Yêu không cần ‘điểm tựa’
Nhiều cặp đôi yêu nhau nhưng không cần nhau vì cả hai đều độc lập và có lòng kiêu hãnh lớn.
Họ ít nghĩ cho người còn lại và có thói quen “tự làm, tự quyết định”. Điều đó gây ra những khoảng trống vô hình…
Không thích ai dựa vào mình
Lan Nhi (lớp 11 trường THPT H) kể lại câu chuyện của mình: “Ngồi sau xe của hắn, lúc nào hắn cũng muốn mình…ôm, trong khi mình chẳng thích điều đó. Trời mưa, hắn chở mình phía sau mà than thở: “Lạnh quá, mưa đau mắt quá”, mình cổ vũ “ráng lên” thì cậu ấy gay gắt khó chịu: “Cậu chỉ ngồi phía sau thì sướng quá còn gì, nói gì chẳng được”. Lúc ấy nếu không mưa chắc mình xuống xe đi về luôn vì…ức chế. Chuyện nhỏ nhặt ấy có đáng gì đâu, mình cũng chẳng cần muốn biết, tại sao cậu ấy cứ phải than thở để được chia sẻ, mình an ủi thì cậu ấy tức tối. Khó hiểu thật”.
Khi không được người yêu quan tâm, nhiều bạn thích than thở từ những điều nhỏ nhặt. Người ấy càng phớt lờ, họ càng thích than. Người ấy bắt đầu quan tâm thì bị họ hờn dỗi: “Đợi nói mới chịu quan tâm à?”, “Có hiểu gì đâu mà khuyên nhủ”, “Nói lí thuyết thì hay lắm, sao không thử giúp đi?” Từ đó cả hai bắt đầu tranh cãi và tức giận nhau.
Thu Phương (SV năm 1 ĐH Sư phạm) chia sẻ: “Sự dựa dẫm đôi khi khiến mình khó chịu. Nhiều cặp đôi quen nhau thì nắm tay, đi đâu cũng đi chung, có chuyện gì cũng kể nhau nghe, thích được vỗ về, chia sẻ. Mình thì tính tình vốn khô khan và tự lập nên không cần điều đó. Có khi bạn trai mình trách “nhìn 2 đứa cứ như bạn bè xã giao chứ chẳng phải người yêu”, mình cũng nhún vai cười trừ. Mình không cần ai quan tâm che chở cả, mình nghĩ bản thân mình tự chủ được cuộc sống của mình”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tự quyết định
Bảo Phúc (lớp 12 trường THPT P) và Hằng Nga (cùng lớp) quen nhau được vài tháng. Phúc luôn tự mình quyết định những chuyện chung của cả hai mà không cần hỏi ý kiến người yêu. Chẳng hạn như khi bạn bè rủ: “Chiều này Phúc với Nga rảnh không, đi chơi với nhóm đi”, thì anh chàng gật đầu ngay, trong khi chiều Nga bận đi học. Hoặc Nga đang làm việc nhà phụ mẹ thì nhận được cuộc gọi của Phúc: “Mình đang ở trước cổng nhà cậu, thay đồ đi xem phim đi, mình mua 2 vé rồi, nhanh lên kẻo không xem phim được!” Tiếc tiền mua vé nên Nga phải cố gắng đi chơi với Phúc dù trong lòng khá bực bội.
Việc Phúc tự quyết định lặp đi lặp lại khá nhiều lần. Nga bức xúc: “Ban đầu vì tình cảm dành cho cậu ấy nhiều nên mình cho qua, về sau mình không thể chịu đựng được nữa nên chia tay. Thay vì tạo cho mình cảm giác an toàn, Phúc luôn đẩy mình vào những tình thế “nguy hiểm”, hoặc rắc rối. Trong khi mình cần sự bình yên thì cậu ấy phá tan đi các kế hoạch thường nhật của mình, với lí do: “Chúng ta đang yêu nhau”. Tính cách hấp tấp, vội vã, thiếu suy nghĩ của cậu ấy làm mình thấy chán. Tại sao mình phải gánh chịu những điều đó? Sự thiếu an toàn khiến mình chán nản và buông tay”.
