Yêu đơn phương, có gì đâu mà buồn…
Yêu đơn phương là thứ tình cảm chỉ đến từ một phía, nó vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa đau khổ, đắng cay.
Có người hỏi tôi rằng “yêu đơn phương người ấy, có buồn không?”. Tôi còn nhớ rõ mình đã trả lời rất vô tư “có gì đâu mà buồn”. Yêu đơn phương có phải là yêu sai, yêu nhầm người đâu mà tôi phải bận tâm suy nghĩ cơ chứ. Điều làm tôi băn khoăn chính là việc tôi yêu “chậm” một bước so với người khác.
Chàng trai tôi thầm yêu chỉ đơn giản là một anh chàng tôi yêu thầm. Nói ra có vẻ mâu thuẫn nhưng tôi đã từng “hãnh diện” vì người mình thương thương, nhớ nhớ, yêu yêu ấy. Tiếc rằng anh đã có bạn gái rồi. Đôi khi tôi tự nhủ, nếu gặp tôi trước biết đâu người anh yêu là tôi?
Gặp được nhau giữa cái thế giới bảy tỉ người này đã là duyên nhưng để đến được với nhau còn cần cái “nợ”. Tôi cho rằng người mình yêu đơn phương lại đang “bận” trả nợ cho một người khác.
Tôi ghét những than thở, những giọt nước mắt, những căm hận vì tình yêu không được đáp trả. Không thích cách một số người bỏ ra hàng giờ để khóc lóc, than vãn, dằn vặt với hàng trăm câu hỏi để lí giải cho việc tại sao bạn không được đối phương đáp lại tình cảm. Hay bằng những cách tiêu cực kiểu như “không ăn được thì đạp đổ”, tôi không nghĩ đó là tình yêu chân chính mà chỉ là những người biết đánh vần hai chữ “tình yêu”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Người ta vẫn dặn nhau đừng yêu đơn phương ai cả, hãy dừng lại nếu người ấy không có tình cảm với mình, hãy chọn lấy những người yêu mình nhiều hơn người ta. Nhưng với tôi, chẳng có gì đáng buồn khi bạn dám sống thật với bản thân. Không thể ngăn trái tim thôi nhớ mong, ngừng “loạn nhịp” trước người ấy. Quan trọng là cách bạn ứng xử với tình yêu ấy như thế nào, hủy hoại bản thân hay sống tốt hơn và đón chờ người phù hợp với mình.
Có gì buồn khi mình đã tìm được một ai đó “cần” cho tình yêu.
Có gì buồn khi mình cũng có những cảm xúc riêng biệt của một mối tình.
Có gì buồn khi đó là những rung động chân thành của một trái tim nồng ấm.
Tình yêu sẽ ngọt ngào nếu được vun đắp từ hai phía còn nếu “chẳng may” chỉ một phía thì sao? Chẳng sao cả bởi biết yêu là một hạnh phúc, hạnh phúc vì trái tim bạn đã không vô cảm trước ai đó. Vị ngọt của một chút nhớ thương. Vị cay nơi khóe mắt cho những mong chờ, hi vọng. Vị đắng nơi đôi môi vì không thể dễ dàng thốt lên lời yêu. Vị chát của một trái tim hầm hập tình yêu nhưng không được đón nhận… Vậy thì có gì phải buồn khi bạn đã từng yêu đơn phương?
Theo VNE
Vì tình dục, tôi sắp tuột khỏi tay một 'gia đình êm ấm'
Gần 10 năm sống bên người vợ hoàn hảo, tôi chạy theo em với tình yêu rất bản năng.
Tôi là người đàn ông lãng đãng. Chỉ có tôi mới hiểu rõ nhất bản năng của mình muốn gì và đến mức độ nào. Điều này đã làm cho vợ tôi đau khổ và gia đình có nguy cơ tan vỡ trong khi con trai tôi giống tôi như hai giọt nước mới được bốn tháng tuổi.
Tôi năm nay ngoài ba mươi tuổi, phong độ và lãng mạn với công việc ổn định tại một công ty nước giải khát nổi tiếng của thế giới. Vợ tôi là người vợ lý tưởng và son sắt nhất mà tôi được biết, là người con gái tuyệt vời trong vai trò làm vợ, làm mẹ vẹn toàn. Chúng tôi đã yêu nhau gần 10 năm với nhiều thăng trầm trong cuộc sống của thời sinh viên mơ mộng. Tôi yêu vợ tôi từ khi tôi mới vào trường đại học Bách Khoa và cô ấy đã học năm thứ hai của trường này. Thời gian lại vội vàng như chính bản thân nó vậy, chẳng chờ đợi một ai cho dù có nhiều người muốn níu kéo tuổi xuân và tình yêu thời trai trẻ của mình. Và chúng tôi đã có một thiên thần đáng yêu nhất.
Vợ tôi, một người phụ nữ đẹp, trí thức và bao dung. Tôi đã yêu cô ấy đến cháy lòng trong suốt thời gian yêu nhau và bây giờ vẫn thế. Vẫn như bao người khác, tôi khát khao rất bản năng của người đàn ông. Tôi có sự kiên nhẫn và mãnh liệt để đưa đến cho vợ tôi hạnh phúc trong ái ân vợ chồng. Trong giới hạn bền vững tương đối của tình yêu thương ái ân, sự cân bằng giữa cho và nhận của chúng tôi có sự chênh vênh vô thức. Tôi cứ cho đi và cô ấy cứ nhận với những xúc cảm bản năng mãnh liệt đến hững hờ. Điều đó đã trở thành quy luật trong cuộc sống vợ chồng gần mười năm nay.
Và rồi, tôi đã gặp người trong sự mơ hồ hạnh phúc. Cuộc đời vốn sóng gió với sự bình yên kiếm tìm, tôi nhận ra em trong sự cho đi hờn tủi, lầm lũi của mười năm ái ân vợ chồng. Tôi đã bắt đầu được nhận và đón nhận những tia nắng đầu tiên ấm áp say xưa. Bản năng và tâm hồn của tôi đã được em chăm sóc với tình yêu mà người ta gọi là "ngoại tình" sai trái. Tôi đã ngoại tình như thế, xót xa.
Hãy cho tôi một lời khuyên, chia sẻ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình đầu khó phai Tình yêuóến giờ em vẫn không thể nà quên... Anh yêu! Cho phép emc gọi anh nh vậy nhé vì dù sao chúng mìnhã một lần yêu nhau. Tình yêuóến giờ em vẫn không thể nà quên. Ngày ấy, anh còn nhớ không? Chiều hômó chúng mìnhã quen nhau thậtnh cờ. Và buổi ti hômó trái tim em bắtầu daoộng ng nhịpập kỳ...