Không ai yêu em như anh!
Anh sẽ luôn nguyện cầu chúc em hạnh phúc vì đó cũng sẽ là hạnh phúc với anh!
Màn đêm đến khi mọi người chìm vào trong giấc ngủ chỉ còn lại anh ngồi nghe những tiếng mưa rơi. Đến giờ phút này là tròn một tuần kể từ khi em rời xa anh, em nói em cần một tuần để nhìn lại tình cảm của mình giữa anh và người ta, em muốn anh im lặng và anh đã làm thế. Anh đã sống với một hy vọng mong manh, trong anh nửa muốn nửa không muốn biết câu trả lời của em vì suốt một tuần qua anh đã sống mà không có em, đã biết cuộc sống đó như thế nào nên nếu biết câu trả lời của em là đã hết yêu anh rồi thì cái hy vọng mong manh kia sẽ xụp đổ trong anh. Nhưng sự thật nào rồi cũng phải nói ra em nhỉ và anh đã quyết định sẽ nói chuyện với em, vẫn là em nhưng sao giờ xa lạ quá, từng lời nói vô tâm, lạnh lùng của em như sát thêm muối vào vết thương trong anh. Anh không hỏi vì không muốn em phải suy nghĩ nhưng cách nói chuyện và những gì em nói đủ để khiến anh hiểu tất cả. Em bảo giờ em không biết phải làm thế nào giữa anh và người ta, em không muốn ai buồn, em nói người ta thấy em khóc vì tổn thương nên người ta buồn, còn anh thì sao hả em? Từ cái ngày cách nay tròn một tuần đã khi nào em nghĩ cho anh một phút chưa? Nghĩ anh sống thế nào không hay em chỉ nghĩ người ta buồn thôi?
Để lấy niềm tin ở người ta em đã gửi cả những nội dung cuộc trò chuyện giữa anh và em, em có biết anh cảm thấy bị bán rẻ thế nào không? Một tình yêu sau hơn ba năm không bằng một người em mới quen vậy sao? Em nói hãy cho em thời gian, em không muốn gặp anh cũng như người ta, nhưng em đâu có biết cách nói dối. Ngày nào em và người ta cũng gặp nhau, mỗi khi em đi trực sáng ra người ta sẽ đến đón em về, như thế có công bằng với anh không em? Anh phải im lặng trong khi người ta ngày ngày được bên em quan tâm, chăm sóc em, tâm sự với em. Sao em không dám nói ra sự thật là em hết yêu anh rồi, em sợ làm anh buồn sao? Anh đã buồn quá nhiều rồi và cũng biết kết cục của câu chuyện rồi nhưng cái anh chờ là sự chân thành của em. Em có quyền lựa chọn tình yêu, lựa chọn ai sẽ bên em, anh đâu có trách, có hận em đâu, thà em nói với anh một lời anh còn cảm thấy tốt hơn là từng lời nói dối em nói với anh.
Em hãy bước đi con đường em đã chọn, con đường không còn in bóng hình anh (Ảnh minh họa)
Sau hơn ba năm yêu nhau giờ chỉ còn lại trong em một trái tim lạnh lùng vậy sao? Sao khi em đến bên anh em quyết tâm là vậy, em làm tất cả để kéo anh về, em đã hy sinh rất nhiều cho tình yêu này rồi sao em lại lỡ bỏ đi nhanh như vậy? Em làm tất cả cũng chỉ để rời xa anh thật nhanh, em đang muốn trốn chạy khỏi anh hay đang muốn được giải thoát để đến bên người ta nhanh hơn? Điều này em là người biết rõ và anh cũng hiểu, em cũng là con người cũng như bao con người khác đâu có phải là thần tiên đâu em nhỉ mà đã là người thì trước sau gì cũng sẽ thay đổi chỉ là sớm hay muộn phải không em? Anh biết vậy nhưng anh vẫn buồn lắm vì chính em gieo vào trong anh cái gọi là tình yêu bất tử, em là tất cả cuộc sống của anh. Em xây dựng lên niềm tin đó rồi em lại phá hủy nó đi như thế sao? Anh rất hiểu em nhưng đúng là trong sâu thẳm con người của em vẫn còn những điều anh không thể hiểu được, đó là sự lạnh lùng đến vô cảm của em, đến một lời chúc ngủ ngon khi kết thúc cuộc nói chuyện em cũng không nói được sao? Em cứ vô tình biến mất để lại anh với màn đêm tĩnh lặng nhưng nó không tĩnh lặng như thế đâu em vì vẫn còn đâu đó những âm thanh đang từng phút réo gọi tên em từ trong lòng anh.