Ảnh minh họa
Không thể dựa thì “ngã”
Lan Nhi chia sẻ: “Khi cả hai không thể dựa nhau được thì bắt đầu…tìm người khác để dựa vào. Ai trong chúng ta đôi khi cũng cảm thấy chênh vênh trong cuộc sống, nếu “một nửa” không đủ chín chắn để hiểu thì tình yêu lúc này trở thành trách nhiệm. Bản thân mình “không muốn dựa ai và cũng không thích ai dựa vào mình”, cậu ấy cũng thế. Khi có chuyện buồn, mình đều than thở với bạn bè, gia đình, không bao giờ chia sẻ cho cậu ấy. Còn cậu ấy thì hay than với mình, về sau im lặng luôn. Có khi cả tuần mới nhắn tin một lần lấy lệ. Mình đã chuẩn bị tinh thần đề chia tay.
Mỹ Duyên (SV năm 1 ĐH KHXH & NV) bày tỏ ý kiến riêng của mình: “Sẽ thật cô độc nếu sống trên đời mà không cần bất kì ai quan tâm mình. Mỗi chúng ta đều không thể sống đơn độc mãi trong suốt cuộc đời. Nếu bạn nào bảo rằng yêu nhau mà không cần dựa dẫm vào nhau, thì rõ ràng tình cảm của họ chỉ hơn tình bạn một chút. Yêu là cần phải thông cảm, che chở và lúc nào cũng nghĩ cho người yêu mình. Còn tư tưởng: “Tôi không dựa bạn thì bạn đừng dựa vào tôi” sẽ giết chết tình yêu và khiến cả hai càng đi ra xa nhau từ lúc nào chẳng biết. Tình yêu luôn cần có chỗ dựa, nếu không dựa được thì “ngã”. Có bạn bị “ngã” trước người thứ 3, có bạn bị “ngã” vì thất vọng, có bạn “ngã” rồi thì không thể đứng dậy được vì người yêu chẳng thể nâng lên, tình yêu cũng khép lại. Mình chỉ có thể kết luận: Nếu bạn nghĩ rằng bạn không cần ai quan tâm và không thích nghĩ cho người khác thì tốt nhất bạn đừng quen ai cả”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị từ hôn vì "bố nát rượu"
Anh yêu tôi, cần tôi, biết ơn tôi nhưng không thể cưới tôi vì một ông bố nát rượu.
Tôi là một người phụ nữ sống khép kín. Tôi không quen nói về mình với bất kỳ ai, dù tôi có khá nhiều bạn. Tôi biết mình sống như thế là ích kỷ nhưng tôi cũng không thể nào làm khác được.
Tôi luôn khao khát tìm được một người hiểu mình, một người mà khi ngồi bên cạnh họ, tôi cảm thấy bình yên, hạnh phúc.
Có thể khi nghe xong những dòng tâm sự của tôi, một số bạn sẽ đồng cảm, chia sẻ với tôi và cũng có nhiều người sẽ cho tôi là kẻ ngu ngốc. Nhưng bây giờ, tôi đang cần một niềm tin, một niềm tin để tiếp tục bước tiếp.
Tôi là một đứa trẻ sinh ra trong bất hạnh bởi nạn "bạo lực gia đình" - 4 từ tôi mới biết đến cách đây vài năm. Không như những đứa trẻ khác, luôn sợ bố mẹ mình ly dị, còn tôi từ lúc 9 tuổi, tôi đã học cách viết đơn ly dị (vì như thế sẽ tốt hơn cho mẹ và những đứa em tôi).
Tôi biết làm như vậy thì mình sẽ phải xa mẹ và sống với người bố nát rượu, không làm ra tiền, suốt ngày đánh đập vợ con nhưng chắc chắn một điều rằng, nếu bố mẹ ly dị thì cuộc sống của mẹ và em tôi sẽ không còn đau đớn như bấy giờ nữa.
Tôi nhớ những đêm tôi không ngủ vì phải trốn chạy, những đêm lang thang quanh nghĩa địa để lẩn tránh, những đêm lóng ngóng xung quanh nhà vì sợ mẹ và các em bị ông ấy bắt được. Và rồi sáng ra, mấy mẹ con chúng tôi lại phải đối diện với cảnh đổ nát của trận chiến hôm trước.
