“Yêu” đồng nghiệp, trả thù chồng
Tại sao tôi không thể quên đi được những hình ảnh đó? Tôi đã tha thứ cho chồng mình rồi nhưng sao tôi vẫn còn đớn đau đến thế? Phản bội anh khiến tôi vợi đau hay chỉ là sự hạ bệ nhất thời?
Hãy thử tưởng tượng, mà thôi, đừng tưởng tượng, đau lắm! Tôi đã được xem 4 clip nóng của chồng mình. Cái nào cái đấy đều rõ nét bởi nó được quay bằng máy quay chuyện nghiệp và được chồng tôi dựng lại công phu. 4 clip chứa trong một chiếc USB đầy màu sắc và được cất khá kỹ ở cơ quan anh ấy.
Tôi có được chúng là bởi tôi đã lặn lội mất công rất nhiều ngày mai phục tìm hiểu. Cho đến tận giờ tôi vẫn cay đắng trách mình đã làm điều đó. Giá tôi đừng tìm kiếm và đừng xem. Bởi những clip đó đều đã là chuyện quá khứ. Và trong 4 clip đó, các cô gái ấy đều là gái mại dâm. Vậy mà tôi đã xem, đã choáng, đã đau đớn. Trái tim tôi như thắt lại. Đau lắm. Khi thấy chồng mình, với những động tác quen thuộc, với giọng nói quen thuộc, với thân hình quen thuộc. Cả từng vết sẹo, những mơn trớn, vuốt ve. Những hình ảnh đó như một thứ độc dược đáng ghét và tàn ác. Ăn mòn tôi. Xói mòn tôi. Xát muối vào vết thương tôi. Nó khiến tôi muốn trả thù anh: Tôi muốn trả thù anh! Chồng tôi hoàn toàn không hay biết vụ 4 clip cũng như những đớn đau trong tôi.
Phản bội! Tôi đã quyết định trả thù anh bằng việc phản bội anh. Cảm giác đó thực sự là hả hê. Khi tôi cuồng nộ bên một tấm thân đàn ông khác, chăm chút, chiều chuộng anh ta bằng tất cả sự đớn đau của mình, tôi cảm thấy hả hê vô cùng. Thân xác tôi, da thịt tôi đang được chăm chút bởi người đàn ông khác. Như thân xác anh, da thịt anh được phụ nữ khác chăm chút như vậy. Tôi phản bội chồng, trao thân cho một gã đồng nghiệp kém tuổi – người được lựa chọn. Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng trong clip ấy, tôi lại lên cơn điên cuồng và gọi cho gã đồng nghiệp kia để trút giận. Gã không biết. Chồng tôi không biết. Chỉ mình tôi biết. Và chỉ mình tôi đớn đau.
Những lúc tỉnh táo, tôi lại thấy hối hận về những việc mình đã làm (Ảnh minh họa)
Trước khi lấy chồng, tôi chưa từng có một mối tình nào cả. Chồng tôi là người yêu đầu đời và cũng là người mà tôi tin tưởng tuyệt đối. Chúng tôi đã gìn giữ cho nhau để có được một đêm tân hôn ý nghĩa. Vậy mà ai ngờ đâu, tôi đã phát hiện ra anh không như vậy. Trước khi yêu tôi, và cả khi đang yêu tôi, anh cũng đã giải quyết việc nhịn này bằng cách ra ngoài. Anh ấy đâu có sai? Làm sao tôi có thể trách anh ấy được kia chứ? Và vì không trách được anh ấy nên cơn giận càng cuồng điên hơn nữa trong tôi. Phản bội – đó hoàn toàn không phải là một cách đúng. Nhưng tôi còn cách nào để hả bớt cơn đau trong lòng?
Video đang HOT
Kỳ quặc là mỗi lần tôi đi cùng đồng nghiệp kém tuổi về thì tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm và tha thứ được cho chồng mình. Thậm chí, tôi còn thấy yêu chồng mình nhiều hơn nữa. Tôi chiều chuộng chồng mình, chăm sóc anh ấy nhiều hơn. Như thể việc phản bội trở thành liều thuốc hữu hiệu vậy. Bởi nếu không có việc đó, tôi sẽ trở nên căm hận chồng, lúc nào cũng căng thẳng, muốn bùng nổ, muốn ly dị, muốn cãi vã, muốn tung hê. Và phản bội rõ ràng là cách để tôi cân bằng lại trạng thái tâm lý xấu tệ ấy. Vậy thì làm sao tôi không bị phụ thuộc vào nó cho được?
Tuy nhiên, những lúc tỉnh táo nghĩ lại như bây giờ, tôi biết việc mình làm thực sự ngớ ngẩn và chỉ tổ càng khiến mình đau hơn, càng khiến mọi thứ tệ hơn. Có ai cứu tôi thoát ra khỏi tình huống này chăng?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi muốn ngoại tình để trả thù chồng
Đôi lúc, quá uất ức với chồng và nhà chồng, tôi muốn ngoại tình để trả thù. Tôi muốn anh phải ân hận và nhục nhã vì bị vợ cắm sừng lúc nào không biết.
Tôi gặp anh khi 2 đứa đã ra trường và đều đang làm việc ở những công ty danh tiếng. Tình yêu nảy nở ngay sau lần gặp gỡ đầu tiên trong cuộc họp giữa 2 công ty để triển khai chung một dự án. Những buổi cà phê, những cuộc điện thoại hỏi han nhau suốt cả ngày đã khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn.
