Yêu chồng nhưng tim vẫn có tình cảm với người khác
Thật ra, cảm nhận của bạn vào giai đoạn đang ở vào trạng thái không tỉnh táo. Người đàn ông đó chỉ là khách hàng, nên mối quan hệ giao tiếp sẽ có những phần nào đó được “bọc đường”: với một cô bán hàng trẻ trung, chẳng ai lại thô lỗ hay cáu kỉnh.
Năm nay em 28 tuổi, chồng em thì 32. Bọn em kết hôn được 4 năm và có một cậu con trai 2 tuổi. Em và chồng không quen biết trước mà do hai bên gia đình giới thiệu, tìm hiểu 2 năm rồi cưới nhau.
Vợ chồng em lập nghiệp xa quê nhưng nhờ công việc thuận lợi nên cũng mua được căn nhà nhỏ, hằng ngày chồng đi làm còn em ở nhà kinh doanh. Chồng em có tài ăn nói, bề ngoài bảnh bao, biết chăm lo gia đình. Mọi người xung quanh ai cũng nói em có phước. Em cũng thấy mình may mắn, nhưng không ai toàn diện cả, chồng em tính hơi gia trưởng cứ quyết định mọi việc theo ý mình mà không quan tâm cảm giác của em dẫn đến vợ chồng mâu thuẫn.
Em thì rất buồn còn anh ấy xem như chẳng có chuyện gì xảy ra nên em tổn thương lắm. Tính anh cũng hơi kiêu nên họ hàng bên nhà em ngại tiếp xúc. Em cũng góp ý nhưng rồi lại đâu vào đấy. Em có cảm giác mình là con bù nhìn vậy. Có nhiều lúc em cảm thấy mệt mỏi lắm, vợ chồng mà không tâm sự chia sẻ được với nhau, xong em vẫn yêu chồng và chu toàn gia đình.
Thời gian sau này em có biết một người đàn ông là khách hàng của em và cũng quen biết chồng em nữa. Lúc đầu thì em không có cảm giác gì lạ, nhưng sau 3 tháng người đó tới lui mua hàng thì em phát hiện mình có một cảm giác rất đặc biệt. Tim em đập mạnh mỗi lần anh ấy đến cửa hàng em. Em ngại ngùng chẳng dám nhìn thẳng vào anh nữa. Lúc đó em còn chưa biết gì về anh ngoài cái tên.
Sau này vô tình em tìm thấy facebook của anh và bạn. Qua face em thấy anh là người tình cảm đã có vợ và 2 con. Em và anh chưa một lần nhắn tin hay nói chuyện gì riêng tư cả. Mỗi ngày em cứ theo dõi facebook của anh. Em cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa, tại sao em lại như vậy trong khi đã có chồng con. Có nhiếu lúc em nhìn chồng nhìn con rồi em khóc, em cảm thấy có lỗi vô cùng.
Không lúc nào em không nghĩ về người đàn ông ấy. Lúc đầu em cứ nghĩ do em và chồng có mâu thuẫn nên vậy, em chỉ là bị say nắng thôi. Nhưng thời gian qua đi hơn 1 năm rồi em vẫn không quên được, vẫn không ngừng suy nghĩ, mặc dù thời gian gần đây anh ấy ít ghé qua cửa hàng em, khoảng 2-3 tháng đến 1 lần. Em có cảm giác là người đó cũng có tình cảm giành cho em, nhưng vì cả 2 đã có gia đình nên anh không thể biểu hiện tình cảm ra ngoài giống như em.
Để quyết định quên anh, em khóa facebook của anh nhưng vẫn nhớ vẫn không ngừng suy nghĩ về anh. Vẫn biết là không đúng nhưng em không thể nào lừa dối cảm xúc của mình. Hiện giờ em đang cố gắng quên và phải quên. Cô cho em lời khuyên là em có phải là người phụ nữ xấu xa không cô? Mong cô giúp em vì em không dám nói với ai chuyện xấu hổ này, chỉ biết tâm sự cùng cô.
Video đang HOT
HH
Chào bạn,
Điều bạn suy nghĩ là chính xác: bạn chẳng qua bị lạc lòng, suy nghĩ mơ tưởng lung tung vì giữa bạn và chồng có những điều lấn cấn, những ức chế tinh thần mà bạn không giải thoát được. Cái mà bạn không tìm ra được ở chồng, cái bạn cảm thấy thiếu thốn trong cuộc sống của mình, bạn đang cố gắng tìm tòi bù đắp vào từ những đối tượng nào đó bên ngoài, và có khi là sự tìm tòi vô thức.
Người đàn ông thường xuyên đến cửa hàng bạn, theo bạn nói là người sống có tình cảm. Điều ấy chắc là bạn cảm nhận được qua giao tiếp trước cả khi biết nhiều hơn về anh ấy trên Faccebook. Và đó chính là cái mà bạn nghĩ rằng bạn không nhận được ở chồng. Điều đó khiến bạn quan tâm và hướng về người đàn ông kia.
