Yêu, chia tay đều không lý do
Cứ khi rảnh rỗi là tôi lại nhớ về chuyện tình buồn của mình. Có lẽ, nếu cuộc tình kết thúc với một lý do để ta bám víu, làm cớ cho khỏi nuối tiếc thì dễ chịu hơn một kết thúc không rõ nguồn cơn.
Ngày đó, chúng ta đã yêu bằng con tim vẹn nguyên, với những cái nắm tay hờ, những vòng tay ấm và những giọt nước mắt, nụ cười trên giảng đường đại học. Ngày đó hãy còn đẹp lắm – chỉ cần nhìn vào mắt nhau đã hiểu người kia đang nghĩ gì và cũng đủ chín chắn để nhận ra tất cả nỗi buồn rồi cũng sẽ qua, chỉ tình thương là vẫn đong đầy và những kỷ niệm qua năm tháng mới đi cùng ta mãi mãi. Ngày đó, giữa mùa hè đầy nắng, hoa phượng rơi đầy sân, ta bỗng nhiên sợ mất em nên đã nói rõ lòng mình và em đã gật đầu.
Em ở bên ta tựa ánh nắng thu – đủ ấm khi se lạnh mà không làm chói mắt. Tình cảm của hai đứa lúc nào cũng êm thấm diệu kỳ, không quá se sắt, cũng không quá cháy bỏng – như em vẫn hay đùa là “nhàn nhạt, nhưng bền lâu”. Ta từng giận khi nghĩ em đánh giá tình cảm ta nhạt nhẽo, nhưng rồi ta cũng hiểu, khi mới bắt đầu, chớ nên (mà cũng chẳng thể) buộc ai đó yêu mình cháy bỏng. Một thời gian sau, ta lại giận khi em vẫn bảo tình ta nhàn nhạt, nhưng rồi ta hiểu, đó chỉ là cách em giấu đi nỗi xấu hổ khi nói về một mối tình.
Sang năm thứ ba, ta chẳng còn giận nữa, vì ta hiểu, chúng ta đều biết nó đã quá đủ cho một cuộc giận hờn, quá nồng thắm cho một mối tình thuở sinh viên. Nhưng khi ta bắt đầu hiểu ra thì cũng là lúc em rời xa ta, mà ta đã không nhận ra hoặc ta đang cố huyễn hoặc rằng mình hiểu em, nhưng thực tế lại chẳng hiểu gì về em cả.
Video đang HOT
Người ta thường nói, cuộc tình không có chút sóng gió sẽ đẩy lứa đôi xa cách, để những thứ khác chen vào. Ta cứ nghĩ chẳng qua do thiên hạ ganh tị với những người đang hạnh phúc, cho đến một ngày, khi em hất nhẹ cái nắm tay của ta và trốn tránh ánh nhìn khi có người tình cờ đi ngang đã khiến ta ngờ ngợ. Nhưng ta đã quá ngốc nghếch hay do sợ hãi nên đã cố trốn tránh cảm giác của mình. Ta vẫn ở bên em như chân lý, vẫn tha thứ khi em có phút chốc quên mình và vẫn lo lắng cho em khi em vì đội mưa đi chơi với ai đó rồi bị cảm.
Chúng ta đã bắt đầu ngày mới bằng những cuộc cãi vã và kết thúc ngày bằng những giọt nước mắt. Những khoảng trống vô hình ngày càng nở rộng ngăn giữa ta và em. Những lý do ngày xưa em yêu ta nay trở thành lý do khiến em ghét ta. Những lỗi lầm cỏn con mà ngày xưa em luôn sẵn lòng bỏ qua giờ trở thành những rào cản lớn đến mức hai đứa có muốn tới gần nhau cũng khó. Rồi cũng tới ngày ấy – khi giọt nước tràn ly biến thành những lời cay đắng tuôn trào nơi khóe miệng, thành tiếng chia tay thì tất cả những kỷ niệm thuở yêu nhau đã mang tên ký ức.
Mãi cho tới bây giờ, em vẫn chẳng cho ta một lý do khả dĩ cho lời chia tay năm ấy. Còn ta, như một kẻ điên cuồng đi tìm lời đáp cho những tổn thương đang gánh chịu nên ngày nào cũng hỏi em trăm ngàn lý do. Đáp lại, em chỉ cười: “Chúng ta chia tay để tình mình mãi đẹp”. Ta đổ cho em có người khác, em hỏi, “anh nghĩ được đến thế thôi sao?”. Ta trách em thay lòng, em nhoẻn miệng mà nước mắt rơi, không một lời bào chữa.