Dù giận bố đến bao nhiêu, tôi vẫn cố gắng lo cho ông ấy những bữa cơm đầy đủ vì dù sao, ông ấy cũng là bố tôi. Khi tỉnh rượu, dường như ông ấy là một người hoàn toàn khác, một người trầm tính và luôn yêu thương mẹ con. Tại sao lại thế? Đó là câu hỏi mà mỗi lần nhìn vào mắt bố, tôi thật sự không hiểu.
Ông căm ghét mẹ con tôi hay tại con ma men làm ông trở nên như thế?
Hầu như tất cả các buổi tối, tôi không có thời gian dành cho học tập, làm bài. Tôi chỉ tranh thủ chút ít thời gian giải lao ít ỏi trên trường để chuẩn bị những thứ cần thiết cho ngày mai (vì buổi tối của tôi là ở ngoài đường hoặc ở nghĩa địa).
Có những đêm, khi mẹ con tôi đang ngủ say giấc thì ông ấy lại trở về trong cơn say khướt. Ông dựng mẹ tôi dậy hành hạ, đánh đập, mắng nhiếc... và hình ảnh bố dùng gậy, dùng chổi đánh đập mẹ đã in hằn trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ. Còn nỗi đau nào bằng nỗi đau khi nhìn thấy người mình yêu thương nhất bị đánh đập, hành hạ không thương tiếc? Dù rất thương mẹ nhưng tôi vẫn không dám can ngăn... mà chỉ dám ngồi ở xa khóc lóc trong nỗi sợ hãi.
Tôi nhớ một lần năm tôi 11 tuổi, khi nhìn thấy cảnh mẹ bị đánh đập dã man, tôi đã lao vào bênh vực mẹ không một chút sợ sệt. Và kết quả là tôi phải bỏ học cả tuần liền vì mặt tôi sưng vù và người chi chít vết thương. Đó cũng là lần đầu tiên ông đánh tôi vì với ông, tôi là đứa con gái rượu duy nhất.
Kể từ ngày đó, tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi trở nên mạnh mẽ nhưng ngang ngược, bướng bỉnh hơn. Tôi không còn sợ bất cứ thứ gì ngoại trừ nước mắt của mẹ. Tôi mong mình lớn thật nhanh để có thể bảo vệ bà... nhưng tôi cũng không nỡ ghét bỏ bố vì dù sao ông cũng là bố tôi. Ông ấy rất thương tôi, dù biết rằng, tôi luôn đứng ra bênh vực mẹ. Tôi cứ sống như vậy suốt bao nhiêu năm qua, âm thầm và chịu đựng.
Năm 23 tuổi, tôi đã yêu say đắm một người. Anh theo gia đình từ Bắc vào Nam lập nghiệp. Suốt 4 năm xây dựng tình cảm, tôi đã cho anh tất cả và không giữ lại bất cứ điều gì cho riêng mình. Tôi đã cùng anh xây dựng sự nghiệp cho riêng anh mà không mảy may nghĩ đến bản thân mình.
Đến khi anh trở thành ông chủ thì cũng là lúc anh nói lời xin lỗi tôi. Anh nói rằng, anh yêu tôi, anh nợ tôi rất nhiều thứ, anh không thể sống thiếu tôi... nhưng anh không thể cưới tôi vì bố tôi là một người đàn ông say xỉn, gia đình tôi không nề nếp...
Tôi đã khóc rất nhiều nhưng vẫn kiêu hãnh ra đi vì tôi không cho bất cứ một ai xúc phạm đến gia đình tôi và cả bố tôi nữa. Tôi tìm cách quên anh và quyết định bỏ quê vào Sài Gòn tìm việc. Ở thành phố nhộn nhịp này, nó thật xa lạ với tôi, nó khiến tôi cảm giác chông chênh, vô phương hướng...
Một năm sau vào đúng ngày sinh nhật tôi, anh gởi tin nhắn chúc mừng sinh nhật và mong tôi sớm tìm được hạnh phúc. Rồi chúng tôi đã quyết định gặp lại nhau, lại là những giọt nước mắt chua xót... Tôi phát hiện ra anh gầy đi trông thấy nên tôi đã đưa anh tới bệnh viện để xét nghiệm.
