng đòi ly hôn, lý do khiến vợ ngã ngửa vì bất ngờ

Đang yên ổn chồng bỗng dưng đòi ly hôn, lý do khiến vợ ngã ngửa vì bất ngờ

08:30:47 30/12/2024
Cuộc sống đang yên ổn, chồng bất ngờ đưa đơn xin ly hôn và dọn ra bên ngoài ở. Tôi có một hôn nhân mãn nguyện, một gia đình nhỏ hạnh phúc cùng chồng và hai con.
Dằn vặt vì khó quên được người mình yêu để sống hạnh phúc với vợ

Dằn vặt vì khó quên được người mình yêu để sống hạnh phúc với vợ

08:27:53 30/12/2024
Vì sự cố ngoài ý muốn dẫn đến đồng nghiệp có bầu nên tôi phải cưới cô ấy. Dù đã có con nhưng tôi không thể quên được người tôi yêu để toàn tâm toàn ý với vợ
Ngồi trên chiếc xe ô tô trị giá 1,5 tỷ mới mua mà tôi xót xa muộn phiền

Ngồi trên chiếc xe ô tô trị giá 1,5 tỷ mới mua mà tôi xót xa muộn phiền

15:38:58 29/12/2024
Tôi đã không vượt qua được áp lực của chồng, đành phải buông bỏ mảnh đất mà tôi ao ước bấy lâu nay. Vợ chồng tôi làm văn phòng, thu nhập bình thường
Không thể ngờ có ngày anh em tôi lại rơi vào cảnh bế tắc bởi mảnh đất bố mẹ để lại

Không thể ngờ có ngày anh em tôi lại rơi vào cảnh bế tắc bởi mảnh đất bố mẹ để lại

15:33:40 29/12/2024
Đến lúc này tôi bàn với chồng là phải bán đất đi chỗ khác sống, vợ chịu đựng không nổi nữa. Nhà tôi có 5 anh chị em, khi bố mẹ còn sống thì rất hòa thuận đoàn kết.

Có thể bạn quan tâm

Ronaldo có thể rời Saudi Arabia

Ronaldo có thể rời Saudi Arabia

Sao thể thao

23:34:46 30/12/2024
Cristiano Ronaldo đang bước vào những tháng cuối trong hợp đồng hiện tại với CLB Al Nassr, có thời hạn đến tháng 6/2025.
Tổng Bí thư Tô Lâm gặp gỡ nhiều văn nghệ sĩ: NSND Xuân Bắc, NSƯT Quyền Linh, Lý Hải, HIEUTHUHAI...

Tổng Bí thư Tô Lâm gặp gỡ nhiều văn nghệ sĩ: NSND Xuân Bắc, NSƯT Quyền Linh, Lý Hải, HIEUTHUHAI...

Sao việt

23:23:07 30/12/2024
Tổng Bí thư đề nghị đội ngũ văn nghệ sĩ nỗ lực đóng góp, cống hiến trong thực hiện các mục tiêu chiến lược 100 năm dưới sự lãnh đạo của Đảng, 100 năm thành lập Nước.
Vụ gian lận dẫn tới tai nạn máy bay khủng khiếp nhất lịch sử: Bộ phim tài liệu vén màn những sự thật kinh hoàng bị che giấu!

Vụ gian lận dẫn tới tai nạn máy bay khủng khiếp nhất lịch sử: Bộ phim tài liệu vén màn những sự thật kinh hoàng bị che giấu!

Phim âu mỹ

23:16:06 30/12/2024
Bộ phim này hé lộ những bí mật kinh hoàng đằng sau vụ gian lận khủng khiếp nhất lịch sử ngành hàng không hiện đại.
"Tổng tài 25 tuổi" được ví như Vương Hạc Đệ, đóng cảnh 18+ bị chê kệch cỡm là ai?

"Tổng tài 25 tuổi" được ví như Vương Hạc Đệ, đóng cảnh 18+ bị chê kệch cỡm là ai?

