Yếu lòng liệu có chia tay lần…3
Em đã không khóc, em vẫn đứng vững, hai lần chia tay đủ để em hiểu: “Đừng nên đặt tình cảm quá nhiều vào một người”.
ảnh minh họa
Tình yêu của mình đã trải qua quá nhiều thăng trầm. Năm năm đủ để em hiểu được yêu một người là như thế nào. Ngày đó em chỉ là một nữ sinh lớp 10, em yêu anh một cách nhẹ nhàng, yêu anh bằng tình yêu của 1 cô bé mới lớn. Yêu anh nhưng em không biết cách để làm anh an lòng, làm anh vui và anh đã sa ngã.
Ngày chia tay, em đau khổ tột cùng. Em ngập tràn trong men rượu để quên nhưng em đã không làm được. Em gắng gượng để vượt qua nỗi đau bởi em biết đã đến lúc em không còn anh ở bên nữa rồi. Thời gian trôi mau, khi nỗi đau đã dần nguôi ngoai anh lại quay về, mang trong mình lời xin lỗi. Bởi vì em quá yêu anh nên đã đồng ý quay lại. Những tưởng thời gian đó anh có thể bù đắp cho em nhưng em đã lầm. Anh không hề yêu em nhiều như em vẫn tưởng, có chăng chỉ là một thứ tình yêu mờ nhạt, chúng ta lại chia tay.
Em đã không khóc, em vẫn đứng vững, hai lần chia tay đủ để em hiểu: “Đừng nên đặt tình cảm quá nhiều vào một người”. 18 tuổi, một mối tình tan vỡ, một người làm chai sạn con tim, em già dặn hơn trong suy nghĩ so với những đứa bạn đồng trang lứa. Em không còn tin vào tình yêu nữa dù vẫn có người bên cạnh.
Video đang HOT
Dẫu có đôi lúc em muốn quen ai để quên anh nhưng em không thể, em không muốn làm người khác đau khổ, em không muốn lấy ai để thay thế hình bóng của anh, họ có tội tình gì. Em bặt tin anh từ ngày đó. Giỏ hoa hồng trong ngày sinh nhật vắng tên người gửi, đã làm em suy nghĩ và lại nhớ về anh.
Mọi thứ dần đi vào quên lãng, chuẩn bị cho một cuộc tình mới thì bất ngờ em nhận được mail của anh. Cái mail như định mệnh, làm em chùn bước và thay đổi mọi suy nghĩ. Anh bây giờ đã chín chắn hơn, đã nhận thấy cái sai trong quá khứ, chúng ta lại quay về với nhau. Tình yêu của em quá lớn nhưng nó đã không thể bao dung được lỗi lầm của anh. Em bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, em bắt đầu thấy mệt mỏi, bóng đen quá khứ quá lớn và em đã không thể vượt qua, em chìm ngập trong những suy nghĩ nên hay không nên. Em giận vô cớ với anh, em biến mất không lý do, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, em làm vậy không vì lí do gì cả, chỉ vì em sợ trong những lúc nhạy cảm này em sẽ không kiềm chế được. Thật sự em không muốn làm anh đau khổ.
- “Bây giờ em và anh hãy xa nhau, anh đừng lo thời gian này em sẽ không quen ai khác. Đến khi anh tìm thấy được hạnh phúc mới, em sẽ đi tìm hạnh phúc cho mình, em hứa”.
- “Tại sao? Anh không đồng ý. Em nói vậy khác nào lời chia tay. Em nói lí do đi”.
- “Em không thể quên được quá khứ anh đã từng lừa dối em, em không muốn suốt ngày chúng ta cứ cãi nhau, vì thế em muốn ra đi”.
- “Anh xin em đó!”.
Nước mắt anh rơi, lại một lần nữa em yếu lòng. Anh không đành lòng buông tay. Phải làm gì bây giờ hả anh?
Giá như không có quá khứ lỗi lầm kia, giá như ngày đó em không trẻ con, em không yếu mềm để người ta cướp mất anh, em mạnh dạn giữ anh ở lại thì giờ đây có lẽ đã tốt lắm đúng không anh? Hai chữ “giá như” nó nhẹ nhàng nhưng lắm đau thương. Em thật sự bất lực, em hết cách rồi, em phải làm sao để quên đi, để có thể ngày ngày trọn niềm vui bên cạnh anh. Câu hỏi em không biết bao giờ mới tìm được đáp án. Chỉ biết rằng: “Em không thể làm anh buồn, em không thể buông tay anh khi nhìn thấy anh đau lòng”. Em không đành lòng xa anh…
Theo VNE
Tôi không thể làm vợ
Hơn 30 tuổi, tôi lấy chồng - người đàn ông đầu tiên, đúng theo nghĩa đen của cụm từ ấy. Tôi "quen" anh theo sự mai mối của gia đình. Lừng khừng suy nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định lập gia đình... cho xong.