Video đang HOT
Anh cũng biết em hết yêu anh rồi nhưng vẫn còn lo lắng cho anh sợ anh sẽ hủy hoại bản thân mình, đúng là có những lúc anh đã muốn kết thúc cái cuộc sống quá nặng lề với anh nhưng như thế thì anh sẽ không còn được nhìn thấy em nữa, vậy lên anh phải sống, sống thật tốt hơn trước đây để khi có gặp lại sẽ không phải vô tình bước qua em mà sẽ được nhìn lại nụ cười rạng ngời của em ngày nào. Em hãy bước đi con đường em đã chọn, con đường không còn in bóng hình anh, anh sẽ không chờ đợi không hỏi em câu trả lời gì nữa đâu không làm em phải bận tâm nữa đâu. Anh sẽ luôn nguyện cầu chúc em hạnh phúc vì đó cũng sẽ là hạnh phúc với anh!
“Và dường như anh hiểu ra một điều em đã hết yêu anh phải không? Vậy thì anh sẽ cất bước ra đi trả lại em những ngày anh chưa đến và khi anh ra đi em sẽ nhận ra không ai yêu em như anh đã từng yêu”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh cứ mải tìm vui nơi đâu?
Có em rồi, anh vẫn dành thời gian để tán tỉnh, tìm vui bên những người khác.
Hiếm khi ta có thể cười hai lần cho cùng một câu chuyện cười...
Nhưng đáng tiếc rằng ta lại có thể khóc nhiều lần cho cùng một nỗi đau...
Hôm nay tình cờ đọc lại những trang nhật ký buồn mà em đã viết trong lúc tâm trạng mình tồi tệ mới thấy hết được những gì em đã trải qua. Trên mỗi trang nhật ký ấy, có bao nhiêu nước mắt anh biết không? Có bao nhiêu vết thương anh biết không? Không thể đếm hết bao nhiêu đêm không ngủ vì một người vô tâm, tham lam, ích kỷ và tàn nhẫn như anh. Thế mà em đã yêu anh, vẫn yêu anh cho đến tận ngày hôm nay, dường như tình yêu ấy song hành cùng nước mắt, nỗi đau và hận thù... vì thế mà nó dày vò em suốt thời gian qua sao? Vì thế mà khi ngồi viết những dòng chữ này tim em vẫn đau và mắt em vẫn đang khóc.
Những bài viết trước đây của em, anh đã đọc hết rồi, đã biết tâm trạng em, đã thấu hiểu nỗi buồn trong em, thậm chí có lúc em thấy anh dường như quá hiểu em nên dù không biết nhưng anh vẫn tìm đúng bài viết nào là của em. Nhưng hôm nay, khi viết bài viết này em sẽ âm thầm hơn nữa, sẽ không cho anh đọc thêm nữa mặc dù nó là để gửi đến anh. Bởi vì em không tin anh, em không thích anh nói với những người không nên nói về bài viết của em, tâm sự của em, bởi vì dù đã đọc, đã hiểu nhưng anh vẫn chẳng thay đổi hay điều chỉnh bản thân mình như anh nói. Em không tin, không cho phép bản thân mình tin anh thêm nữa...
Đọc lại những trang nhật ký do chính mình viết trong suốt thời gian qua mới thấy được mình đã buồn nhiều đến thế. Có những chuyện đã qua rồi mà sao vết đau vẫn còn đó. Em nhận thấy một sự thật mà em càng chối bỏ thì nó càng hiện hữu, đó chính là tình yêu mà em dành cho anh trong suốt thời gian qua.
Em vẫn không thể ngừng yêu anh, có chăng chỉ là yêu nhiều hơn, nhớ nhiều hơn và cả hận nhiều hơn. Em luôn thấy mình vô lý khi vừa yêu vừa hận nhưng hôm nay xem một bộ phim có một nhân vật đã nói rằng: " không có yêu thì làm sao có hận?" nghe cũng thấy rất có lý phải không anh? Anh biết rất nhiều về em, cũng hiểu rất rõ về tình cảm của em nhưng anh lại luôn làm em tổn thương và suy nghĩ... Anh có biết rằng có những vết thương chẳng thể lành dù trải qua bao lâu đi chăng nữa.
Khi mới quen anh, rồi yêu anh, em dường như đã vì anh mà bỏ qua rất nhiều thứ quan trọng nhưng hình như khi con người ta càng tha thứ hoặc cố gắng để tha thứ thì càng nhận lại sự phản bội? Với em thì anh đúng là như thế, em tin tưởng anh biết bao nhiêu, yêu anh biết nhường nào nhưng anh chỉ luôn cho em sự giả dối và cảm giác bị phản bội, xúc phạm.
