Yêu em, tôi có mù quáng không?
Đã mạnh miệng nói rằng dù em có là ai, có làm gì, có ra sao thì tình yêu của tôi dành cho em vẫn không thay đổi; thế mà sau khi nghe được những điều này, tôi có cảm giác mình vừa bị một trận đòn nhừ tử.
Tôi không ngờ trí tưởng tượng của mình những ngày thơ bé đã trở thành hiện thực. Cô gái mà tôi yêu có khuôn mặt thánh thiện như Đức Mẹ đồng trinh. Đôi mắt của em sâu thẳm mà ấm áp chứ không u buồn lạnh lẽo. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi nghĩ mình sinh ra trên đời này là để làm người che chở, bảo bọc cho em.
Có một lần, giám đốc vỗ vai tôi: “Này, cẩn thận đấy. Phương Mai không dễ yêu đâu”. Tôi cười: “Thì em cũng đã biết điều đó từ lâu rồi. Đến giờ cô ấy đã nhận lời em đâu?”. “Cậu đúng là bị sét đánh. Xưa nay có thấy cậu bồ bịch, yêu đương gì đâu? Nhưng tôi nhắc lại, không dễ đâu. Tôi chơi với anh trai cô ấy nên biết Phương Mai từ nhỏ. Cô ấy sống nội tâm, khép kín, không thích ràng buộc… “- giám đốc cảnh báo.
Nhưng tôi không hề nao núng. Tôi có cảm giác rất lạ về em. Về công ty đã 6 năm, cũng có cô để ý, bạn bè ghép đôi nhưng tôi chẳng quan tâm đến ai. Niềm say mê của tôi là những bản vẽ công trình. Không gian của tôi là bốn bức tường của phòng làm việc và ngoài công trường. Tôi chẳng còn thời gian, tâm trí để quan tâm đến một điều gì khác ngoài đam mê nghề nghiệp của mình.
Ấy thế mà khi Phương Mai xuất hiện sau lời giới thiệu của giám đốc “đây là một kiến trúc sư trẻ nhưng có nhiều ý tưởng rất độc đáo. Hi vọng cô ấy sẽ là cánh tay đắc lực của cậu” thì mọi thứ trong tôi bỗng đảo lộn. Với tôi, em không đơn thuần là một cộng sự. Em chính là một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm con tim lạnh lẽo của tôi kể từ khi người con gái tôi yêu theo gia đình ra nước ngoài định cư và cắt đứt liên lạc.
“Chúng ta chỉ có thể là bạn thôi anh à”. Em buồn rầu bảo tôi như thế lần đầu tiên nghe tôi thổ lộ tình cảm của mình. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi mua cho em những quyển sách về chuyên môn mà em cần, dịch cho em những tài liệu mới nhất mà em chưa cập nhật, tôi lặng lẽ theo sau những khi em bận việc về muộn để chắc rằng em đã về nhà an toàn…
Tất cả những điều đó dường như cũng khiến em cảm động nên tôi đã thấy những nụ cười cởi mở trên môi em. Kỷ niệm 1 năm em về công ty, chúng tôi đi ăn với nhau. Rồi tôi đưa em về. Trước khi chia tay, tôi kéo em lại gần: “Dù em có đồng ý hay không thì anh vẫn yêu em”. Không có câu trả lời nào từ em mà chỉ có tiếng thở dài. Tôi hôn nhẹ tóc em và cứ muốn giữ mãi cảm giác ngọt ngào ấy.
Chúng tôi vẫn gặp nhau hằng ngày. Chỉ điều đó thôi cũng làm tôi thấy mãn nguyện và có thêm động lực để làm việc. Bạn bè trêu: Lấy vợ làm chung, mai mốt không có cơ hội nhìn thấy tiền lương của mình. Tôi cười: “Ai sao, mình vậy, có gì đâu mà lo?”.
