Yêu anh, em phải tàn nhẫn đến cùng!
Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận.
Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm làm cho nỗi cô đơn trong em cứ lớn dần lên. Đêm người ta thường thấy mình cô độc, thường thấy nỗi nhớ khắc khoải vò nát tim mình. Em không hiểu cảm giác trong mình là gì, chỉ biết nó mạnh mẽ nhiều lắm. Nó là tình yêu hay nỗi hận thấu trời?
Em ngồi nhìn màn đêm tối đen như mịch nơi một góc nhỏ căn phòng. Hơn 3 năm rồi em quen với sự lạnh lẽo nơi đây. Em tưởng rằng chốn đến một nơi không ai biết mình, một nơi không có những kỉ niệm, không có những quá khứ đong đầy em sẽ dần nguôi ngoai được nỗi đau từ cuộc tình mà anh mang lại. Nhưng sự trống vắng ở nơi này càng làm cho nỗi đau đó khó vơi trong lòng em. Mỗi khi màn đêm buông xuống, cảm giác đó thật đáng sợ biết bao.
Gần 3 năm trước, em rời thành phố nơi mình sinh ra, lớn lên và có một tình yêu sâu nặng mà với em nó sẽ theo suốt cả cuộc đời để lên miền núi này. Em trốn chạy quá khứ, em sợ phải đối diện với những gì đã xảy ra. Miền sơn cước với những đứa trẻ thơ nghèo đói là cuộc sống mà em lựa chọn để quên đi anh. Em từ bỏ một công việc trong mơ, một cuộc sống nhiều người thầm ao ước để lên với vùng đất nghèo này. Em muốn sự cơ cực, vất vả làm cho cuộc sống em bận rộn lên và đó là điều để em quên anh.
Em trở thành một cô giáo vùng cao. Cuộc sống của em là sự bận rộn với những em thơ còn quá xa lạ với thành phố hiện đại nơi mình sống. Em không dùng điện thoại, máy tính, em cắt liên lạc với mọi thứ giống như một biện pháp để cắt hẳn nỗi đau quá khứ, để những đêm nhớ anh đến quặn thắt tim nhưng sẽ không có cách nào để nối liên lạc với anh
Em biết anh đã từng đi tìm em khắp nơi, đã từng lục tung thành phố nơi mình sinh sống và yêu nhau để tìm em. Vô ích thôi anh, thành phố ấy tuy nhỏ nhưng muốn tìm một người chốn mình đâu có đơn giản. Biết anh vật vã, khổ đau vì em, lòng em càng thêm xót xa. Đã không biết bao lần em muốn từ bỏ tất cả, muốn vất bỏ những toan tính, những dự định và quyết tâm để lao về bên anh, bỏ mặc mọi thứ chỉ để được nằm trọn trong vòng tay anh một lần nhưng lương tâm không cho phép em làm thế. Nếu yêu anh, em cần phải tàn nhẫn tới cùng…
Ngày ra đi, em đã không một lời từ biệt, không một câu chào. Em ra đi như một kẻ cướp mất niềm tin của anh vào tình yêu. Em cần phải làm thế để anh thấy đau, thấy hận. Chỉ có sự đau đớn và căm hận mới có thể khiến anh nhanh quên em đi mà tìm bến bờ hạnh phúc mới. Vì em, em chỉ là một người đàn bà khiếm khuyết. Em biết anh sẽ không bỏ em nếu em còn ở bên anh nhưng lương tâm không cho phép em làm thế. Em phải ra đi để anh được hạnh phúc dù hơn ai hết nỗi cô đơn đang từng ngày giết chết em…
Em không thể có con!
Video đang HOT
Em không dám nói cho anh biết sự thật đó vì sợ rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận rời xa em. Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. (Ảnh minh họa)
Khi em trao cho anh đời con gái của mình em đã mơ về một hạnh phúc gia đình, những tiếng cười con trẻ. Hơn nửa năm sau ngày em là người đàn bà của anh, em lặng lẽ đi khám bác sĩ khi thấy mình không có dấu hiệu mang thai. Cái kết quả đó như một định mệnh chấm hết cho tình yêu của mình. Em khóc không thành tiếng và em biết mình phải ra đi…
Với anh, em là một kẻ phản bội. Anh vẫn cố gắng kiếm tìm kẻ phản bội là em trong vô vọng. Em không dám nói cho anh biết sự thật đó vì sợ rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận rời xa em. Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Em không muốn anh phải vì em mà khổ. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận.