Anh chỉ mang đến cho em cảm giác bị xúc phạm, phản bội (Ảnh minh họa)
Em buồn nhiều thì chỉ có bản thân em tự chịu đựng, tự an ủi, tự dày vò. Còn anh thì mãi mải mê kiếm tìm niềm vui cho bản thân mà không biết và có khi là cố tình tỏ ra không biết, mình đang đứng trên niềm đau của người khác để tận hưởng sự thoả mãn của bản thân. Đôi khi em cũng tự hỏi, có khi nào anh day dứt, có khi nào anh hối hận vì sự tham lam của mình? Mỗi lần có chuyện anh đều nói mỗi người phải biết điều chỉnh bản thân nhưng với anh từ "điều chỉnh" có lẽ không phù hợp đâu mà phải là "cải tạo".
Đúng thế! Anh nên cải tạo lại con tim quá nhiều vách ngăn nhưng lại không có sự chân thành, cải tạo lại trí óc dù rất thông minh nhưng lại tham lam và ích kỷ ấy, cải tạo lại để thấy mình tốt hơn xứng đáng với những gì cuộc sống đã ban tặng. Anh nghĩ em nói hơi quá đáng đúng không?... nhưng chính những chuyện xảy ra gần đây làm em nhận ra rằng anh thật đáng sợ, quá sức tưởng tượng của em rồi. Anh yêu hết người này đến người khác... chỉ một thời gian ngắn mà anh qua lại với quá nhiều người, thậm chí cùng qua lại với nhiều người một lúc thì hỏi sao em chấp nhận nổi đây?
Phải, em chẳng là gì của anh, tầm suy nghĩ và sự va chạm của em lại càng không thể bằng một người từng trải như anh. Nhưng em luôn hiểu một điều rằng: " điều gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đến được với trái tim" vì thế, em biết, em tin tình cảm của em từ trước đến nay anh đều cảm nhận được. Và em cũng tin một điều rằng, anh đến với tất cả những người khác để tìm cảm giác chiến thắng, cho đến khi khi có được thứ anh muốn thì anh cũng không thể đón nhận được sự chân thành của người khác.
Những tháng ngày đã qua dạy cho em rất nhiều điều và cũng lấy đi của em rất nhiều thứ. Em bây giờ không còn thấy thực sự tin tưởng một ai, không còn thấy nụ cười thực sự thoải mái và vô tư của mình trước đây, vấp ngã nhiều, bị thương nhiều sẽ làm con người ta thấy sợ hãi và thận trọng, sẽ khép kín hơn, cô lập hơn sẽ giống như con nhím xù lông để tự bảo vệ mình và đôi khi em cố lảng tránh sự thật vì em sợ nước mắt, sợ nỗi đau, sợ...!
Có ai đó đã nói rằng: "Đừng bao giờ dành cho người khác sự ưu tiên khi mà người ta chỉ coi mình là một sự lựa chọn!", em tự hỏi anh có khi nào cảm thấy cô đơn, có khi nào thấy cần một sự quan tâm? Hay chỉ em mới có cảm giác ấy. Còn anh hàng ngày đều bận rộn nhắn tin gọi điện cho những người mới quen, dành thời gian ở bên họ thì làm sao biết được cảm giác cần anh ở bên, muốn được quan tâm của em chứ? Nếu mỗi ngày anh bớt đi một tin nhắn dành cho họ để nghĩ về em, nếu mỗi ngày anh bớt một phút nói chuyện với họ để biết em đang thế nào... thì có lẽ em đã không có những tháng ngày buồn phiền mệt mỏi và cô đơn để thấy mình bé nhỏ và yếu đuối đến thế!
Bởi lẽ một đìều: "Cảm xúc của anh chỉ nhất thời... Nhưng tổn thương trong em là mãi mãi..." vì thế mà người mãi vô tâm vẫn là anh và người mãi ngốc ngếch đến đáng ghét vẫn là em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phải lấy người như anh Hãy luôn như thế anh nhé, dù khó khăn thế nào, hãy cứ là anh! Sáng đầu tuần, đến văn phòng từ 7h15' - cái giờ mà khối người còn ngái ngủ. Đi thẳng từ bến xe, băng qua hai ngã tư, đến quán cafe quen thuộc, cô chủ chỉ cần nhìn mặt là biết luôn cần pha thứ gì: một cốc cafe...