Yêu bốn anh, cả bốn đều “đòi hỏi”
Chỉ hai ngày sau khi em nhận lời yêu, anh ấy đã đòi được “hòa làm một” với em, rồi giận điên lên khi em từ chối.
Ảnh minh hoạ
Chào các anh chị!
Em tên là Thơm, 25 tuổi, đi làm ở một công ty vàng bạc ở Hà Nội. Em yêu lần này là lần thứ tư. Người yêu em 29 tuổi, là kiến trúc sư. Anh ấy tán em 5 tháng thì em nhận lời yêu. Thế nhưng chỉ sau đó có 2 ngày, khi mời em về nhà chơi (anh ấy ở nhà riêng dù bố mẹ cũng sống ở Hà Nội), anh ấy đã đòi quan hệ tình dục. Nhà anh ấy là chung cư. Anh ấy dụ em vào phòng ngủ để anh cho xem những bức ảnh của anh “thời còn cởi truồng tắm sông”. Em không nghi ngờ gì hết, nhưng khi vào trong thì anh đè em xuống giường và đòi hỏi. Em phải dùng hết sức chống cự, năn nỉ khuyên lơn không được thì phải dùng những từ rất gay gắt và thái độ thù hằn thì anh mới chịu buông em ra. Nhưng rồi anh cũng giận lại em, hất ném đồ đạc, vùng vằng rất ghê.
Sau đó anh ấy cứ cằn nhằn là tại sao em phải ghê gớm như vậy? Anh không tin là chừng này tuổi rồi mà em còn chưa từng “cùng ai”. Nếu trước đã cho người khác rồi thì tại sao giờ lại không cho anh? Còn nếu em “chưa có gì” thì bây giờ đã 25 tuổi, đã đến lúc em phải biết chuyện ấy, rằng đằng nào thì em và anh ấy cũng yêu nhau nghiêm túc chân thành, có gì phải nghĩ. Thấy em không tỏ ra nhân nhượng, anh ấy chuyển sang tấn công kiểu khác. Anh ấy khẳng định luôn là không có chuyện em còn trinh trắng, rồi cứ bám lấy em mà hỏi đi hỏi lại là em đã bao giờ làm chuyện đó với ai chưa, bao giờ? Cuối cùng, em phải giằng anh ấy ra để bỏ về. Từ hôm đó đến nay, quan hệ giữa em và anh ấy rất căng thẳng vì anh luôn giận dỗi, dằn hắt khi gặp mặt hay lúc gọi điện nhắn tin. Anh ấy cũng luôn hỏi em là có còn con gái không.
Sự thực là em không còn con gái nữa, ngay từ lần yêu đầu tiên. Nhưng người đầu tiên đó cũng là người duy nhất mà em có “quan hệ”. Với những người sau, kể cả bạn trai hiện giờ, em đều dứt khoát từ chối, cũng không tiết lộ mình đã là đàn bà. Không phải em cố tình làm cho họ nghĩ mình vẫn còn nguyên vẹn, mà vì biết rằng nếu nói ra thì em sẽ cực kỳ phiền toái và đau khổ. Họ sẽ dựa vào cớ đó để ép em quan hệ tình dục và không coi em ra gì.
Video đang HOT
Lần đầu tiên của em cũng là bị cưỡng đoạt bằng sức mạnh, lúc đó em mới 17 tuổi. Người ấy hơn em 8 tuổi. Em đã khóc rất nhiều vì sợ hãi và cả oán hờn nữa. Nhưng rồi bằng những lời lẽ ngon ngọt, anh ta cũng làm em nguôi đi, tha thứ vì nghĩ rằng đó là do anh ấy quá yêu mình. Em vẫn yêu anh ấy nhưng không muốn lặp lại chuyện quan hệ tình dục, vì em còn quá trẻ, chưa đủ trưởng thành để kiểm soát các tình huống cuộc sống, sợ bị sa lầy. Người yêu đầu của em nói, đằng nào em cũng đã thuộc về anh ấy, sao còn khư khư làm gì. Em phải hết sức tránh những chốn hẹn hò có thể dẫn đến chuyện đó. Chẳng biết có phải vì thế không mà sau đó một năm, tình cảm của anh ấy với em nhạt dần, rồi anh ấy bỏ em.