Năm nay tôi đã 34 tuổi. Còn em vừa tròn 30. Cái tuổi quá chững chạc để thành vợ, thành chồng. Tôi nhẩm tính, thời gian chúng tôi biết nhau, gần nhau cũng đã 3 năm. Thế cũng đủ để hiểu tâm tình, tính nết, cách ăn ở của nhau. Trong công ty, em cư xử tốt với mọi người, ai cần gì cũng sẵn lòng giúp đỡ. Em biết kính trên, nhường dưới nhưng khi cần cũng rất kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình. Em không ngại đụng chạm khi điều mình bảo vệ là vì cái chung. Tôi và em cũng không ít lần tranh luận gay gắt nhưng em không bao giờ khăng khăng cho là mình đúng một khi điều tôi nói ra hợp lý hơn.
Video đang HOT
Tất cả những thứ đó cộng lại, sẽ cho ra một người bạn, một người yêu, một người vợ hoàn hảo. Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa. “Nếu em không đồng ý cưới, anh sẽ nhậu say cho tới chết luôn!”- tôi dọa em.
Tôi thấy mắt em đỏ lên. Em quay đi để tôi không đọc được điều gì trong đó. Nhưng tôi nhất quyết không lùi bước. Tôi xoay mặt em lại, nhìn sâu vào mắt em: “Anh biết là em cũng yêu anh, nhưng tại sao lại né tránh như vậy? Hay em không tin anh?”. Em gỡ tay tôi ra, lặng yên rất lâu rồi mới chậm rãi trả lời: “Không phải em không tin anh mà là em không tin chính mình. Em sợ sẽ không mang lại hạnh phúc cho anh bởi anh đâu đã biết hết về em?”.
Tôi nói với em rằng dù em có là ai, có làm gì, có ra sao thì tôi vẫn yêu thương em. Nếu tôi làm cho em đau khổ thì sẽ bị trời tru, đất diệt. Có lẽ chính những lời lẽ hùng hồn, tha thiết ấy đã khiến em yên tâm, tin tưởng và mạnh dạn kể cho tôi nghe những điều đã giấu kín trong lòng.
Năm 17 tuổi, em yêu một người đàn ông. Người ấy là thầy giáo dạy kèm của em. Ông ta lớn hơn em nhiều tuổi và đã có gia đình. Khi biết chuyện, ba mẹ em đã ra sức cấm cản. Thậm chí, họ mang em lên tận Đà Lạt gởi nhà một người bà con để em không có điều kiện gặp gỡ người đàn ông ấy. Thế nhưng ngay cả điều đó cũng không ngăn được tình yêu bồng bột của em. Hậu quả là em đã có thai, chuyện học hành dở dang. Người đàn ông ấy bắt em phải bỏ cái thai nhưng em kiên quyết không chịu.
“Khi ba mẹ em biết được điều này, họ rất đau buồn nhưng cũng không cho phép bỏ đứa bé. Anh hai em đến trường đập cho anh ta một trận và bảo nếu còn lại gần em, sẽ giết chết. Nghe đâu sau đó anh ta bị kỷ luật và đã chuyển về quê. Em không gặp lại anh ta lần nào… Con bé được anh hai nuôi dưỡng và khai sinh. Nó vẫn tưởng em là cô ruột chứ không biết em là mẹ…”- giọng em có lúc nhẹ đến mức tôi không nghe rõ.
Đã mạnh miệng nói rằng dù em có là ai, có làm gì, có ra sao thì tình yêu của tôi dành cho em vẫn không thay đổi; thế mà sau khi nghe được những điều này, tôi có cảm giác mình vừa bị một trận đòn nhừ tử. Bàn tay vừa nắm chặt tay em lúc nãy đã buông lơi tự bao giờ. Tôi thấy đầu óc mình lơ mơ như đang say rượu.
Em cho tôi thời gian để suy nghĩ. Nhưng sau cơn choáng vì bị “hạ áp” đột ngột, tôi bỗng tỉnh táo lạ thường. Tôi nắm chặt tay em: “Xem như anh chưa từng nghe, chưa từng biết điều gì…”. Nhưng em lắc đầu: “Anh đừng nói vậy. Em muốn anh hãy suy nghĩ thật kỹ bởi rất nhiều người ban đầu đều nói như vậy nhưng về sau lại hối hận và tìm đủ lý do để rời bỏ…”.