Thật ra, cảm nhận của bạn vào giai đoạn đang ở vào trạng thái không tỉnh táo. Người đàn ông đó chỉ là khách hàng, nên mối quan hệ giao tiếp sẽ có những phần nào đó được “bọc đường”: với một cô bán hàng trẻ trung, chẳng ai lại thô lỗ hay cáu kỉnh. Facebook cũng không phản ánh trung thực hình ảnh của người ta. Những điều đó khiến bạn có thể có những ngộ nhận về một con người và đâm ra có những mơ tưởng mông lung. Thậm chí dẫn tới cả những ảo tưởng là người ta có tình cảm với bạn nên tránh mặt…
Một điều nữa, ngay cả nếu như cảm nhận của bạn về người đàn ông đó là chính xác thì những mơ tưởng, suy nghĩ của bạn cũng là những điều có hại cho bạn và từ đó hại cho gia đình bạn. Bởi quá mông lung, mơ tưởng, bạn thành ra so sánh và không toàn tâm toàn ý với chồng, với gia đình.
Điều gì là đúng, sai thì chính bạn cũng biết rồi. Có điều bạn chưa làm được và cứ nghĩ mình không làm được mà thôi. Hãy tiếp tục yêu chồng và chu toàn cho gia đình như bạn nói. Tìm mọi cách thu hẹp khoảng cách giữa hai vợ chồng. Chăm chút cho cuộc sống của mình và của gia đình. Chăm chút bản thân. Hãy làm mọi điều để cuộc sống được đầy đặn và hữu ích, bớt đi những khoảng trống cho những chuyện… vô bổ xen vào. Đừng tự trách móc mình là hư hỏng hay xấu xa mà hãy làm những điều tốt nhất để chuyện này lui hẳn vào dĩ vãng.
Theo VNE
Nỗi đau khi bị phản bội
Đêm nay, mưa rả rích rơi, từng giọt, từng giọt buồn nhỏ xuống hiên nhà. Đêm trở lạnh, cái lạnh như cây kim nhỏ len mãi vào tấm chăn ấm như để báo hiệu mùa đông.
Cố nhắm mắt thật lâu để tìm vào giấc ngủ, ôm chặt chiếc gối vào lòng mà không xua được cái lạnh của đêm đông. Em cố gắng không nghĩ ngợi điều gì. Em sợ những đêm mưa, nó len lỏi vào từng từng góc hẹp của con tim, khơi lại niềm thương nỗi nhớ mà em đã chôn sâu. Em không biết giọt nước mắt đang lăn dài trên má, em lại nhớ anh rồi. Nỗi nhớ như tên chiến binh dai dẳng, nó đợi mỗi lần tim em mềm yếu lại sống dậy mãnh liệt hơn. Em nhớ anh, dù em biết giờ đây tất cả chỉ còn là nỗi đau, nỗi đau ngọt ngào anh dành cho em.
Chúng mình quen nhau vô tình trong lớp học đêm. Lần đầu tiên gặp anh, em đã biết thế nào là nhớ thương trông đợi. Hai ánh mắt gặp nhau rồi bối rối quay đi. Em là con nhỏ năng động thế mà suốt buổi học chỉ biết lặng im. Chúng mình chung đường về, không biết vô tình hay cố ý anh hay đạp xe chầm chậm sau em. Còn em thì luống cuống trên cả chiếc xe quen thuộc của mình. Nhờ mưa mà chúng mình không còn chỉ biết giao nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng.
Hôm ấy, anh không đi học, đường về em đạp xe chậm, mùa hạ thường có những cơn mưa bất chợt. Em chỉ biết tấp nhanh vào hiên vắng. Gió từng cơn làm không gian lạnh buốt. Bỗng dưng anh xuất hiện, anh trao cho em chiếc áo mưa mà khuôn mặt cúi xuống bối rối. Em nhìn anh mỉm cười. Anh nói nhỏ: Tụi mình làm quen nhé?
Nơi quê nhà với nhiều kỷ niệm thật dễ thương. Mỗi chiều khi bóng hoàng hôn buông xuống, anh và em cùng lang thang trên con đường quê thanh vắng. Cuối con đường có cây ngọc lan rợp bóng, thế nào anh cũng hái cho em thật nhiều hoa. Anh nói "Những cánh hoa trắng và thật thơm em hãy ép vào trang vở, mỗi lần nghe hương hoa, em lại nhớ đến anh. Anh sợ bé nhiều bạn bè rồi quên anh mất".
Chuyện tình chúng mình như vầng trăng sáng, em như cô em nhỏ chỉ biết nhõng nhẽo cùng anh. Chúng mình xa nhau, em lên thành phố học, anh đi làm mãi tận Tây Nguyên. Đêm chia tay hai đứa ngồi bên nhau lặng lẽ, không dám cầm tay nhau chỉ có ánh mắt nồng ấm nhìn nhau như hẹn lời chờ đợi. Những lá thư anh gửi về từ miền đất xa xôi, em đọc rồi khóc mãi. Nhớ anh, nhớ nhà, nhớ những đêm thanh vắng sau buổi học ngày xưa. Trước ký túc xá có cây ngọc lan thơm ngát, mỗi lần hương đưa vào ô cửa, em nghe lòng quặn thắt nhớ thương. Chiều ấy, em đi học về không biết mình tỉnh hay mơ khi thấy anh ngồi ở bàn trước phòng. Lúc ấy nếu không có các bạn, có lẽ em đã ngã vào lòng anh để khóc thật nhiều. Cùng nhau đi dưới con đường giờ đây trở thành quen thuộc, em sung sướng đón nhận lời tỏ tình của anh.