Yêu nhau được 5 tháng thì chúng tôi vượt rào. Anh cũng đã 27 và tôi đã 25 tuổi nên đã khá chín chắn. Hơn nữa, khi yêu anh rất yêu chiều tôi. Vì thế, sau 1 năm yêu nhau, chúng tôi làm đám cưới.
Nhà anh quê ở Hà Tĩnh nên cũng rất nghèo. Anh lại là con trưởng nên dâu trưởng là tôi cảm thấy rất áp lực. Song xác định chỉ phải ở lại nhà chồng có 1 tuần sau cưới nên bao nhiêu ấm ức, buồn tủi ngày đầu về làm dâu tôi đều cho qua hết.
1 tuần làm dâu nhà anh, tôi đã cảm nhận được bố mẹ chồng rất cổ hủ. Đặc biệt bố mẹ chồng khá gia trưởng. Họ luôn căn dặn tôi đủ đường về truyền thống của cả gia đình, dòng tộc. Nhiều lần tôi không khỏi chóng mặt ù tai mà vẫn phải cố vâng dạ cho phải phép.
Rồi cũng đến ngày 2 vợ chồng được lên lại thành phố làm việc. Từ ngày lấy chồng, em đã tự nguyện bỏ hết thói quen thời con gái để mong hòa hợp với anh. Song càng ngày, tình yêu trong tôi với chồng càng giảm. Hàng ngày đối mặt với tính gia trưởng, độc đoán, vũ phu của anh mà tôi thấy chán nản và hối tiếc.
Lúc nào, anh cũng chỉ chăm chăm lo cho nhà nội. Còn nhà bố mẹ vợ cũng ở trong Hà Nội này mà rất ít khi anh về thăm hỏi, ngoại trừ những lúc bắt buộc phải xuất hiện. Tôi có góp ý thì anh nói: "Lấy chồng phải theo chồng. Bố mẹ vợ không quan trọng bằng bố mẹ đẻ của tôi được".
Rồi tôi mang bầu. Đường về quê chồng đi lại xa xôi là vậy, lại thêm tôi bị ốm nghén nặng nhưng anh vẫn chẳng thèm quan tâm và vẫn bắt vợ về quê liên tục. Nếu tôi từ chối không về là y như rằng bị anh chửi rủa: "Có con dâu như cô thì mất gốc". Và chắc chắn, nếu cãi lại, tôi sẽ bị anh đánh cho mấy cái bạt tai đau điếng muốn ngất lịm.
Khổ sở vì tính gia trưởng, ích kỷ của chồng chưa đủ, tôi còn phải chịu trận với những ghen tuông vô lý của anh. Vì làm PR tại một khách sạn 5 sao lớn, nên công việc của tôi đòi hỏi phải ăn mặc đẹp. Khi thì trang phục áo dài, lúc lại juyp ngắn công sở. Nhưng đã rất nhiều lần, anh lấy kéo cắt tan tành gần chục bộ đồng phục của tôi.
Sợ bị cấp trên khiển trách, tôi lại phải lén chồng may đồng phục. Anh phát hiện ra cứ bắt tôi phải mặc quần đi làm. Đã có lúc tôi phải để hết đồng phục ở chỗ làm và đến nơi thì lấy ra thay. Tôi chẳng dám thoa son phấn hoặc xức nước hoa mỗi khi đi làm nữa.
Vì có hình thức khá ưa nhìn nên dù có con nhỏ, tôi vẫn được rất nhiều người đàn ông tán tỉnh. Tuy nhiên, tôi là người không thích ong bướm và vẫn luôn sống vì con. Nhưng nhiều lúc thấy chồng như vậy, tôi ấm ức chán nản đến tột độ dù chưa bao giờ có ý định phản bội chồng.
Như hôm cuối tuần trước, vì người bạn làm cùng có việc gia đình đột xuất phải về quê. Cô bạn ấy có gọi điện nhờ tôi làm thay ca. Tôi đồng ý và sáng chủ nhật vẫn dắt xe đi làm bình thường. Khi đi tôi có căn dặn anh ở nhà lo cho con ăn uống thứ này thứ nọ.
Vậy mà buổi chiều vừa đặt chân về nhà, anh đã lao vào đấm đá tôi thâm tím mặt mày chỉ vì tội "Mày ra khỏi nhà ngày nghỉ mà không báo trước vài hôm". Tôi ê chề và chẳng muốn giải thích gì nữa.
Buổi tối hôm ấy, tôi gọi điện về quê kể rõ sự tình cho ông bà biết. Ông bà chẳng những không mắng con trai được một câu lại còn ra sức bênh con. Bố mẹ chồng còn bảo tôi làm vậy là sai vì chẳng biết giữ hòa khí gia đình.
Cứ mỗi lúc chán chồng, tôi lại cảm thấy ân hận vì đã lấy người chồng gia trưởng và ghen tuông vô lối như vậy. Tình yêu với chồng trong tôi đã dần chết hết. Tôi đang sống chỉ vì đứa con nhỏ của mình.
Đôi lúc, quá uất ức với chồng và nhà chồng, tôi muốn ngoại tình thực sự để trả thù. Tôi muốn anh phải ân hận vì đã đẩy vợ đến con đường này. Tôi muốn anh phải nhục nhã vì bị vợ cắm sừng lúc nào không biết
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn còn một ai đó chờ tôi Anh yêu tôi và sẵn sàng đánh đổi tất cả để có thể lấy tôi làm vợ. Ly thân là để ly dị hay ly thân là để suy nghĩ nghiêm túc về hôn nhân? Tôi cũng không biết nữa. Tôi có muốn ly dị chồng mình không? Tôi cũng không chắc nữa. Anh ta đâu phải loại đàn ông quá tệ bạc....