Yêu dấu theo gió bay
Mối tình đầu của tôi kéo dài hơn 4 năm và bây giờ đã chấm hết, tôi không biết mình đúng hay sai khi quyết định vội vàng…
Tôi và anh ở cùng quê, nhà anh và nhà tôi gần nhau, tuổi thơ tôi ngập tràn nhửng kỉ niệm về anh, anh đã thích tôi khi tôi mới chỉ là một cô bé hồn nhiên và ngây thơ không biết gì về tình yêu. Rồi thời gian cứ trôi qua, những rung động đầu đời làm tôi không biết mình đã yêu anh từ lúc nào.
Chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui bên nhau, có lẽ đó là khoảng thời gian hạnh phúc của tình yêu chúng tôi. Anh hơn tôi 3 tuổi nên suy nghỉ của anh có phần chính chắn hơn tôi. Anh học ra trường khi tôi mới bắt đầu sự nghiệp học hành của mình. Điều kiện xin việc ở quê quá khó khăn nên anh đã quyết định đi vào nam lập nghiệp, còn tôi thì theo đuổi sự nghiệp học hành của mình ở miền trung đầy nắng gió.
Vậy là chúng tôi phải xa nhau từ đó, tuy khoảng cách không gian rất lớn nhưng không chia cắt tình yêu của chúng tôi. Trước khi đi anh đã nói với tôi rằng dù thế nào đi nữa thì người cuối cùng anh lấy làm vợ là em. Tôi hạnh phúc biết chừng nào và vẩn một lòng tin tưởng ở anh.
Thời gian từ lúc anh vào đó đã được 2 năm, mỗi năm anh chỉ về quê được 2 lần, Cảm giác của người con gái có người yêu ở xa thì rất buồn và cô đơn, tuy vậy nhưng tôi vẩn một lòng chung thủy với anh, tôi vẩn nuôi niềm tin rồi một ngày nào đó khi ra trường tôi sẽ vào đó cùng anh. Gia đình 2 bên đã biết chuyện của hai đứa nhưng không hề phản đối, tôi đã nói với mẹ tôi về ý định của mình và mẹ tôi củng không có phản ứng gì. Tôi tự dặn mình rằng sẽ không ngừng nuôi hi vọng về tình yêu của hai đứa mà cố gắng học cho tốt.
Nhưng cuộc sống không phải đơn giản như tôi nghĩ. Thời gian đầu anh vẩn quan tâm đến tôi, khó khăn vui buồn gì anh củng chia sẽ cùng tôi, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc và rất thương anh. Rồi thời gian cứ trôi đi, có lẽ tại môi trường sống và khoảng cách không gian quá lớn nên tình yêu của tôi củng nhạt dần, anh vẩn quan tâm đén tôi nhưng với một cách khác. Chúng tôi hay giận nhau, nhiều lần tôi nói chia tay nhưng rồi lại làm lành.
Tôi cảm nhận được tình cảm của anh không còn như trước nữa nhưng tình yêu của tôi dành cho anh thì vẩn nguyên vẹn. Khi về thăm tôi, anh không cho tôi được cảm giác yêu thương mà ngược lại là một vết thương rất lớn, ở bên cạnh tôi mà hồn anh chỉ hướng về gia đình. Anh nói là một người con trai nên anh sẽ phải lo cho gia đình, trong khi anh không biết tôi chờ đợi anh như thế nào, để rồi khi gặp anh là một cảm giác thất vọng nặng nề. Rồi tiếp đến là những lần sau đó, anh toàn làm tôi tổn thương mà tôi nghỉ mình sẽ không thể tha thứ cho anh nữa. Nhưng có lẽ tại tình cảm tôi dành cho anh quá lớn nên tôi lại bỏ qua, nước mắt tôi đã rơi vì anh không biết bao nhiêu lần nữa, tôi không biết mình chờ đợi điều gì ở anh nữa.
Rồi đến một ngày hai đứa nói chuyện anh đã nói ra tất cả, anh nói tôi ích kỉ, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ cho anh. Gia đình tôi không chấp nhận anh. Rồi sau này tôi sẽ không đủ bản lĩnh để bỏ gia đình theo anh vào một nơi xa xôi đó. Tuy vậy anh không nói lời chia tay với tôi, anh khuyên tôi hãy rời xa anh. Tôi đã giải thích rất nhiều nhưng anh không chịu hiểu, lòng tự ái của tôi nổi dậy và tôi đã nói chia tay. Và anh đã đồng ý không hề níu kéo.
