Yêu là yêu đến tận cùng, là thương cùng tận để thành vợ ngoan…”
Vợ yêu à, hóa ra em vì anh mà chịu vất vả nhiều như thế. Anh thật vô tâm đã không nhận ra sớm hơn, từ nay sẽ không để em phải chịu thiệt thòi như vậy nữa.
ảnh minh họa
Ăn tối xong, tôi lang thang lên facebook, chợt bảng tin hiện lên trạng thái của vợ, cô ấy bình luận một bài thơ của tác giả có cái tên rất kêu: Nồng Nàn Phố.
Tò mò, tôi nhấp chuột vào đường link, xem nội dung bài thơ ấy viết gì, đồng thời xem cô vợ của tôi bình luận gì bên dưới. Hóa ra, đó là một bài thơ tình. “Chà, vợ mình hóa ra vẫn lãng mạn lắm”, tôi nghĩ thầm, xem cô ấy bình luận gì nào.
“Yêu là yêu đến tận cùng, là thương cùng tận để thành vợ ngoan”, hình như vợ tôi trích nguyên 2 câu trong bài thơ này, kèm sau đó là chữ cái T viết hoa, với hình trái tim nho nhỏ. Nhìn kiểu bình luận này, tôi biết vợ tôi tâm đắc với bài thơ này lắm, còn chữ T, chắc là tôi rồi, tôi tên Trung mà. Vợ đáng yêu quá, hóa ra lúc nào cô ấy cũng nhớ đến tôi. Trong lòng tôi chợt dâng lên niềm vui, xao xuyến.
Vợ tôi giờ vẫn đang lúi húi dưới bếp, gần 8h rồi mà cô ấy vẫn đang dọn rửa, vừa tranh thủ cho quần áo vào máy giặt vừa lau kính và bếp gas. Con trai tôi ngồi xem phim trong phòng khách, cu cậu cứ lát lát lại chạy xuống ôm chân mẹ làm nũng “Mẹ ơi, lâu thế, xong chưa còn lên chơi với con”, vợ dịu dàng xoa đầu cậu con trai nhỏ, “Chờ mẹ nào, con lên chơi với bố, tí nữa mẹ lên nhé”, cu Tít lại hồ hởi nhảy chân sáo lên nhà.
Tôi chợt nhận ra, bấy lâu này hóa ra mình vô tâm quá, cứ ăn cơm xong là tôi chui vào phòng ngủ lên mạng, đọc báo, chẳng bao giờ quan tâm vợ làm gì, cũng chưa bao giờ tôi rửa bát cho vợ, tôi luôn coi đấy là việc của người phụ nữ. Thậm chí, có lần vợ ốm, tôi lười nấu nướng, đưa con trai đi ăn tiệm, rồi tiện thể mua cháo về cho vợ. Rồi lại nhớ đến những lần tôi không khỏe, vợ lo lắng tất bật chăm tôi, bữa thì cháo gà, bữa cháo thịt tía tô, cô ấy bảo ăn tía tô rất tốt, giải cảm nhanh, dù không muốn cũng phải cố. Đêm hôm tỉnh dậy, thấy cô ấy đặt tay lên trán tôi xem tôi còn bị sốt không, bao nhiêu ngày tôi ốm là bấy nhiêu ngày cô ấy chẳng có một giấc ngủ ngon.
Video đang HOT
Vợ ơi, anh ích kỷ và vô tâm quá. Đáng nhẽ anh phải nhận ra điều này sớm hơn, anh phải chia sẻ với vợ nhiều hơn. Ngày xưa lúc yêu nhau, anh từng hứa sẽ chăm sóc, yêu thương vợ, vậy mà lấy nhau về rồi, anh lại chẳng thực hiện được điều đã hứa với em. Vậy mà vợ chưa bao giờ kêu than một lời, em vẫn âm thầm chăm sóc bố con anh, quán xuyến mọi việc trong gia đình nhỏ này đâu vào đấy. Vợ à, em đúng là người phụ nữ tuyệt vời nhất trong lòng anh.