Ngày anh cưới, em khóc cạn nước mắt. Em lặng nhìn anh từ bên ngoài. Em muốn lao vào mà giành giật, mà cầm tay anh, cướp anh từ người con gái ấy, muốn nụ hôn kia chỉ đặt lên bờ môi em, muốn chiếc nhẫn cưới chỉ trao vào tay hai đứa mình như mơ ước ngày nào…Nhưng tình yêu ngăn em dừng lại…Một lần nữa em ra đi vì em biết anh đã quên em, anh đã quên được em rồi…
Đêm nay em tự hỏi thành phố nơi anh ở, những ánh đèn điện sáng và dòng người đông tấp nập có làm anh nhớ tới em? Ở chốn này cảnh vật hoang vu và tiêu điều, cô đơn, em chưa quên được anh…
Theo VNE
Lặng im trong nỗi nhớ về em
Anh chọn cho mình một cách im lặng như sóng cồn biển cả đầy ấp những nỗi nhớ về em lúc này.
Em à, cuộc sống luôn bao gồm tất cả những điều diệu kỳ và bất ngờ. Buồn vui, đâu khổ hay hạnh phúc chỉ là thoáng qua trong đời. Nó được xếp đặt một cách chu đáo và tỉ mỉ đến từng mỗi cá nhân mà trong đó có chúng ta. Không ai bước qua cuộc sống của mình mà không có lý do riêng của nó...Vậy nên, đau thương là thứ luôn hiện hữu ở cuộc đời mà bất kỳ ai cũng gặp phải, quan trọng là chúng ta biết vượt qua hay cứ để nó mãi gặm nhắm trong trái tim mình.
Anh biết, một lần vấp ngã sẽ như một nhát dao cứa sâu và làm tổn thương trái tim yêu vốn dĩ không tròn của em. Nhưng tình yêu là thế, như những chiếc răng, khi nó mọc - ta đau, khi gìn giữ nó - ta đau, khi nó rụng - ta đau, nhưng con người lại không ai muốn mình không có răng. Chí ít cũng đã 5 năm trôi qua với một kỷ niệm đáng quên ngày ấy, hãy sống và ước vọng để cảm thấy cuộc đời vốn dĩ mênh mông. Em hãy cố gắng vị tha và yêu thương nhiều hơn khi trái tim em vẫn còn nguyên những chức năng ấy. Lại càng không nên trách móc và ôm ấp những kỷ niệm đã làm em tổn thương, hãy mỉm cười, tha thứ và cảm ơn vì tất cả đã cho em có cơ hội để đón nhận một tương lai mới, một con người mới, một tình yêu mới và dĩ nhiên, cả một cuộc sống mới tràn ngập niềm vui và hạnh phúc...
Có lẽ không gì lúc này có thể xóa nhòa hình ảnh chúng ta đã gặp nhau trong ngày đầu hôm ấy, bẽn lẽn và ngây ngô trong tiết mùa đông mưa phùn lạnh giá. Chỉ với chiếc váy không đủ để sưởi ấm khi em phải co ro đằng sau lưng anh đang băng băng qua các con đường vắng bóng người qua lại. Phút đầu gặp gỡ mà như ta đã quen từ bao giờ, anh đã mãi mê chuyện trò mà không hay khi em đang phải run lên vì đói và lạnh. Những ngày sau đó là những buổi ta lang thang qua các dãy phố, đến các địa danh du lịch và thưởng thức những món ăn đặc sản tại vùng đất mà anh được sinh ra và lớn lên. Thời gian trôi nhanh đến độ lúc chia tay mà anh cứ ngỡ em chỉ vừa mới đến nơi đây ngày hôm qua, bịn rịn không nói nên lời nào khi chiếc phi cơ gầm vang đưa em vào cuối tận chân trời, một mình anh lặng lẽ rời khỏi sân ga với biết bao nỗi nhớ và suy nghĩ về một tương lai tương sáng cho chúng ta mãi sau.
Thời gian sau đó là những chuỗi ngày tuy xa mà gần, hai trái tim của anh và em đã bắt đầu biết rung lên từng nhịp đập, tầng xuất liên lạc qua các hệ thống thông tin không bao giờ có thể chia cắt được chúng ta lúc ấy. Khoảng cách lúc này đối với anh và em không có nghĩa lý gì khi hai tâm hồn và hai trái tim chỉ còn là một con đường thẳng, con đường mà người ta thường gọi đó là con đường của tình yêu.