Tôi không khóc củng không thể khóc được nữa. Có lẽ tôi không còn cảm giác của sự đau khổ nữa. Nhưng những lúc ngồi một mình tôi lại khóc! Tôi muốn anh biết tại sao anh lại đối với tôi như vậy, anh làm cho tôi có cảm giác rằng tình yêu của tôi là sợi dây ràng buộc anh mà anh không thể gỡ nó.
Đến bây giờ chúng tôi đã chia tay nhau hơn 1 tháng. Những đêm nằm ngủ tôi vẩn nhớ về anh. Kỷ niệm về anh trong tôi quá sâu đậm nên tôi không thể nào dể dàng quên anh, có lẽ là tôi vẩn còn yêu anh. Tôi không biết là mình có vội vàng trong quyết định để rồi đánh mất tình yêu của mình? Tôi phải làm sao để có thể quên được anh đây…….mối tình đầu của tôi?!
Video đang HOT
Theo Muctim
"Khắc tinh" của chồng
Sự nghiệp của chồng bỗng tụt dốc kể từ khi lấy vợ khiến nhiều người hoài nghi việc vợ trở thành "khắc tinh" của chồng.
Kỵ tuổi nên sự nghiệp đi xuống
Nằm trong phòng, chị Hoàng Thiện Khanh, 31 tuổi, thư ký, nghe rõ mồn một những lời tố khổ của mẹ và chị chồng. Không như mọi lần, chị tuyệt nhiên chẳng nghe tiếng người bạn đời bênh vực mình. "Chắc anh cũng tin vậy rồi", chị tự nhủ và khóc rấm rứt.
Chị Thiện Khanh và anh Tân Tiến yêu nhau từ những năm cuối đại học. Ra trường, chị làm việc cho một công ty môi trường. Anh vừa học vừa làm quản lý ở công ty dệt may của gia đình.
Ba năm sau, bố anh mất, anh trở thành giám đốc công ty. Một năm sau, công việc ngày càng thuận lợi, anh quyết định cầu hôn chị.
Trước ngày cưới, mẹ anh đi xem tuổi và bảo mạng hai người không hợp nhau. Bà kiên quyết phản đối đám cưới nhưng không thành vì anh Tiến không tin chuyện mê tín dị đoan.
Một năm sau ngày cưới, vì khủng hoảng kinh tế, công ty của anh "bể" liên tiếp bốn hợp đồng. Nửa năm sau, công ty gặp sự cố liên tục đến nỗi phải giải thể. Chán đời, anh lao vào rượu chè. Một lần quá chén, anh gặp tai nạn giao thông và phải nhập viện. Những xui rủi liên tiếp xảy đến khiến mẹ và chị chồng càng xem chị Khanh như cái gai trong mắt. Họ liên tục nhỏ to với anh Tiến chuyện kỵ tuổi.
Mưa dầm thấm lâu, anh Tiến bắt đầu nhìn vợ với ánh mắt nghi ngờ. Nhiều lần anh tự hỏi: "Trước khi cưới cô ấy, sự nghiệp của mình suôn sẻ bao nhiêu, giờ lại bết bát bấy nhiêu. Ít nhiều gì cũng có liên quan".
Nghĩ thế, anh bắt đầu lạnh lùng với vợ. Viện cớ cần yên tĩnh, anh dọn qua phòng khách ngủ. Cả ngày, vợ chồng họ nói chuyện với nhau chưa đến dăm câu. Hùa theo mẹ và chị, thỉnh thoảng, anh lại bóng gió: "Người ta bảo sang nhờ vợ, tôi chẳng thấy sang đâu".
Hiểu tâm trạng của chồng, chị Khanh nín nhịn chịu đựng. Khi biết mình có thai ba tháng, chị hoan hỉ báo tin cho anh Tiến với hy vọng anh sẽ vui vẻ trở lại.
Chẳng ngờ, anh phán: "Mình cô chưa đủ sao, giờ thêm một đứa ám nữa". Như giọt nước làm tràn ly, chị bật khóc và dọn về nhà mẹ ruột. Họ sống ly thân đã hơn nửa năm nay. Chị Khanh đã bụng chửa vượt mặt, gần đến ngày sinh nhưng anh Tiến chẳng có ý định đón vợ về. Tổ ấm của họ đang bên bờ vực thẳm.
Mất đi sự nghiệp, người đàn ông dễ rơi vào chán nản, thậm chí khủng hoảng tâm lý trong một thời gian dài... (Ảnh minh họa)
Khi hậu phương chịu tiếng ác
Từ trước đến nay, những quan niệm như gò má cao có tướng sát phu, kỵ tuổi, làm ăn thất bát... khá phổ biến trong xã hội. Dù cuộc sống ngày càng văn minh nhưng vẫn không ít người tin những quan niệm mê tín dị đoan này.