Tôi biết là em có lý. Bởi con người ta ai cũng có quá khứ. Nếu ai đó chối bỏ quá khứ thì sẽ không xứng đáng với chính mình. Nhưng thật sự tôi chưa biết phải giải quyết các mối quan hệ khác chung quanh mình như thế nào? Yêu em, tôi có mù quáng hay không? Với con gái của em; với cha mẹ, anh em của tôi và với chính mình, tôi phải xử lý thế nào cho không ai bị tổn thương?
Theo VNE
Bị anh trai đánh vì lột đồ đóng clip phản cảm
Trở về nhà không tìm thấy Hiền, Minh đi vào phòng và đốt một điếu thuốc, trầm ngâm. Lâu rồi anh mới thấy Hà Nội về đêm. Hà Nội thật yên tĩnh và lạnh lẽo. Nghĩ lại lời ba dặn: "Mẹ đi sớm giờ đến lượt ba, con thay ba chăm sóc cho 2 đứa em nên người. Như thế ba mới yên tâm nhắm mắt được con ơi!"
Minh là con cả trong gia đình mồ côi bố mẹ. Một mình Minh nuôi 2 đứa em gái ăn học nên người. Kể từ khi bố mẹ mất tới nay cùng đã gần 10 năm rồi. Hai đứa em minh đều đã trưởng thành. Một đứa giờ là sinh viên năm thứ 3, còn một đứa đang lớp 12. Cả hai đứa đều ngoan ngoãn, xinh đẹp, giỏi giang.
Minh năm nay cũng đã 33 tuổi rồi, cũng đã trải qua một mối tình hồi sinh viên. Kết quả sau 3 năm yêu nhau của Minh là một lá thư vỏn vẹn 3 dòng chữ: "Anh và em là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ có một điểm chung. Em có thể hiểu được quỹ đạo đường thẳng của anh. Nhưng ba mẹ em thì khác. Và em không thể làm khác được.". Và cũng 2 tháng sau, người yêu Minh đi lấy một anh chồng giàu có.
Minh tự an ủi mình bằng sự trưởng thành của hai đứa em gái. Nhưng rồi Minh đau lòng biết chừng nào khi thấy nhận được tin nhắn của người yêu cũ:"Anh Minh ran gay ngoài ngõ gần nhà em ngay. Cái Hiền nó đang cởi truồng ngoài phố đấy". Minh luống cuống lấy xe chạy ra, sự việc quả đúng như vậy. Cái Hiền mặt bự phấn, vừa đi vừa uốn éo lột quần áo ném tứ tung. Anh chết đứng mấy giây.
Chen chúc nhanh vào đám cười đang hò reo, kẻ cười nhạo, người chụp ảnh. Minh quát lớn:"Hiền, mặc quần áo vào rồi lên xe anh chở về". Một thằng choai choai không rõ là nam hay nữ léo nhéo: "Ơ anh ơi! Chúng em đang quay Clip Anh không đòi quà anh à". Minh không kìm được bực tức: "Có biến đi không, tao chưa cho mày một bạt tai vì tội dụ dỗ em gái tao đấy. Biến mau". Chưa dứt lời thì một thằng to bự, mặc áo đồng phục chạy đâu tới: "Ơ, cái ông Kim Tan ở đâu chạy ra hôi của vậy".
Đã bực em gái lại còn thêm mấy thằng dở hơi, nói năng xằng bậy không đâu vào đâu. Minh quay sang quát Hiền: "Nhanh lên". Hiền chỉ vội choàng cái áo khoác dài rồi lên xe.
Đi được khoảng 200m Minh vẫn còn nghe thấy tiếng lao nhao của mấy thằng loai choai: "Ơ, Hiền ơi, đã xong đâu mà về. Hiền ơi!", " Bực mình thật đấy, ở đâu ra cái ông Kim Tan đấy nhỉ? Hỏng bét cả việc."
Về đến nhà Minh không nói gì mà đi vào phòng nằm. Cái Hiền lẽo đẽo theo sau, giận dỗi ra mặt: "Anh chỉ giỏi làm em mất mặt thôi à! Vì em xinh nên bọn nó mới mời em tham gia thôi đấy. Với cả em cũng chỉ muốn có chút nổi tiếng để sau này dễ kiếm việc,..".
