Yêu chầm chậm
Tất cả phụ nữ chúng ta đều đi qua một thời tuổi trẻ… Có những kẻ dành cả tuổi trẻ ấy để đi qua những cuộc tình. Có những kẻ chỉ đi theo 1 cuộc tình… Có những kẻ chẳng đi theo cuộc tình nào cả…
Những ngày này… khi tôi nghĩ rất nhiều về tình yêu. Tôi thấy mình, hôm nay thật vững chãi, ấm áp và an lành. Chỉ bởi vì tôi biết, tình yêu là một điều hữu hạn tươi đẹp.
Tôi nghĩ về tình yêu khi đi băng qua một con phố bận rộn và đông đúc, mọi thứ va đập quanh mình, âm thanh, mầu sắc, rung động… Tôi hòa vào mọi thứ nhưng không bị lẫn trong chúng, vì tôi biết ở đâu đó có người dõi theo tôi, chờ đợi tôi. Và tôi có một chốn bình yên giữa thế giới bận rộn này.
Tôi nghĩ về tình yêu khi buổi chiều, một cơn mưa đổ rào xuống mái ngói ở phố cổ… mùi đất nồng lên, mùi mặt đường mệt mỏi sau một ngày dài, mùi xi măng, mùi vôi tróc, mùi xăng xe ngái tan… mùi của những lá cây nứt ra vì nước.
Tôi nghĩ về tình yêu khi chạy xe về nhà, khi mở cổng, khi bước lên những bậc thang trầy mòn, khi chạy vào nhà tắm… dành lấy quãng thời gian hiếm hoi thư thả để mở vòi nước ấm nóng và cứ mặc cho nó trùm lấy cơ thể…
Tôi nghĩ về tình yêu khi nhìn xuống ngực mình, dưới vòi nước ấm… Hai bầu ngực lại bắt đầu đang đầy lên, đang sống lại dưới một sức sống mới của một người phụ nữ qua thời nuôi con bằng sữa mẹ… Mỗi ngày, tôi lại vắt đi một chút sữa đọng lại, dòng sữa đùng đục chảy tan vào nước… Mang đi chút tình yêu thương đáng nhẽ tôi vẫn có thể dành cho con mình…
Tôi nghĩ về tình yêu mỗi sáng thức dậy… nhìn cái giường bề bộn chăn gối. Cái giường không có mùi yêu đương mà có mùi của một gia đình… Có mùi đứa trẻ con thơm nồng những giấc mơ bé bỏng. Có mùi của sự gần gũi mà xa vợi giữa tôi và chồng. Mùi ấm sực đến cay mắt mà không phải ngửi bằng mũi, mà ngửi bằng mắt, bằng tim…
Tôi chợt nghĩ, có lẽ phải đi qua rất nhiều năm tháng. Trải qua rất nhiều những con đường, rồi có một ngày người phụ nữ mới thực sự hiểu được tình yêu là gì… hoặc đơn giản, hiểu được cái tình yêu họ cần là gì
Tình yêu thực sự không phải là một đích đến, một ước vọng, một kế hoạch, một nỗi ngọt ngào, một ảo tưởng, một đau đớn, một dành dật… hay bất cứ cái gì đại loại như thế. Tình yêu đơn giản là một cảm xúc, nó đến với ta, có thể nó sẽ bỏ ta đi hoặc nó ở lại. Bao lâu, nào ai biết?
Video đang HOT
Có những tình yêu ào đến mạnh như vũ bão, tưởng chừng nó sẽ cuốn phăng mọi thứ trên đường… Nhưng rồi lại biến mất nhanh chóng không một dấu vết. Không một nét cứa nhẹ trên những mái nhà, những bức tường, những góc phố… Không một dấu vết ở giữa lòng bàn tay…
Có những tình yêu không định đến mà rồi cứ đến, ở yên đó trong tim. Dai dẳng và bền bỉ… Mỗi ngày một lớn dậy, một sâu nặng, một yên ả… Nó ở đó ngay trong tim, thành thử nó in dấu mọi nơi ta đi, mọi chốn ta ngồi, mọi câu truyện ta kể. Mọi thành phố ta ngủ, mọi căn nhà ta thức dậy.
Tất cả phụ nữ chúng ta đều đi qua một thời tuổi trẻ… Có những kẻ dành cả tuổi trẻ ấy để đi qua những cuộc tình. Có những kẻ chỉ đi theo 1 cuộc tình… Có những kẻ chẳng đi theo cuộc tình nào cả…
Tất cả phụ nữ chúng ta đều đi qua một thời tuổi trẻ (Ảnh minh hoạ)
Trong đám phụ nữ ấy có người tin ở hoa hồng, có người mất lòng tin ở tình yêu, có người quyết định rằng tình yêu là thứ viển vông, cũng có người được cứu vớt bởi một tình yêu to lớn nào đó và cảm thấy thật hài lòng.