Tôi xuống bếp, ôm ngang lưng cô ấy. Vợ thoáng chút giật mình, rồi đứng yên lặng trong vòng tay tôi, tôi thủ thỉ vào tai vợ “Vợ yêu à, hóa ra em vì anh mà chịu vất vả nhiều như thế. Anh thật vô tâm đã không nhận ra sớm hơn, từ nay sẽ không để em phải chịu thiệt thòi như vậy nữa”.
Theo Phunutoday
Tận cùng nỗi đau bên trong cánh cửa phòng tắm khép hờ
Chị hét lên rồi cắn mạnh vào bả vai anh. Anh đau quá phải buông Quang ra, định vung tay đánh chị nhưng rồi không nỡ. Lần đầu tiên chị thấy anh tổn thương đến thế.
Sao bao mòn mỏi mong chờ, chị vẫn chưa thể làm mẹ (ảnh minh họa)
Chị thất thểu lê bước trên con đường về nhà một cách khó nhọc. Tờ giấy khám cầm trên tay đã bị chị vò nát và toan vứt đi ngay sau khi chị vừa nhận được nó từ bác sỹ. Chị vẫn không thể có thai, sau ngần ấy thời gian và công sức chữa trị. Chị vẫn không thể được làm thiên chức của người phụ nữ, sau ngần ấy thời gian mong mỏi đến hèo mòn. Chị tưởng tượng đến khuôn mặt thất vọng của anh, tưởng tượng đến cái gật đầu cam chịu và những lời an ủi, động viên của anh. Anh muốn làm bố trẻ con lắm, chị hiểu điều đó chứ. Nhưng vì thương chị, anh cứ giấu đi nỗi niềm ấy cho riêng mình.
Bước đến cổng nhà, chị gục xuống khóc một trận cho thỏa. Bàn tay ai đó nắm lấy vai chị, chị giật mình quay lại, là Quang - bạn thân của anh. Chị hơi ngượng, vội vàng lau nước mắt rồi hỏi:
- Anh Thành hẹn anh qua à?
- Ừ, hôm nay có hẹn đi đá bóng.
Chị vội vàng mở cửa rồi mời Quang vào nhà. Chồng chị và Quang chơi với nhau đã gần 10 năm nay, chị cũng thân với Quang sau nhiều thời gian gắn bó. Quang là người đàn ông tốt bụng, rộng lượng khổ nỗi, vợ mất cách đây gần 4 năm, một mình nuôi con trai nhỏ. Quang cũng biết hoàn cảnh của hai anh chị nên lúc nào cũng động viên, thăm hỏi thường xuyên, còn chủ động tổ chức những buổi đi chơi xa để "lên dây cót" tinh thần cho hai vợ chồng.
Chị tạm khoan chưa nói với chồng kết quả khám mới, chỉ bảo anh hôm nay bận nên chưa đi. Chồng chị đi đá bóng về mệt nên cũng không hỏi gì thêm mà đi ngủ từ sớm. Chị ngồi một mình ngoài ban công, nước mắt lại chan chứa.
3 đêm dài mất ngủ, chị như cái xác không hồn, chẳng muốn làm gì cả. Chị xin nghỉ ở công ty, một mình ngồi ở công viên ngắm đám trẻ nô đùa. Anh chị chẳng thiếu thốn gì cả, đứa con sẽ là mảnh ghép hoàn hảo cho gia đình hạnh phúc, vậy mà... Chị đã từng nghĩ đến chuyện xin con nuôi nhưng nhìn anh chị lại thấy đau thắt ruột thắt gan. Có thể vì thương chị quá anh sẽ đồng ý nhưng chắc chắn vẫn chạnh lòng vì phải nuôi đứa con không phải máu mủ của mình. Chưa kể nhà chồng chị chắc chắn sẽ nói vợ chồng chị không ra sao. Chị thì sao cũng được nhưng chị không đành lòng để anh phải chịu đựng những điều đó.
