Yêu bạn thân của chồng, tôi sẽ không hối hận
Tôi cảm thấy thoải mái và hạnh phúc viên mãn với người bạn thân của chồng, bởi đó là người đã cưu mang tôi, đã cùng tôi vượt qua bao khó khăn sóng gió.
Anh đến với tôi như một người anh trai, người đàn ông thấy tôi khổ sở mà thương cảm. Thế rồi, chúng tôi hàn gắn hai trái tim tổn thương và rồi chúng tôi yêu nhau, hạnh phúc ấm êm.
Còn nhớ cái ngày anh đi qua nhà, định tạt vào nhà thằng bạn thân chơi vì có khi nay nó ở nhà vì cuối tuần. Đùng một cái bát cơm văng ra ngoài cửa, anh giật bắn mình, ngó vào trong nhà, thấy cậu bạn thân đang túm tóc vợ mà tát lia lịa. Tôi ngước mắt lên, nước mắt đầm đìa và bắt gặp ánh mắt anh đang lén nhìn trộm, ngượng ngùng và xấu hổ, tôi chạy vội lên nhà, còn chồng mình thì đứng dậy mời vào bạn vào nhà uống nước.
Chồng tôi không ngớt lời: “Số tôi khổ ông ạ, lấy phải con mụ vợ ăn hại. Chẳng làm gì ngoài việc ở nhà dọn nhà, lau nhà, trông con vậy mà tháng nào cũng ngửa tay ra xin tiền. Người ta đã đưa cho rồi thì biết thân biết phận đừng có mà xin nữa, tiêu pha cho nó hạn chế, cứ hoang phí. Không đi làm chỉ được cái ăn bám, lại còn lắm mồm. Tôi cờ bạc mặc tôi, liên quan gì nhà nó, tôi được tôi thua là tiền của tôi, nó có cho tôi tiền đánh bạc đâu mà phải nhiều lời. Tôi điên không chịu được, tôi tẩn cho nó bao nhiêu trận rồi mà nó không kinh, cứ lèo nhèo”.
Tôi đang hạnh phúc bên anh (ảnh minh họa)
Nói rồi, chồng tôi rót nước chè, còn anh bạn thì ngậm ngùi, không nói câu nào đứng dậy xin phép ra về. Xem ra anh đã vào không đúng lúc. Lúc ra cửa, anh ấy chỉ ngoảnh lại nói một câu: “Ông đã bao giờ thử làm việc nhà, trông con cho vợ ông chưa hay chỉ mỗi việc đưa tiền?”. Lời nói ấy dù chỉ ngắn ngủi nhưng khiến tôi cảm thấy xúc động vô cùng, ước gì chồng tôi hiểu được tâm tư như thế thì tôi đâu phải khổ thế này? Có sung sướng gì phận người đàn bà ăn bám chồng.
Video đang HOT
Thế rồi, sau lần ấy, tôi ngượng ngùng mỗi khi gặp lại anh bạn thân của chồng. Anh cũng thường xuyên tới nhà tôi chơi hơn, giống như chuyện dò xét xem chồng còn hay đánh đập tôi không. Tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào mỗi khi anh ấy tới, cảm thấy bớt sợ hơn và dần chuyện anh tới nhà chơi thành thói quen. Cứ cuối tuần anh không tới là tôi lại mong ngóng.
Nhiều lần anh có ý muốn ở lại nhà tôi ăn cơm và cùng vợ chồng tôi nấu món ăn. Tôi cũng trổ tài bếp núc cho anh thấy. À, thì ra tôi nấu ăn ngon vậy, trước giờ chồng tôi chưa từng khen tôi một câu, cuộc sống vợ chồng tẻ nhạt khiến tôi không còn cảm hứng nữa, nhưng sự động viên của người bạn thân chồng khiến tôi thấy phấn chấn và động lực hơn. Anh đến nhà tôi ăn uống cũng thường xuyên hơn.