Vô số trong chúng ta đã từng đứng đâu đó giữa tuổi trẻ của mình để phán xét, cô này lẳng lơ, anh kia đa tình, hắn làm vậy là có lỗi, cô ta không xứng với tình yêu của anh ta… vân vân và hằng hà sa số. Nhưng thực sự tình yêu chỉ là một cảm xúc, sinh ra và mất đi. Nó không ở đó chờ được ta phán xét, và nó không quan tâm đến sự phán xét.
Ta đáng nhẽ đã không nên phán xét nó, đáng nhẽ đã không nên đau khổ, thù hận. Ta đáng nhẽ chỉ nên yêu mà thôi… yêu với tất cả những ai ta có thể yêu và bỏ đi những cuộc tình đã nhạt mầu không níu kéo. Để cho những người không còn yêu ta ra đi, và có thể dõi theo họ thêm một chút nhưng rồi thực sự để họ ra đi và ta sống tiếp cuộc đời của mình. Yêu tiếp những cuộc tình mới và mặc những bộ quần áo mới, cắm một bình hoa mới thay cho những bông hoa đã héo tàn tự lúc nào không rõ.
Ta đáng nhẽ đã chỉ nên để mình tự do trong tuổi trẻ, sống một cuộc sống đa màu sắc và đầy kỷ niệm…
Cuối cùng, ta sẽ gặp một tình yêu, gặp một người mà ta và họ đều muốn cùng dừng lại. Đó là tình yêu với một người ta muốn thức dậy cùng mỗi sáng. Không phải vì khi thức dậy, người đó sẽ mang bánh mỳ và nước quả cho ta, không phải vì ta biết người đó có một ngôi nhà lớn, một tài khoản đủ lo cho ta, một chiếc xe đẹp… Không phải vì người đó yêu ta hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này (mà ta lại không yêu người đó đến vậy).
Mà ta dừng lại chỉ đơn giản bởi vì người đó là người ta yêu, là người làm ta cảm thấy đầy đủ và hoàn thiện. Là người mà ta luôn cảm thấy thiếu khi họ không ở bên. Có thể họ sẽ mắc những lỗi lầm, có thể họ sẽ làm tổn thương ta… Nhưng rồi ta sẽ luôn tha thứ cho họ… Là người ta muốn nhìn thấy họ khi ta thức dậy, và nằm cạnh ta khi một ngày đã tàn… Là người ta muốn già đi cùng họ, yếu mềm và mạnh mẽ trước họ, đau khổ hay hạnh phúc không dấu diếm…
Khi ấy ta bỏ lại ngày hôm qua phía sau lưng, ta quay lưng lại với mọi quan điểm và lý giải về tình yêu. Ta sống một cuộc đời, một tình yêu, một con đường…
Tất nhiên, ta biết, đó không phải là đích cuối cùng. Rất có thể một ngày tình yêu sẽ không ở lại… Nhưng kệ nó đi. Ta cứ yêu chầm chậm cho đến khi vật đổi sao dời…
Yêu thật chậm…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu tớ nói ra tình cảm của mình...
Anh chị hãy tư vấn giúp em, mong tin từ anh chị... Em cảm ơn!
Em mong mọi người hãy tư vấn cho em, em cảm ơn rất nhiều.
Xin chào anh chị, mấy hôm nay em rất buồn, và suy nghĩ rất nhiều với hàng mớ câu hỏi: Mình nên làm gì? Có nên làm như thế không? Sau đó mọi chuyện sẽ thế nào?
Hôm nay được nghỉ buổi sáng, thời tiết rất đẹp, nhưng trong lòng em đang rối bời hơn bao giờ hết, bởi em không biết nên đi tiếp như thế nào trong chuyện tình cảm của mình. Em bèn lên mạng để đọc tin tức thì bắt gặp bài viết "Liệu tôi có hợp với một bạn gái phong cách thời trang?". Đọc xong bài đó em thấy bạn nam trong đấy thật giống mình, nhưng hoàn cảnh hơi khác chút. Em quyết định viết bài viết này, mong anh chị tư vấn giúp em.
Em đang học năm thứ 3 và bạn ý cũng vậy, bọn em bằng tuổi và học cùng một trường cấp III ở quê. Nghĩ lại quãng thời gian quen bạn ý mà em cứ ngỡ như vừa hôm qua. Bọn em quen nhau trong một hoàn cảnh rất buồn cười khi tranh chỗ trong lớp luyện thi Đại học năm lớp 12. Bình thường em sẽ nhường nhưng bạn ý lại tỏ ra không nhường nhịn gì hết. Nhìn điệu bộ tinh tướng của bạn ý em lại thấy dễ thương vô cùng, và bọn em quen nhau từ đấy.
Đó là một bạn nữ rất dễ thương, hiền lành, học giỏi và nói hơi nhiều một chút. Bọn em cùng luyện thi trong cái lớp đông đúc ngột ngạt đấy với biết bao kỷ niệm trêu đùa, chí chóe, và bạn ý luôn thắng. Rồi bọn em cũng vào Đại học, thật tuyệt khi hai trường cách nhau có vài trăm mét. Nhưng năm nhất, năm hai qua đi với em và bạn ý hầu như không có gì đáng kể. Năm hai, bạn ý có người yêu. Lúc đó em chỉ cảm giác hơi buồn như vừa bị mất mát gì đó thoáng qua. Mỗi khi gặp bạn ý, nhìn bạn ý cười tươi và kể những chuyện vui trong tình yêu của bạn ý, em cũng thấy thoải mái khi nghĩ bạn mình đang hạnh phúc.