Bác sỹ kết luận, anh bị lao kháng thuốc nên rất khó chữa khỏi. Anh đã rất lo sợ và suy sụp đi rất nhiều. Còn tôi, tôi đã bỏ mọi công việc của mình để ở bên anh, dù tôi vẫn nhớ như in cảm giác khi bị anh bỏ rơi. Tôi nói với anh rằng, "Em sẽ ở bên cạnh anh cho đến khi nào anh khỏi bệnh", dù bệnh của anh đã bị kháng thuốc và rất khó để chữa trị.
Suốt gần hai năm điều trị, anh bị mọi người xa lánh vì sợ lây nhiễm nhưng tôi lại không sợ điều đó. Vì tôi biết rằng, nếu tôi rời xa anh lúc này thì rất khó khăn để anh có thể hồi phục.
Khi cơn nguy kịch qua đi, anh vẫn phải tiếp tục uống thuốc để duy trì sự sống thì cũng là lúc tôi trở lại Sài Gòn để tìm việc. Mọi thứ phải làm lại từ đầu khiến tôi không khỏi xót xa và mệt mỏi. Suốt bao năm sống cho tình yêu, sống vì người khác như vậy thì tôi sẽ được gì? Lại là hai bàn tay trắng sao? Tôi tự vấn lòng mình, chẳng nhẽ tình yêu là cho và nhận đây ư? Cho đi tất cả để lấy về những niềm đau sao?
Tôi vào Sài Gòn nhưng vẫn thường xuyên điện thoại về thăm anh. Trong khoảng thời gian này, anh đã tìm được người yêu mới nhưng anh vẫn muốn có tôi. Anh nói với tôi rằng, "Em là tình yêu của anh, còn cô ấy là trách nhiệm của anh với gia đình. Anh muốn em suốt đời này sẽ là người tình của anh". Nghe những lời nói đó, tôi bật cười chua xót... Tôi tự hỏi, anh là người đàn ông tôi đã yêu thương và hy sinh tất cả cho anh suốt bao năm đây sao? Sao tôi không nhận ra điều này sớm hơn... để bây giờ nhận ra bộ mặt ích kỷ, hèn hạ của người đàn ông mình đã từng yêu, tôi không khỏi xót xa thương chính bản thân mình. Chẳng nhẽ tất cả đàn ông trên cõi đời này đều ích kỷ như vậy sao?
Đôi khi ngồi suy nghĩ lại mọi chuyện, tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi dường như mất hết niềm tin vào cuộc sống. Dù bên cạnh tôi cũng có khá nhiều người theo đuổi nhưng tôi không còn bất cứ niềm tin vào người đàn ông nào nữa.
Bắt đầu làm lại mọi thứ ở cái tuổi 28, chúng đều khiến tôi mệt mỏi. Tôi sợ chính tay mình phải xây dựng lại mọi thứ rồi lại chính mắt mình nhìn thấy nó sụp đổ. Tôi sợ phải tìm hiểu, hẹn hò, giận hờn, để rồi kết cục cũng là những giọt nước mắt cay đắng của tôi. Tôi sợ trái tim mình lại đau thêm một lần nào nữa... vì tôi vẫn chưa thể nào quên được nỗi đau đó!
Khi có ai đó hỏi tôi, "Bao giờ lấy chồng?". Tôi đều trả lời là "năm sau". Vậy mà đã bốn cái "năm sau" trôi đi, tôi vẫn một mình như thế! Bây giờ tôi thật sự không dám về quê vì tôi sợ phải trả lời các câu hỏi đại loại như vậy... để rồi tôi lại tự hỏi chính bản thân mình: "Biết lấy ai khi mình không dám cho ai cơ hội?".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những điều kiêng kỵ khi hôn Hôn là cách gửi gắm tình cảm giữa những người yêu nhau. Hai người yêu nhau thắm thiết nhưng chưa chắc đã biết hôn nhau đâu nhé. Bạn cần phải tránh những nụ hôn sau: Ngọn lửa vừa được đốt lên thì bạn đã giảm bớt nhiệt độ Nếu như không thể hôn được một nụ hôn nồng nàn vì thời gian và...