Đêm ngoại ô như lặng im, gió lướt thật nhẹ trên mặt nước, mọi thứ đều trở nên đáng yêu như biết được có người con gái đang tận hưởng những gì đẹp nhất của tình yêu.
Em nhớ anh, dù em biết giờ đây tất cả chỉ còn là nỗi đau... (Ảnh minh họa)
Thời gian dần trôi, chúng mình yêu nhau được ba năm. Gia đình và bạn bè chỉ chờ em ra trường để uống rượu mừng. Anh nói có lẽ khi em tốt nghiệp, trong thời gian chờ lấy bằng mình sẽ tổ chức lễ cưới. Lúc ấy bạn bè của em chưa đi làm... ôi chắc là vui lắm. Em xấu hổ nép vào ngực anh. Có hạnh phúc nào ngọt ngào hơn khi được cùng người mình thương yêu chung sống dưới một mái nhà, được chăm sóc, được thu mình bé nhỏ trong vòng tay thương yêu.
Anh ít lên thành phố thăm em. Anh nói dạo này anh hay tăng ca. Nhớ anh, em xuống thăm, lo cho anh viên thuộc phòng khi ốm đau, nấu cho anh một bữa cơm rồi lại về thành phố chuẩn bị cho kỳ thi cuối khóa. Anh lên thăm em nhưng vội vã đi ngay, anh nói là rất bận. Em chỉ thương anh phải đi đường xa để hai đứa gặp nhau, con tim đâu còn chỗ cho giận hờn, trách móc. Thế mà anh đã đổi thay...
Anh nỡ xa em, bỏ em lại phía cuối đường ngơ ngác. Bóng anh dần khuất sau màn sương lãng đãng cuối hoàng hôn. Tình yêu, kỷ niệm suốt mấy năm qua không bằng người người con gái anh mới gặp. Tại sao anh còn dối em, chỉ mấy ngày trước đây anh còn nói yêu em, nhớ em thật nhiều vì không gặp được. Anh không còn yêu em?
Anh nỡ nói lời chia tay khi chỉ còn hai hôm nữa là em thi tốt nghiệp. Anh không lo lắng em sẽ quỵ ngã, anh chỉ nói với em được hai chữ xin lỗi. Xin lỗi đơn giản thế thôi sao? Hy vọng, yêu thương, kỷ niệm giờ chỉ gói gọn trong hai tiếng xin lỗi khi một người muốn chia tay. Em về quê, ngã vào lòng mẹ anh khóc như một đứa trẻ, ba tức giận gọi anh về nhưng tất cả là vô ích.
Em như kẻ mộng du, không biết mình tỉnh hay mơ. Em không biết làm gì ngoài khóc, chảy thật nhiều nước mắt cho con tim bớt đau buồn. Em đã làm gì có lỗi hả anh? Ngoài tình yêu trong sáng, một lòng tin tuyệt đối dành cho anh. Yêu anh, em đã làm tất cả những gì có thể, bỏ đi lòng tự trọng của một người con gái. Em không cầu xin tình yêu nhưng em hiểu rằng: tìm được một tình yêu chân chính giữa cuộc đời xoay vần, giữa bao người dưng lạnh lùng lướt qua nhau là khó vô cùng. Em muốn lấy bao dung của người con gái để níu kéo tình yêu. Buổi chiều ấy em đã tìm đến anh để nói với anh em vẫn yêu anh, sẽ không giận hờn chuyện anh thay đổi, thế nhưng...
Giờ đây, chúng mình mỗi người mỗi ngả. Đường anh đi có chăng hạnh phúc, riêng bước chân anh đơn lẻ. Kỷ niệm ngày xưa em cố tình chôn chặc tận đáy lòng sao con tim hoài bướng bỉnh, nhiều khi vẫn cứ cồn cào. Mưa vẫn rơi ngoài hiên vắng, có phải chăng cơn mưa kỷ niệm cho hai đứa mình quen nhau. Bao năm thời gian cho em quên đi dáng cũ, thế sao con tim không biết nghe lời. Cuối con đường thuở chớm biết nhớ thương, hương ngọc lan vẫn đượm vào tóc em mỗi lần đếm bước, bờ vắng ngày xưa con nước lớn ròng. Đêm đã dần trôi, xa xa vẳng tiếng ru hời trong đêm vắng nghe xót xa, khao khát, đợi chờ. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi.
Theo VNE
Em sẽ mãi yêu anh mối tình đầu Xin gửi đến những ai mới yêu, đang yêu, và được yêu, những ai vừa thất tình và những ai vừa chia tay. Trong tình yêu sự tin tưởng là mầm mống để giữ cho tình yêu luôn tươi đẹp. Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để hạnh phúc mất đi rồi mới ân hận cũng muộn màng. Chiếc thuyền...