Những người yêu sau này của em, chỉ cần em nhận lời yêu họ là sau một thời gian ngắn, họ đều đòi hỏi em chuyện chăn gối. Và họ rất khó chịu, bực mình khi em từ chối. Hai mối tình tiếp theo tan vỡ sau chưa đầy một năm. Em cũng không biết có phải vì em từ chối chuyện đó hay vì em không đủ hấp dẫn giữ chân họ. Nhưng em tự hỏi, nếu như tình cảm của chúng em không đủ sâu sắc để tiếp tục thì sao họ lại nghĩ là đủ để ăn nằm với nhau? Sao họ lại nghĩ chuyện em hiến thân cho họ là đương nhiên?
Thực ra với những mối tình sau này, không phải em không có cảm xúc ham muốn với họ, cũng không phải em cho rằng con gái có đạo đức thì nhất thiết phải giữ chữ trinh cho đêm tân hôn. Em đã trưởng thành, em nghĩ nếu yêu một ai đó sâu đậm, và cảm thấy độ chắc chắn của mối quan hệ này thì có thể trao thân được. Nhưng với những mối quan hệ em đã trải qua, họ đòi hỏi em khi tình cảm giữa hai người chưa đến mức đó. Hai người yêu nhau, nhưng sẽ phải tiếp tục tìm hiểu, trải nghiệm để xem đã thực sự là hai nửa của nhau chưa. Em cảm nhận được rằng họ đòi chuyện ấy không phải là vì “yêu em quá đến mức khó kiềm chế” như họ nói, mà chẳng qua là vì ham muốn thể xác đơn thuần mà thôi. Em thấy mình không có nghĩa vụ đáp ứng đòi hỏi sinh lý của họ khi bản thân cảm thấy chưa đến lúc.
Vả lại ngày ngày đọc báo, em biết có hàng nghìn phụ nữ đã trở nên khổ sở, bất hạnh vì bị rẻ rúng bởi chính những người đàn ông mà mình dâng hiến. Em không muốn giống họ. Họ vừa được thỏa mãn vừa được lên mặt với người phụ nữ, được giày vò khinh bỉ, điều đó thật vô lý.
Chuyện xảy ra với người yêu hiện giờ là chuyện mà em thấy bối rối nhất, vì em thấy mình yêu anh ấy sâu đậm hơn những người trước. Vả lại em cũng đã 25 tuổi, nên cũng đã nghĩ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Em thật sự muốn tình cảm giữa bọn em sẽ phát triển đến một mức độ sâu sắc nào đó để có thể thành hôn. Theo đánh giá của em, bọn em mới đi được quãng đường đầu tiên trong cả con đường, vì vậy việc trao thân bây giờ vẫn còn quá sớm.
Và thái độ của anh ấy trong cái lần cưỡng đoạt em không thành đó và những ngày sau làm em băn khoăn vô cùng. Rõ ràng nếu em và anh ấy tiếp tục yêu nhau mỗi ngày một sâu đậm hơn thì chuyện ấy khó mà tránh khỏi, nhất là với sự đòi hỏi ráo riết như vậy. Nhưng cách đòi hỏi và căn vặn của anh ấy khiến em tự hỏi rằng, sau khi làm chuyện ấy và biết rằng em không còn trinh, liệu anh ấy có còn muốn tiếp tục mối quan hệ này không. Và nếu tiếp tục, phải chăng anh ấy sẽ không còn tôn trọng em như trước nữa? Anh ấy sẽ nghĩ rằng sự “giữ mình” trước đây của em là giả dối, làm bộ làm tịch chứ thực ra em hư hỏng từ lâu rồi. Anh ấy sẽ không tin rằng em mất trinh từ tuổi 17 mà trải qua 3 mối tình sau đó vẫn chưa một lần lặp lại chuyện quan hệ tình dục.
