Yêu anh ròng rã suốt 8 năm
Tôi yêu anh kể từ khi hai đứa còn là sinh viên cho đến khi anh đi lấy vợ, có con
Tôi và anhcó thể chỉ là hai người bạn bình thường, bình thường như biết bao người bạn khác vì đơn giản, tôi có yêu anh như thế nào thì anh vẫn chỉ xem tôi là một người bạn cũ hay một đứa em gái, không hơn không kém.
Dù biết anh đối xử với tôi như vậy nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn yêu anh, cho dù anh đã có một gia đình yên ấm, hạnh phúc. Tám năm qua, tôi đã chờ đợi anh trong tuyệt vọng… Tôi cũng không biết là mình đang chờ đợi điều gì, từ khi anh chưa có người yêu, đến lúc anh yêu đứa bạn thân duy nhất của mình. Ngày ấy, cả ba chúng tôi cùng sống chung dưới một mái nhà, cùng ăn chung một mâm cơm và uống chung một nguồn nước. Chúng tôi cùng ở với nhau trong một căn nhà rộng rãi, 5 đứa con gái chúng tôi thì ngủ trong phòng còn bốn người con trai, trong đó có anh thì ngủ trên gác.
Tôi thật lòng cầu chúc cho anh và bạn mình hạnh phúc nhưng sâu trong tận đáy lòng mình, tôi vẫn yêu anh nhiều lắm. Lúc đó, dù rất đau khổ nhưng tôi vẫn cố gặm nhấm rnỗi đau và không dám để ai nhìn thấy mình buồn và khóc.
Video đang HOT
Chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng khiến trái tim tôi ấm lại (Ảnh minh họa)
Rồi anh và bạn tôi cũng chia tay nhau. Vì áp lực gia đình mà anh không đủ can đảm để vượt qua… Tôi từng nghĩa rằng, mình đã có thêm một tia hy vọng nhưng rồi… tôi lại vội vàng thất vọng vì trongtình yêu không thể nào miễn cưỡng. Tôi biết, dù mình có yêu anh đến mấy đi chăng nữa nhưng khi anh không có một chút rung động với tôi thì anh cũng chẳng bao giờ đến với tôi. Và rồi, anh đã chọn và kết hôn với một người con gái anh vừa quen được mấy tháng. Người con gái đó cũng chẳng có gì nổi bật hơn tôi nhưng có lẽ vì anh thấy được sự đồng điệu ở tâm hồn với người ấy.
Thời gian cứ thế trôi đi, những kỷ niệm cứ ngỡ đã chôn thật sâu vào ký ức… nhưng đến tận bây giờ, tôi vẫn thảng thốt giật mình vì tình yêu dành cho anh vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Tôi yêu anh đơn phương, đau đớn nhớ về anh trong nỗi tuyệt vọng…
Giờ đây, anh đã có gia đình và một đứa con trai xinh xắn. Tôi biết mình không nên chờ đợi anh nữa… nhưng trái tim tôi không thể nào thôi nhớ đến hình bóng anh. Tôi ước ao mình có thể bỏ qua mặc cảm, lòng kiêu hãnh, dư luận để chạy đến và nói với anh những gì trái tim tôi mách bảo… nhưng tôi không làm được điều đó. Nói đúng hơn là tôi thừa hiểu anh không hề yêu tôi.
Các bạn biết không? Trước đây và cả bây giờ, tôi vẫn luôn dành cho anh tất cả thời gian. Những bữa tiệc có mặt anh, tôi vẫn luôn sẵn sàng thu xếp đến sớm… chỉ đơn giản, tôi muốn được nhìn thấy anh bình yên, khỏe mạnh. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng khiến trái tim tôi ấm lại, nước mắt tôi lại rơi vì hạnh phúc hay đau khổ tôi cũng không biết nữa?
Tôi chỉ biết một điều rằng, mình mãi mãi yêu anh trong vô vọng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh sẽ về, nếu mình là của nhau
Những câu nói thoáng qua trên đầu môi, những lời hẹn hứa tan nhanh theo cơn gió, những khoảng chờ giữa lời yêu còn bỏ ngỏ...
Là yêu thương kia chối bỏ chúng ta ngay từ khi bắt đầu? Hay tình yêu đã trót bỏ quên em như thể em không còn xứng đáng?
Em phải làm gì để níu giữ một bàn tay, mà chưa bao giờ nắm lấy tay em thật chặt?
Em phải làm gì để gương mặt em trọn vẹn trong một ánh mắt, nơi đã mang hình ảnh của người con gái khác, không phải là em?
Em phải làm gì để bước vào trái tim anh, khi mà nó đã sớm đóng lại, chưa một lần hé mở để đón lấy tình yêu của em?
Là yêu thương kia quá lớn lao khiến em tự đưa mình vào ngộ nhận, hay sự thật, chưa bao giờ anh là của em?
Là bàn tay anh buông em ra quá nhanh, hay chưa một phút giây nào mình được nắm lấy tay nhau?
Là anh vô tâm, hững hờ với tình yêu của em, hay chưa lúc nào anh quan tâm, để ý đến em dù chỉ một lần bé nhỏ thôi?
Những câu nói thoáng qua trên đầu môi, những lời hẹn hứa tan nhanh theo cơn gió, những khoáng chờ giữa lời yêu còn bỏ ngỏ... nhiều lúc em đã cảm thấy mệt mỏi lắm, anh có biết không?
Em chọn cô đơn là bạn, lấy bóng tối là nhân tình, xem nỗi buồn lặng lẽ như một thói quen khó bỏ, dùng giọt nước mắt để mong rửa đi những khổ đau...
Em học cách bước đi một mình khi không còn có anh bên cạnh, học cách nhớ nhung một mình, khóc thầm một mình và nhớ thương chỉ từ một phía...
Em học cách tự yêu lấy bản thân, nhủ thầm rằng dẫu có một mình thì phải càng mạnh mẽ...
Anh à!
Đừng dành sự thương hại cho embởi yêu anh là một sự chọn lựa của định mệnh.
Đừng xin lỗi em bởi nhớ anh là một thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống.
Hãy về với em nếu như trong anh vẫn còn một chút tin yêu thân thuộc. Nhưng đừng trở lại nếu như anh đã quá mệt vì phải ở cạnh em...
Bởi em không muốn tình yêu mình hóa thành gánh nặng, yêu một người là chấp nhận nhìn người đó hạnh phúc, dẫu có cạnh mình hay không.
Em sẽ không hứa rằng mình sẽ đợi, sẽ chờ đến bao lâu. Bởi em tin, nếu thực sự là của nhau, anh sẽ quay về.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi từng yêu đơn phương một 'đàn chị' như thế Em chỉ như cơn gió thoáng qua đời tôi, đến rồi đi mà không báo trước, để lại trong tôi bao cảm xúc khó tả, buồn, vui, hụt hẫng và cả hạnh phúc. Giữa con đường cao tốc rộng lớn, hai chiếc môtô đi ngược chiều chẳng hiểu vì sao tông vào nhau bổ nhào, cho dù đường chẳng có mấy người, lạ...