Cuối cùng, anh cũng chỉ là anh của những ngày hôm qua - vụng về, lúng túng và đánh mất một tình yêu... (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi mọi thứ đã phải vụn vỡ trong trái tim anh, cõi lòng nát tan khi anh đã không thể điều khiển và kìm nén những gì mà anh suy nghĩ. Một phút giận dữ trong anh đã làm tổn thương trái tim em, nó như ngọn lửa lớn đã thiêu rụi cả một cánh rừng xanh mượt màu tình yêu với những chồi non đang tràn đầy sức sống và mãnh liệt. Anh biết, có hai thứ không bao giờ có thể lấy lại được đó là thời gian và lời nói. Nhưng em có biết, thời gian qua với anh cả là một quá trình dài tự mình xoi xét và ân hận rất nhiều. Anh biết mình không tốt nên đã từng ngày, từng giờ tự dày xét con tim và lý trí, tức giận với ngay chính bản thân khi đã không biết cách đắp xây thêm một bầu trời trong xanh của tình yêu mà nơi đó có anh và em... Tất cả có lẽ do anh đã không biết học cách yêu một tình yêu hoàn hảo nên đã dần dần đánh mất luôn cả chính tình yêu của chúng ta.
Em biết đấy! Tình yêu không phải lúc nào cũng cháy bỏng mà đôi khi cũng trở nên gập gềnh, chông gai và thử thách, tình yêu chỉ trở nên nhiệm mầu khi nó làm cho cuộc đời mát mẻ, cho muôn loài xích lại gần nhau hơn, nó làm cho ngọn lửa thù hận trong trái tim mỗi người đều tan biến.
Nhớ hay quên, quên hay nhớ, tiếp tục hay dừng lại, đối mặt hay trốn tránh, lặng im hay lên tiếng... Anh đã chọn giải pháp khép lại những ký ức đã từng cho chúng ta nhiều niềm vui và hạnh phúc, khép lại những ước mơ từng làm cho chúng ta ảo mộng, và khép luôn vào một góc khuất nào đó bên lề trái tim anh. Anh chọn cho mình một cách im lặng như sóng cồn biển cả đầy ấp những nỗi nhớ về em lúc này, vì với anh:
Lặng im cho bản thân anh có thêm một chút nghỉ ngơi giữa những bộn bề lo toan cuộc sống, giữa những mớ cảm xúc hoang mang, lạc lối và cũng là để cho anh có một phút giây bình yên giữa những yêu thương - nhớ quên - thực hư trong đời sống lúc này... Lặng im trong lúc này, đơn giản với anh là khoảng không gian đầy ấp niềm đau và nỗi nhớ!
Lặng im trong lúc này là lúc anh thật sự cảm thấy lo sợ nhất, lo sợ và có một chút gì đó sẽ mãi mãi đánh mất em, mất đi chính tình yêu của em trong đời này.
Lặng im trong lúc này cũng là lúc anh giấu hình bóng em vào nơi sâu kín nhất của trái tim anh. Lặng lẽ để biết em trong lòng anh không bao giờ bị chia sẻ cùng ai nữa... Như thế biết đâu lại là cách tốt nhất.
Lặng im, là cách anh cần khoảng lặng để tìm chút bình tâm trong anh, một chút tin yêu anh vừa đánh mất nơi em, để em có thể cảm thông và chia sẻ cùng anh lúc này.
Lặng im vì anh biết có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, cũng khó lòng bù đắp lại những lời nói mà anh đã vô tình buộc miệng để rồi em mãi trách giận anh. Cõ lẽ như thế sẽ làm em cảm thấy nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.
Và lặng im là cách anh thầm cảm ơn cuộc đời này đã dạy cho anh thêm một bài học đắt giá về tình yêu, về lòng tin, về cách nhìn nhận, về vốn sống và những trải nghiệm trong cuộc đời...Có lẽ anh cần điều đó lúc này!
Nhưng em có biết, khi anh dành hầu hết những thời gian trong đầu tức là anh đã cho đi một phần cuộc sống của chính mình trong cuộc đời này đối với em rồi! Cuối cùng, anh cũng chỉ là anh của những ngày hôm qua - vụng về, lúng túng và đánh mất một tình yêu...
Theo VNE
Tình yêu không còn nhưng không nỡ chia tay vì vợ vô sinh Càng ngày những lời trách móc đến từ vợ càng nhiều. Người con gái tôi yêu giờ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là người vợ ích kỷ, hay suy nghĩ lung tung, quá đáng. Tôi 33 tuổi, kinh tế khá, ngoại hình tạm được về mọi mặt. Vợ tôi 32 tuổi, giáo viên, ngoại hình xinh xắn ưa nhìn. Chúng...