Ta tự nhận lỗi, hỏi em phải chăng có phút nào ta không hoàn hảo, xin em chỉ ta sửa chữa; em quay lưng: “Những gì đã là quá khứ thì đừng nhắc lại nữa”. Cứ thế, chúng ta xa nhau mà ta không biết rốt cuộc mình đã sai gì, để còn có thể cứu vãn.
Ba năm sau, em lấy chồng, có gửi thiệp mời ta. Cầm thiệp cưới của em trên tay, vẫn là nét chữ trong những phong thư khi xưa chúng ta vẫn gửi cho nhau, có điều ngày nay nó viết trên mảnh giấy khiến ta đau lòng khi nhận. Ta vẫn chẳng biết câu trả lời vì sao chúng ta mất nhau. Ta vẫn nuối tiếc hoài niệm đẹp. Còn em, em đã tìm được một nửa của đời mình – một người em sẽ yêu thương trọn kiếp.
Thời gian trôi vẫn trôi, ta vẫn mang trong mình một trái tim đau như mùa hè năm ấy, một mùa hè có em, một mùa hè mất em và mãi vẫn không chịu hiểu: tình yêu vốn chẳng có lý do nào, cả lúc yêu và cả lúc chia tay.
Theo Báo Phụ Nữ
Có nên cố giữ tình cảm với người không còn hết lòng vì mình
Có những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi nhưng anh không hề biết.
Tôi là du học sinh, quen anh người bản địa. Anh đẹp trai, khéo nói, lại tâm lý, xung quanh có nhiều bạn bè và phụ nữ thì cũng vô kể. Ai gặp anh và nói chuyện một lần thôi cũng đều thấy quý, kể cả người lớn tuổi và trẻ nhỏ. Tôi được mọi người khen là trắng trẻo, xinh xắn nhưng lùn. Công việc của anh ổn định, lương cao, còn tôi làm tạm bợ, không đúng chuyên ngành. Nói chung tôi không có gì để so sánh với anh cả, không hiểu sao anh lại thích tôi.
Tình yêu của chúng tôi cũng kéo dài gần 2 năm, vui buồn lẫn lộn. Công việc của anh bận rộn nhưng ngày nào cũng tranh thủ mua cơm hay nước uống cho tôi, không kể trời mưa hay nắng. Giờ ngồi nghĩ lại, tôi thấy mình ích kỷ, chẳng làm được gì cho anh mà đòi hỏi tình yêu của anh. Tôi đã nói lời chia tay khi xem điện thoại của anh và phát hiện anh có nhắn tin với một bạn gái Việt Nam anh quen trên mạng.
Ảnh minh họa.
Anh nói muốn học tiếng Việt và bạn đó còn mời anh về Việt Nam chơi. Có vẻ ngày nào hai người cũng nhắn tin với nhau và nói chuyện rất lâu. Xem hộp thư dài mà tôi buồn không muốn đọc nữa. Trước đó, tôi cũng cảm nhận được anh ít quan tâm tới tôi hơn. Có những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi nhưng anh không hề biết.
Cách đây gần một năm, anh cũng nhắn tin qua lại với một người khác rồi xóa hẳn tin nhắn đi. Anh nói vì công việc nên không muốn ai biết. Tôi tin và tha thứ cho anh. Nhưng lần này thì sao? Bản chất anh là người như vậy rồi nên yêu anh tôi phải chấp nhận sao?
Gần một tháng không liên lạc với anh, tôi thấy rất nhớ. Anh viết lên những tâm trạng buồn, bài hát buồn, cả những trách móc rằng anh đã nỗ lực như vậy mà nhận lại được gì? Viết vu vơ vậy thôi nhưng tôi biết anh ám chỉ đến tôi. Có những lúc anh viết cho riêng tôi rằng anh nhớ tôi, thế nhưng anh không hề đến tìm tôi và cũng không nhắn tin. Tôi không biết mình nên im lặng để chấp nhận mất anh hay là liên lạc lại để giữ tình yêu này? Tôi cũng không biết rằng tình cảm của anh đối với tôi có còn như cũ không? Mong bạn đọc tư vấn giúp.
Theo Ngoisao
Ra đi F5 sau đổ vỡ Sau những cuộc đổ vỡ thường là những cuộc ra đi. Đôi khi, đi chỉ để bước ra xa, nhìn lại mình và chuẩn bị một hành trình mới. Với rất nhiều người đàn bà, khi bước ra khỏi cuộc hôn nhân, điều đầu tiên họ nghĩ đến, có lẽ là làm thế nào để đừng giáp mặt người cũ, đừng va vào...