Theo đó, số mệnh của người vợ tác động rất lớn đến vận hạn của chồng. Tin như thế nên trước khi kết hôn, hầu như bà mẹ chồng nào cũng đi xem tuổi cho vợ và chồng. Nếu hợp tuổi, họ rất yên tâm về tương lai.
Ngược lại, đó sẽ là vấn đề nghiêm trọng. Nếu hai người trong cuộc vẫn quyết tâm tiến đến hôn nhân, mọi người thường có tâm lý chờ đợi biến cố xảy ra. Lẽ tất nhiên, trong đời sống vợ chồng, mâu thuẫn lẫn xui rủi là điều khó tránh khỏi.
Đặc biệt, với những người làm kinh doanh, họ luôn phải đối mặt với nhiều khó khăn và rủi ro. Lớn thuyền, lớn sóng, thất bại trên thương trường là điều có thể xảy ra.
Tuy nhiên, nếu sự cố xảy ra sau khi kết hôn, mọi người trong gia đình thường quy kết: "Tại lấy vợ nên xui thế đấy". Và người vợ sẽ bị gắn với những biệt danh khó nghe như: "khắc tinh của chồng", "mệnh khắc phu", "mạng xấu"...
Với đàn ông, dù yêu vợ nhưng họ luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Mất đi sự nghiệp, người đàn ông dễ rơi vào chán nản, thậm chí khủng hoảng tâm lý trong một thời gian dài.
Tuy nhiên, cách phản ứng của họ đối với thất bại lại không hoàn toàn giống nhau. Theo chuyên viên tâm lý Đào Thị Vân Anh, hiện công tác tại Trung tâm Tư vấn 1088, nếu là tuýp đàn ông bản lĩnh, họ sẽ hiểu rõ bản chất của sự thất bại. Việc làm ăn thua lỗ có thể do suy thoái kinh tế, do họ chủ quan, tính toán không kỹ hoặc những sơ suất trong công việc.
Họ đánh giá đúng giá trị của người bạn đời và không quy kết vợ "khắc phu". Họ hiểu rõ người bạn đời không có lỗi và cũng rất khổ tâm khi vợ bị dư luận quy kết như vậy.
Ngược lại, mẫu Adam thiếu bản lĩnh, thiếu quyết đoán, sợ thất bại lại dễ xuôi theo lời của dư luận để quy trách nhiệm cho người đầu ấp tay gối.
Họ không muốn thừa nhận chuyện thất bại xuất phát từ thiếu kinh nghiệm hay sai sót của bản thân. Họ sợ bị nhìn như một kẻ kém cỏi nên có xu hướng đổ lỗi cho những yếu tố khách quan.
Trong lúc chán nản và hoang mang vì sự nghiệp đi xuống, họ rất dễ bị những người xung quanh tác động. Vì vậy, khi nghe mọi người bảo là do vợ kỵ tuổi, họ tin ngay hoặc cố tình vin vào cớ đó để bao biện. Suy nghĩ lệch lạc này có thể khiến gia đình tan vỡ.
Trong cuộc sống, nhất là lĩnh vực kinh doanh, ít ai không từng trải qua thất bại. Do đó, người đàn ông không nên quy trách nhiệm cho hậu phương của mình. Điều họ cần làm là đúc kết kinh nghiệm để lần sau có thể làm tốt hơn.
Hơn nữa, một khi đã kết hôn, người đàn ông phải luôn tôn trọng giá trị của vợ, hiểu rõ sự hy sinh của người bạn đời cho gia đình và không "chụp mũ" vợ một cách vô lý.
Mặt khác, trong hoàn cảnh bị quy kết "số khắc phu", phụ nữ sẽ khó tránh khỏi buồn nản và dễ dàng buông xuôi. Đây là một phản ứng tiêu cực, dẫn đến đổ vỡ hôn nhân.
Thay vì vậy, bạn phải thật kiên nhẫn, can đảm đối diện dư luận và luôn sát cánh cùng chồng vượt qua khó khăn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lý lẽ riêng của tình yêu. Ngay từ hồi học THPT, mỗi chiều cuối tuần, khi tụi bạn gái nô nức rủ nhau đến các tụ điểm vui chơi giải trí để gặp gỡ, giao lưu và nhận sự tán tỉnh của các chàng trai thì Minh lại vùi đầu trên thư viện. Cô cho rằng thời điểm này mà lao vào cuộc tìm kiếm tình yêu đẹp thì...