Tôi không còn là người vợ khổ sở trước đây nữa (ảnh minh họa)
Rồi anh hẹn riêng tôi đi uống nước. Những lần ấy tôi phải trốn chồng. Rồi không hiểu sao, tôi bắt đầu thấy thích anh, nhớ anh. Lần ấy, anh cầm tay tôi và nói ‘anh thương em, thật tội nghiệp cho em’. Anh nhìn ra vẻ đẹp trong tâm hồn tôi, nhìn thấy những đức hạnh tốt của tôi, vậy mà cuối cùng tôi lấy phải người chồng vũ phu như vậy. Anh không đồng ý thái độ của chồng với tôi, anh đã nắm tay tôi và nói sẽ cùng tôi vượt qua sóng gió này. Anh muốn được bên tôi, được chở che và bảo vệ tâm hồn trong sáng của người phụ nữ này. Tôi xúc động, gật đầu đồng ý dựa vào vai anh suốt quãng đời còn lại.
Tôi ly dị chồng, đến với anh và chung sống hạnh phúc. Tôi không dám nói quá sớm nhưng những gì chúng tôi dành cho nhau tới giờ phút này cũng đủ để tôi không ân hận về quyết định của mình. Tôi yêu anh, yêu người cha của con tôi và chúng tôi đang vui vẻ. Tôi tin rằng, người đời có thể chê cười tôi nếu họ không hiểu chuyện nhưng lương tâm tôi không làm gì sai cả, tôi thấy mình xứng đáng được như vậy, xứng đáng có được hạnh phúc. Tại sao cứ bắt tôi phải sống cùng người đàn ông vũ phu kia?
Theo VNE
Khôn ngoan và dại dột
Nhiều khi, ranh giới giữa khôn ngoan và dại dột trong tình yêu là điều khó có thể phán xét hơn cả...
Trải qua đã gần một nửa đời người, chị vẫn không thể biết được khoảnh khắc nào trong đời mình, chị đã hành động đúng và ngược lại. Những cuộc tình cứ thế đi qua, thời gian đã phủ một lớp bụi mờ trên gương mặt phảng phất buồn của chị. Soi gương, chị thấy nếp nhăn xung quanh mắt dày lên nhiều so với mấy năm trước.
Chị như một kẻ lữ hành cô độc trong tình yêu. Có tình yêu cần chị níu giữ nhưng chị đi qua nó một cách nhẹ bẫng, không một chút luyến tiếc. Ấy vậy mà lại luôn đau khổ vì những điều không thể thuộc về mình.
Gã đảm bảo với chị rằng, chị là người con gái duy nhất gã còn thấy thương yêu trên cuộc đời này. Gã hận phụ nữ đến tàn khốc. Chính họ đã làm cho cuộc đời gã điên đảo: từ một đại gia tiền vàng không biết làm gì cho xuể thành một kẻ khố rách áo ôm, không chốn dung thân. Nhưng chị đã níu giữ gã lại với cuộc sống này bằng sự nhân hậu của mình. Gã bảo chị đợi gã, gã bỏ đi thật xa, quyết tâm làm lại từ đầu để có thể cho người con gái mình thương một cuộc sống sung túc.
Gã đi, chị khóc nhưng không níu giữ, cũng không hứa hẹn sẽ đợi chờ. Chị cứ để gã đi trong tâm trạng trống rỗng của mình. Hơn ba mươi tuổi, chị đã quá quen với những cuộc chia ly, đến nỗi, nhiều khi thấy chẳng có ý nghĩa gì, nó cứ trôi qua như việc một dòng sông, bằng cách nào đó, tất phải trôi về biển.
Anh đến với chị sau khi gã đi một thời gian. Gương mặt phong trần và đượm vẻ buồn của một người đã phải đối mặt với nhiều nỗi mất mát. Anh rất giàu có. Anh sở hữu một công ty chuyên mua bán các thiết bị y tế. Và đương nhiên, anh rất yêu chị. Nhiều khi, chị băn khoăn không biết người đàn ông ấy yêu mình vì điều gì, bởi chị không còn ở trong độ tuổi xuân sắc nữa, và với điều kiện của anh, anh có thể gặp gỡ rất nhiều cô gái trẻ đẹp khác.