Ngần ngừ mãi chị mới dám gọi điện cho Quang hẹn ra quán cà phê nói chuyện. Chị không ngẩng nổi đầu lên, cứ cúi gằm mặt xuống và nói ra cái kế hoạch đáng sợ của mình.
- Anh có thể đóng giả làm tình nhân của em được không? Ngoài anh ra em chẳng còn biết tìm đến ai khác nữa!
Quang vừa hút thuốc vừa nghe câu chuyện của chị. Ánh mắt anh phức tạp, nhìn chị rồi lại thở dài. Cuồi cùng anh đồng ý. Hai người bàn tính phải là một tình huống thật sốc mới đủ làm cho chồng chị tin vào vở kịch này.
Ngày hôm sau, 3 giờ chiều, Quang có mặt ở nhà anh chị. Chị dùng sim rác, nhắn cho anh cái tin nặc danh, báo rằng thấy vợ anh ngoại tình, nhanh mà về bắt quả tang. Thế rồi chị và Quang chui vào phòng tắm chờ đợi. Vừa thấy tiếng xe của anh đỗ trước cổng, hai người vội vàng cởi quần áo, vờ như đang ân ái với nhau trong đó.
Chị run rẩy chuẩn bị cho vở kịch kinh hoàng của mình (ảnh minh họa)
Có tiếng bước chân, chị nín thở chờ đợi. Cánh cửa phòng tắm khép hờ, chị ôm lấy cổ Quang, vuốt ve rồi hôn lên đó. Anh đạp mạnh cửa xông vào, gương mặt tái xám, ánh mắt phẫn nộ không tin vào chuyện đang xảy ra. Anh lôi chị ra rồi đấm Quang một cái đau điếng. Quang loạng choạng ngã, khóe miệng chảy máu. Chị choàng khăn tắm lên người rồi lao vào can ngăn, anh đẩy chị ra, cứ thế lao vào quần nhau với Quang. Chị hét lên rồi cắn mạnh vào bả vai anh. Anh đau quá phải buông Quang ra, định vung tay đánh chị nhưng rồi không nỡ. Lần đầu tiên chị thấy anh tổn thương đến thế. Anh vùng chạy khỏi đó, xách xe đi thẳng.
Chỉ còn lại chị và Quang, chị gục xuống, nước mắt đầm đìa hai má, hỏi Quang:
- Em quả là kẻ khốn nạn phải không anh?
- Em khốn nạn 1 phần thì anh khốn nạn 10 phần - Quang cười chua chát.
Ngay sau đó chị viết đơn ly hôn rồi thu xếp đồ đạc. Quang đưa chị ra bến xe, chị cúi đầu cảm ơn anh. Cảm giác tội lỗi tràn ngập nhưng lúc này chị chỉ nghĩ đến chồng mình. Anh giờ đang ở đâu? Đau lòng như vậy anh sẽ hận và quên chị đi chứ? Trên chuyến xe trở về quê, chị không rơi nước mắt nữa, có lẽ vì nỗi đau đã chạm tới giới hạn cuối cùng.
Những ngày sau, Quang thường xuyên nhắn tin hỏi han chị. Chị hỏi về chồng, anh bảo "Tệ lắm nhưng rồi nó sẽ khá lên thôi!". Chị mỉm cười, thế là tốt, hãy để thời gian hàn gắn tất cả...
Theo blogtamsu
7 cử chỉ yêu thương của chàng mà bạn có thể không nhận ra Con trai thường không giỏi thể hiện tình cảm bằng lời, vì thế mà anh ấy có thể sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời nói lãng mạn như trong truyện ngôn tình. Nhưng khi yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ có những cử chỉ vô cùng ngọt ngào nói hộ tấm lòng mình. ảnh minh họa 1. Anh ấy luôn...