Có lẽ ba mẹ tôi mừng lắm, bởi thấy con gái đã hơi "cứng" tuổi mà chẳng có bạn trai qua lại, suốt ngày lủi thủi đi học rồi đi làm, quanh quẩn chỉ có mấy đứa bạn gái.
Tôi bắt đầu ngờ ngợ bản thân không bình thường sau câu nói thẳng mặt của chồng: "Cô có phải đàn bà không vậy?". Lời lẽ đó tràn ra sau quãng thời gian đằng đẵng tôi và chồng chịu đựng nhau, không phải bởi gia đình thiếu êm ấm, mà vì tôi ghê sợ cuộc sống gối chăn. Ngay đêm tân hôn, khi anh lại gần, tôi đã co rúm người lại vì sợ hãi. Tôi cắn răng vượt qua, cứ ngỡ thời gian sẽ khiến tôi quen đi, dễ dàng gần gũi chồng hơn. Nhưng sau hơn 5 năm chung sống, tôi vẫn không sao cảm thấy mọi thứ bình thường được. Hỏi han những đứa bạn gái đã có gia đình, tôi mới biết mình thật cá biệt. Đi khám, cũng không thấy bệnh tật gì. Như vậy, là do đâu?
Nỗi tủi nhục khổ sở làm tôi nhiều lần nghĩ tới việc ly hôn để giải thoát cả hai. Nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh còn hăm dọa sẽ không để tôi yên nếu tôi có ý định phá vỡ gia đình. Con cái không có lỗi lầm gì, người có tội là tôi, kẻ đang tơ tưởng ai đó nên không hết lòng với chồng con. Đó là kết luận của chồng trước thái độ bất hợp tác chăn gối của tôi. Tôi cũng sợ ba mẹ buồn lo, nên đành cam tâm chịu đựng.
Tôi chính thức biết mình tơ tưởng đến ai kể từ khi biết H. Đó là người phụ nữ hơn tôi hai tuổi, làm trong công ty đối tác. Tôi thấy trái tim mình loạn nhịp, cuộc sống đẹp hơn, mọi thứ trở nên mới mẻ và đáng yêu của người đầu tiên biết thế nào là rung động. H. mang lại cho tôi sự đồng cảm, tin tưởng, yêu thương, che chở và cả nỗi khát khao mong nhớ, những thứ mà tôi chưa từng tìm thấy khi ở bên chồng. Mọi buồn vui tôi đều có thể thổ lộ với H. Tôi bàng hoàng hiểu ra, vì sao đằng đẵng chừng ấy tuổi đời, tôi chưa hề lần nào quan tâm tới bất kỳ người đàn ông nào, chưa bao giờ hứng thú trước sự săn đón tán tỉnh của nam giới. Vì bản tính rụt rè, lại không tìm được tri kỷ, nên tôi đã lầm lỡ kết hôn, để khi H. xuất hiện, mọi thứ bỗng nan giải vô cùng...
Tung hê tất cả để chung sống với H., tôi quả thật không dám. H. chắc cũng không thể buông bỏ hiện tại để cùng tôi làm lại từ đầu. Chúng tôi chỉ âm thầm yêu nhau, lén lút gặp nhau, tự trách số phận không thương mình. Tôi không đủ can đảm mường tượng sấm sét sẽ đổ xuống đầu mình như thế nào khi mọi người biết ra sự thật. Nửa đời người rồi, tôi khó khăn lắm mới có thể tìm được hạnh phúc đích thực, nhưng tôi không nỡ bỏ con, để cha mẹ già phải choáng váng cúi mặt trước thị phi của người đời. Chồng tôi cũng không có lỗi, anh đã vô phước mới lấy phải tôi...
Nhưng tôi vẫn còn cuộc đời trước mặt và những năm tháng đau đáu phía sau ám ảnh. Bằng mọi giá, tôi cũng không thể mất H. Ý nghĩ ấy còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Tôi chỉ muốn có một con đường nào đó để đi, mà sao khó thế này...
Theo VNE
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới" Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần. Mà có phải bảo cưới là cưới...