Nhưng rồi họ chia tay khi bạn trai kia yêu một người khác. Bạn ý kể với em, không nói nhiều nhưng em thấy được bạn ý rất buồn, chuyện tình của bạn ý buồn nhiều hơn vui. Từ đó bọn em liên lạc thường xuyên hơn, nói chuyện và gặp nhau nhiều hơn khi em thấy mình có thể làm được gì đó cho bạn ý.
Bạn ý xinh và có nhiều điều khiến cho ai gặp cũng yêu quý. Tất nhiên bạn ý cũng nhiều người theo đuổi, nhưng bạn ý vẫn chưa yêu ai. Bạn ấy nói đang chờ một chỗ dựa vững chắc, như là để đảm bảo sau một cuộc tình tan vỡ. Những lúc như thế em chỉ muốn nói "Hãy để tớ làm chỗ dựa đó", nhưng không sao nói lên được.
Em thường xuyên qua đó hơn, nói chuyện với bạn ý và cũng hứa hẹn về những cuộc đi chơi sắp tới của hai đứa. Em đã rất vui khi bạn ý định lên đón em khi em đang chờ xe bus tận Hồ Tây, hay khi bạn ý nhờ đón bạn ý ở bến xe. Thật sự, những điều nhỏ nhoi ấy khiến em thấy hạnh phúc đang bên mình. Vui hơn nữa, vào 20/10, em rủ bạn ý đi chơi loanh quanh, ăn vặt và không quên tặng quà. Bạn ấy đã rất vui, cười tít mắt và dặn khi nào đi chơi hãy mua quà cho bạn ý. Nhưng khi em về được nửa đường thì bạn ý gọi bảo quay lại, bạn ý đưa cho em một nửa món quà đó - Nó là đồ đôi và cô bạn muốn em giữ một nửa. Thực sự em rất hạnh phúc anh chị ạ.
Nhưng rồi em biết trong số những người đang theo đuổi bạn ấy, có một anh hơn 7 tuổi. Anh ấy đã đi làm, công việc ổn định, khá đẹp trai và tốt. Bạn ấy đang lưỡng lự vì không có nhiều tình cảm với anh kia cho lắm. Khi bạn ấy hỏi ý kiến em, tận trong lòng với sự ích kỷ, em chỉ muốn bảo bạn ý "Đừng yêu anh ấy và hãy quay về với tớ". Nhưng em không thể nói ra được. Em còn phân tích cho bạn ý nghe và nói : "Nếu cậu cảm thấy ai đó tốt, làm mình thấy bình yên thì hãy chấp nhận, cơ hội đến rồi đi nhanh lắm". Em không đành lòng thấy bạn ý buồn, vì em biết bạn ý cũng quý anh đó. Có phải em ngốc lắm không?
Bạn ấy chỉ cười. Thấy bạn ấy cười em rất vui nhưng sau đó thì là một nỗi buồn, nỗi lo sợ bao trùm em. Em nghĩ về bạn ấy, về hai người họ. Nếu so với anh đó, em gần như là một số 0, dù bạn ý và mọi người bảo em có chí và có thể làm nên sự nghiệp. Nhưng ngay lúc này, dù em có ý chí thế nào hay quyết đoán ra sao em cũng không thể nói ra tình cảm của mình với bạn ý. Trong học tập, ý chí và sự quyết đoán giúp em thành công khá nhiều, nhưng trong chuyện tình cảm này em không làm được điều đó, dù em biết bạn ý có thể đi xa, xa em mãi mãi.
Có lẽ anh chị đã hiểu chuyện của em. Em suy nghĩ nhiều lắm, nhất là khi đến mai là ngày hẹn sang chỗ bạn ý chơi. Em biết, nếu em không nói rõ tình cảm của mình thì sẽ không còn cơ hội nữa. Em luôn nghĩ: "Chuyện gì sẽ xảy đến nếu như mình nói ra, hai đứa có còn làm bạn được nữa không?...". Em không biết trước nay bạn ý nghĩ gì về em, nhất là về sự quan tâm của em với bạn ý.
Nhưng có lẽ, dù thế nào em cũng sẽ nói cho bạn ấy biết tình cảm của em. Em vẫn muốn theo đuổi và chinh phục bạn ý bằng những gì em có, tình cảm, học vấn, năng lực, ý chí.
Anh chị hãy tư vấn giúp em, mong tin từ anh chị... Em cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sao em chẳng thể quên anh? Những dòng cảm xúc chân thành của một trái tim mỏng manh khao khát sự đồng cảm. Xung quanh em có quá nhiều người nhưng sao vẫn chẳng thể quên anh? Chia tay- ngày em phải nói ra hai từ đau đớn ấy- em đã khóc rất nhiều. Hôm đó em cũng đã hứa với chính bản thân mình, hứa với anh sẽ...