Nhưng anh bảo anh yêu chị vì chính con người chị. Không một lý do nào có thể cắt nghĩa rõ ràng. Anh muốn chị về làm vợ anh, để anh có thể lo cho chị một cách hợp pháp. Ai cũng nghĩ số chị giờ đã đến lúc sướng, nhưng rồi chị lại lặng im từ chối. Đến anh cũng ngạc nhiên: "Sao em lại không cần đến những gì anh mang tới cho em? Anh đã cho em cả tình yêu và tiền bạc cơ mà?". Chị chỉ bảo là chị không thể. Anh tìm đến vài lần nữa rồi cũng biệt tích. Người ta bảo chị dại, già rồi mà vẫn còn làm cao.
Gã về, mang cho chị nhiều thứ đáng giá. Chị vui, không phải vì những thứ vật chất hiện hữu trước mắt mà vì thấy gã đã bớt hận thù, gã đã biết cười và nói yêu thương. Chị chờ đợi một câu nói của gã, và rồi chị sẽ chấp nhận nó. Nhưng gã không để ý đến ánh mắt của chị, gã say sưa nói về kế hoạch làm giàu của mình, phải lấy lại những gì đã mất. Gã bảo chị đợi rồi lại đi.
Nhưng đó là lần cuối cùng gã quay lại, nghe đâu gã đã lấy một người phụ nữ cũng giàu có không kém. Chị không như gã, chị không hận đàn ông mà chỉ chấp nhận nó như một điều tất yếu của cuộc sống. Tuy nhiên, ánh mắt của chị lại đượm buồn. Người ta lại có dịp bàn ra tán vào, họ bảo chị dại dột, cuộc đời không còn trẻ nữa mà cứ bỏ qua cơ hội tốt để đợi chờ một điều hư không.
Nhiều đêm vắt tay lên trán suy nghĩ, chị cũng không thể phân biệt được đâu mới là quyết định đúng đắn trong cuộc đời của mình. Hạnh phúc nhiều khi đến thật khó khăn, khiến người ta đợi chờ nó trong vô vọng. Nhưng thật lạ, mọi chuyện xảy ra đối với chị thật tự nhiên, không mang một tính chất hận thù nào. Chị đối đãi với cuộc đời bằng một thái độ bình thản, và cuộc đời lại bắt chị chờ đợi trong sự mỏi mòn. Chị vẫn đợi chờ một điều, điều mà chị biết là khó có thể xảy ra.
Gã lại về. Lần này xơ xác hơn cả lần đầu tiên chị gặp gã. Gia sản của gã lại thêm một lần nữa bị tiêu tán. Niềm tin của gã vỡ vụn. Và trong lúc cùng quẫn, gã lại quay trở về tìm người con gái mình đã phụ bạc. Gã khóc rất nhiều. Còn chị, bàn tay gầy guộc đang đưa lên vuốt ve mái tóc đốm bạc của người đàn ông khốn khổ. Trái tim chị mách bảo: hãy níu giữ người đàn ông này lại.
Thiên hạ lại bảo chị dại, tự dưng đâm đầu đi lấy một thằng đàn ông đã phụ bạc mình, lại không có sự nghiệp gì trong tay. Chị không nói gì, chỉ thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Ngoài sân, gã đang dắt tay đứa con gái nhỏ tập đi, và chỉ một lát nữa thôi, gã sẽ giao con cho vợ để đến chỗ làm. Một công việc không phải đem về hàng núi tiền như trước kia, nhưng có thể đảm bảo cuộc sống cho vợ con gã. Và hơn hết, nó dành cho gã một khoảng thời gian để được tận hưởng hạnh phúc của mình.
Theo VNE
Nhật kí cuộc tình Tôi cứ mong chờ một cuộc tình chân thật, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nhân hậu và cũng có đôi phần cá tính. Nhưng tất cả chỉ là ước muốn viển vông. Tôi lao vào cuộc tìm kiếm một nửa đích thực của đời mình, bỏ qua những lời mời mọc... Cuộc thử đầu tiên: Cô thư kí xinh đẹp và...