Nghe đến đó, Minh không thể nhịn được nữa. Anh đứng dậy cho Hiền một cái bạt tai:
- Em nghĩ thế nào mà đi làm mấy cái trò đó. Anh vất vả lo cho em ăn học, anh chỉ mong em phấn đấu, chọn cho mình một trường Đại học, một con đường đúng đắn. Đổi lại, em đi theo mấy thằng loai choai cùng lứa để đi làm cái trò xấu hổ đấy à. Em có biết, hành vi của em là tiếp tay cho những kẻ xấu, đồi bại không? Hằng ngày, có bao nhiêu vụ trẻ em bị cưỡng bức em tính được chứ. Anh không muốn em gái anh trở thành mục tiêu xấu của mấy cái trò đó. Còn em không nghe lời anh thì hãy ra khỏi nhà này đi.
Em thực sự xin lỗi vì em không muốn nhìn thấy anh buồn
Bị Minh đánh cái Hiền khóc gào lên và bỏ chạy ra khỏi nhà. Trước khi đi, nó không quên dọa dẫm Minh: "Rồi anh sẽ ân hận vì anh đánh em đó". Minh cũng giận nên không ngăn cản nó.
Anh vào rửa mặt, mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi thắp hương xin lỗi ba mẹ mình. Quả thực trong lòng anh vẫn tin Hiền sẽ không làm điều gì dại dột.
Bữa cơm chiều đã xong, Minh ngồi bên mâm cơm đợi Hiền về. Nhưng thời gian cứ trôi đi một cách chậm rãi không có tiếng bước chân Minh chợt lo lắng. Anh linh cảm có điều gì đó không hay xảy ra. Minh cầm máy gọi điện cho cái Hiền. Có tiếng chuông đổ nhưng Hiền không nghe máy. Anh luống cuống gọi cho My- cô em sinh viên đang đi kiến tập tận Bắc Ninh.
Anh ngồi thụp xuống giường, Hiền đã không liên lạc với My. Thế thì nó đang ở đâu. Minh nhìn đồng hồ đã 11h đêm rồi. Anh cầm vội cái áo chạy ra đường. Men theo các góc phố, chỉ có các cặp tình nhân dập dìu đèo nhau về nhà. Quán xá cùng bắt đầu dọn dẹp nghỉ ngơi.
Tiếng chuông đồng hồ điểm 12h đêm, Minh mệt nhoài ngồi ra đường. Nghĩ lại, lời Hiền nói Minh đã ân hận thật rồi, lẽ ra Minh nên nghe em giải thích thì hay hơn. Minh có thể khuyên bảo Hiền nhẹ nhàng hơn, biết đâu lại khác.
Trở về nhà không tìm thấy Hiền, Minh đi vào phòng và đốt 1 điếu thuốc, trầm ngâm. Lâu rồi anh mới nhìn thấy Hà Nội về đêm. Hà Nội về đêm thật yên tĩnh và lạnh lẽo. Nghĩ lại lời ba dặn: "Mẹ đi sớm giờ đến lượt ba, con thay ba mẹ chăm sóc cho 2 đứa em nên người. Như thế ba mới yên tâm nhắm mắt được con ơi!". Minh mường tượng lại hình ảnh anh chở hai đứa em trên một chiếc xe đạp, những con đường trải đầy điệp vàng,....
Đang miên man hồi tưởng, Minh giật mình vì tiếng chuông tin nhắn: "Anh ơi, em xin lỗi, thực sự em không muốn làm anh buồn đâu. Em đã hiểu được những lo lắng của anh. Anh đừng buồn nữa anh nhé. Em đang đứng dưới cổng anh ra mở cửa cho em nha".
Minh thở phào nhẹ nhõm "đúng là đứa em nông nổi" rồi cầm chìa khóa chạy nhanh xuống nhà. Ngoài trời, một cơn gió lạnh vừa thổi qua.
Theo VNE
Những kiểu đàn ông không đáng để yêu 1. Đàn ông nhát gan Đàn ông nhát gan động cái gì cũng sợ, đến chuyện yêu đương cũng không tự giải quyết được. Anh ta tỏ ra say đắm bạn nhưng nếu nhắc đến việc kết hôn chàng sẽ lảng sang chuyện khác. Kiểu người đó mãi là những cậu bé sợ sệt, không thể trở thành người đàn ông lý tưởng....