Hậu trường phim

23:13:20 30/12/2024
Bộ phim Mẹ Lao Công Học Yêu do Thùy Trang, Đình Mạnh đóng chính hiện vẫn đang phát sóng và gây tranh cãi vì nội dung kệch cỡm, xa rời thực tế.
Mỹ nam Squid Game 2 gây ám ảnh vì diễn xuất điên rồ, ánh mắt biến thái đến mức được gọi là Joker Hàn Quốc

Mỹ nam Squid Game 2 gây ám ảnh vì diễn xuất điên rồ, ánh mắt biến thái đến mức được gọi là Joker Hàn Quốc

Phim châu á

23:02:14 30/12/2024
Với tạo hình và tâm lý bất nhất, Gong Yoo khiến người xem không khỏi rùng mình bởi loạt biểu cảm và hành động điên rồ, bệnh hoạn.
Cặp đôi kiểu mẫu hàng đầu showbiz kỷ niệm 10 năm ngày cưới: Tái hiện hôn lễ thế kỷ gây bão toàn cầu

Cặp đôi kiểu mẫu hàng đầu showbiz kỷ niệm 10 năm ngày cưới: Tái hiện hôn lễ thế kỷ gây bão toàn cầu

Sao châu á

22:40:47 30/12/2024
Mới đây, nhân dịp kỷ niệm tròn 10 năm ngày cưới, mỹ nhân đẹp nhất Philippines Marian Rivera và ông xã tài tử Dingdong Dantes đã cùng nhau thực hiện bộ ảnh tái hiện hôn lễ thế kỷ năm nào.
Truy xét, bắt giữ tên trộm đột nhập quán ăn "cuỗm" hơn nửa tỷ đồng

Truy xét, bắt giữ tên trộm đột nhập quán ăn "cuỗm" hơn nửa tỷ đồng

Pháp luật

22:31:13 30/12/2024
Ngày 30/12, Công an TP Bà Rịa, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu cho biết đã bắt giữ đối tượng gây ra vụ trộm cắp hơn nửa tỷ đồng tại một quán ăn trên địa bàn, di lý về Công an tỉnh để điều tra, xử lý.
Siêu mẫu kiêm diễn viên Dayle Haddon qua đời

Siêu mẫu kiêm diễn viên Dayle Haddon qua đời

Sao âu mỹ

22:28:39 30/12/2024
Theo trang web của Sở Cảnh sát Solebury Township, Dayle Haddon được phát hiện đã chết trong phòng ngủ ở tầng hai vào sáng 27.12,
Phát hiện bất thường về máy bay Hàn Quốc chở 181 người trước khi gặp nạn

Phát hiện bất thường về máy bay Hàn Quốc chở 181 người trước khi gặp nạn

Thế giới

22:16:10 30/12/2024
Hãng hàng không Jeju Air được cho là đã khai thác máy bay với tần suất cao trước khi xảy ra vụ tai nạn khiến 179 người thiệt mạng.
Cơ sở núp bóng vật lý trị liệu để điều trị tăng kích thước dương vật

Cơ sở núp bóng vật lý trị liệu để điều trị tăng kích thước dương vật

Tin nổi bật

22:09:50 30/12/2024
Chỉ được cấp phép dịch vụ cắt tóc, gội đầu, vật lý trị liệu nhưng 2 cơ sở kinh doanh ở thành phố Thanh Hóa lại tổ chức khám, điều trị các bệnh về xương khớp, yếu sinh lý, tăng kích thước dương vật.
Một dấu hiệu cảnh báo ung thư phổi nhiều người không nhận ra

Một dấu hiệu cảnh báo ung thư phổi nhiều người không nhận ra

Sức khỏe

21:44:29 30/12/2024
Khối u kích ứng đường hô hấp: Khối u trong phổi có thể kích hoạt phản xạ ho bằng cách làm tổn thương hoặc kích thích các niêm mạc đường thở.