Em thấy mình vẫn có khả năng từ chối anh ấy một thời gian nữa, nhưng riêng chuyện anh ấy suốt ngày hỏi em có còn con gái không thì chắc em không thể lảng tránh mãi được. Nếu em nói thật, chắc chắn là sẽ có xung đột lớn. Anh ấy sẽ phát điên vì em từ chối anh ấy trong khi đã “không còn”, và một là chia tay, hai là bắt em “chiều” bằng được, thậm chí dùng sức mạnh cưỡng ép (và sau đó chắc gì không chia tay). Còn nói dối ư? Em không muốn nói dối, em có lòng tự trọng của mình.
Em đang tiến thoái lưỡng nan quá anh chị ạ. Lý trí của em bảo rằng, mối tình này sẽ phải kết thúc thôi, rằng em sẽ nói thật với anh ta và sẽ phải chia tay vì không chấp nhận mình bị coi rẻ bởi chuyện quá khứ. Nhưng mặt khác, em cũng thấy khó chấp nhận chuyện tan vỡ tình yêu. Em đã quá nhiều lần thất vọng và đau khổ vì tình yêu tan vỡ. Mối tình này, em đã dành cho nó rất nhiều tâm sức, rất nhiều hy vọng, nếu lại đổ vỡ thì em gục ngã mất, không biết bao giờ mới có đủ dũng khí để tiếp tục sống và hy vọng.
Xin anh chị hãy cho em một lời khuyên.
Theo VNE
Cay đắng thân phận gay
Khi biết em là gay, chính bố mẹ em cũng đã hắt chân em ra ngoài đường, huống gì là người xa lạ?
Cuộc sống luôn có những điều mà em không bao giờ nghĩ được, nó sẽ diễn ra như thế này! Ngày đó, trong lúc cô đơn nhất, em đã tìm đến anh. Vì không muốn giấu anh về thân phận của mình nên em đã thú nhận "Em là gay". Và cũng từ ngày đó, em đã vụt mấy anh. Gia đình em biết được điều này cũng hắt chân ra ngoài đường... nhưng không vì thế mà em nhụt chí, không dám sống đúng thân phận của mình. Giờ đây, em vẫn sống, sống rất mạnh mẽ... và cho tới giờ phút này, em vẫn rất yêu anh!
Trời cũng đã bắt đầu vào xuân, những cơn gió se lạnh cứ thi nhau ùa vào tim em mỗi khi đi làm về khuya. Những lúc đó, em càng nhớ đến anh nhiều hơn, anh yêu à!
Em biết sẽ chẳng có ai có thể chấp nhận một người bạn như em. Gia đình em còn không chấp nhận được em thì làm sao em có thể trách anh được, đúng không? Nhưng dù bố mẹ, bạn bè hay cả thế giới này không cần em thì em vẫn sống anh ạ!
Em biết những gì anh dành cho em chỉ là tình người với người thôi (Ảnh minh họa)
Em biết anh không mắng mỏ em, không trêu chọc em như họ nhưng em biết rất rõ, đôi lúc anh vẫn rất chán và ghét em. Vậy nên khi mọi người quay lưng, ghét bỏ, hắt hủi em... thì điều đó với em cũng đâu có gì là lạ?
Đã có những lúc em muốn tìm đến bước đường cùng nhưng anh đã ngăn em lại. Em biết, hành động đó chỉ là tình người dành cho nhau nhưng với em, đó là một nguồn động viên rất lớn lao từ anh.
Cuộc sống của em giờ đã khác nhiều rồi... Em không có gia đình, không bạn bè, chẳng ai quan tâm tới em nhưng ở đâu đó, em vẫn cảm nhận được mình có anh.
Cứ mỗi lần em bị đuổi ra khỏi nhà trọ, em cảm thấy tủi lắm anh ạ! Có nhiều lúc em đã không kìm được sự tủi thân và khóc thành tiếng trước mặt mọi người. Những lúc đó, em lại nhớ đến anh, lại gọi tên anh và mong anh hãy đến để giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này.
Theo VNE
Lần đầu gặp gỡ đã trao thân Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả bản thân mình để "yêu anh". Em gặp và yêu anh trong một hoàn cảnh khá bất ngờ: Anh là sếp của công ty đối tác nơi em làm việc. Lần đầu tiên mình gặp gỡ cũng là lần đầu tiên em buông thả mình cho những cám dỗ...