Yêu 8 năm mới phát hiện “xung khắc”
Tôi là cô gái chỉ mới học hết cấp 3, ở quê lên Hà Nội học nghề trang điểm cô dâu. Anh là trai Hà Nội, năm nay anh 32 tuổi rồi. Ngày ấy tôi mới 20 tuổi, có chị họ con bác mở tiệm áo cưới khá nổi tiếng thời ấy. Tôi lên theo học nghề rồi phụ chị.
Nhà anh ngay cạnh tiệm, anh là chàng sinh viên năm 3 không đẹp trai lắm nhưng rất duyên và đặc biệt là ăn nói rất khéo. Anh tán mãi, 6 tháng tôi cũng đổ. Yêu anh, tôi vô cùng hạnh phúc. Anh làm thêm buổi tối ở mấy hàng ăn để kiếm tiền đi học, nhà anh nghèo vì bố bỏ mẹ và 4 anh em đi theo người đàn bà khác. Anh tâm sự chuyện gia đình, chuyện học hành rồi bạn bè… Tôi luôn bên cạnh an ủi và cùng anh vượt qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống.
Mẹ anh bệnh, tôi thay anh mang cơm vào viện rồi chăm bác. Tôi chịu khó học hỏi lại có năng khiếu nên 2 năm là tôi đã có tay nghề trang điểm, tư vấn khách hàng và bới tóc, kết hoa… nên được chị trả lương cũng khá.
Ảnh minh họa
Anh ra trường chưa tìm được việc, thì em trai anh lấy vợ rồi có con, nhưng nó lại nghiện ngập bao nhiêu tiền bạc mẹ anh làm ra không đủ nó phá… Anh buồn, suy sụp và bao lần nghĩ quẩn cũng chỉ có tôi bên cạnh. Sau đó, anh rể tôi giúp anh có việc làm. Anh làm dành dụm tiền đưa thằng em đi cai nghiện, vợ nó bỏ đi, để lại đứa cháu anh nuôi. Thế rồi tôi lại cùng anh nuôi nấng đứa cháu, tôi chăm nó chẳng khác nào cháu ruột của mình. Chưa bao giờ tôi tính toán cái gì với anh, ngày lễ ngày kỉ niệm tôi chẳng đòi hỏi quà gì từ anh, tôi chỉ cần anh bên tôi là được.
Gia đình hai bên thúc cưới, anh nắm tay tôi bảo đợi anh thêm một thời gian nữa. Anh sợ tôi sẽ khổ. Anh nói ổn ổn tí nữa rồi sẽ cưới, đỡ khổ cho em…
Bà ngoại anh mất, anh bảo đợi thêm 2 năm hết tang thì cưới. Tôi đồng ý vì đó là lý do chính đáng, anh còn đùa tôi rằng sợ có thằng khác cướp mất người yêu… Hạnh phúc lắm khi anh tự hào khoe tôi với bạn bè đồng nghiệp. Ai cũng quý mến tôi, vì tôi hiền lành lại khéo và đảm đang.
Năm ngoái tôi mở tiệm sau nhiều năm tích góp và bố mẹ giúp đỡ. Tiệm khá khang trang và tôi cũng có nhiều khách hàng quen nên mọi việc đều thuận lợi. Chuyện tình cảm cũng tiến triển tốt, gia đình cũng đã bàn năm nay đám cưới sẽ diễn ra. Ngỡ rằng sau 8 năm bên nhau, chịu nhiều thiệt thòi và hy sinh cho anh và gia đình anh thì tôi sẽ được bù đắp… Nhưng không, đúng đêm giao thừa, anh nhắn tin cho tôi đề nghị chia tay, tôi bàng hoàng không biết lý do.
Video đang HOT
Vào Facebook thì không thấy gì, tưởng anh vô hiệu hóa, nhưng lấy nick khác vào thì xem được, thì ra là anh chặn tôi. Anh xóa hết hình ảnh chụp chung với tôi… Cả đêm tôi suy sụp, đó là giao thừa buồn nhất của tôi. Mấy ngày Tết ở quê tôi gượng cười để không ai biết chuyện.
Tôi tranh thủ quay lại thành phố để làm việc và tìm anh nói chuyện. Tôi yêu cầu anh nói cho tôi biết lý do, thì anh lại bảo là tôi tốt, tôi xinh đẹp hãy tìm người tốt hơn anh để yêu. Gia đình anh dạo này nhiều việc phức tạp, anh thấy không xứng với tôi.
Tôi lại ngây thơ tin rằng do áp lực cuộc sống nên anh như vậy, chỉ cần mình bên cạnh an ủi động viên thì anh sẽ có suy nghĩ tích cực hơn. Nhưng lần này thì anh nhất quyết rời xa tôi. Tôi đau lắm chứ, mối tình đầu – 8 năm bên nhau đâu phải muốn quên là quên ngay được. Ngày 8/3 vừa qua, anh nhắn tin chúc mừng tôi.
Tôi nói nhớ và muốn gặp anh, thì anh từ chối và bảo bận.Tôi lại hỏi bận gì thì anh không nói, tôi hỏi anh yêu người khác rồi hay sao? Chỉ có lý do đó thì tôi mới từ bỏ chứ vì những lý do khác thì tôi không chấp nhận. Anh thề hứa với tôi rằng cả đời này sẽ không yêu ai ngoài tôi. Nếu 2 năm nữa anh ổn định mua nhà, mà tôi chưa yêu ai thì anh sẽ tìm và cưới tôi. Vâng, đến phút cuối cùng anh vẫn lừa tôi như thế. Tiếc rằng tôi vẫn tin, vẫn ngậm ngùi trấn an mình cố gắng tự dành dụm riêng, không yêu ai và đợi 2 năm nữa cùng anh mua nhà và đám cưới…
Lời thề hứa của đàn ông rốt cuộc là như vậy sao? Mà mới 2 tháng, anh lại quay ngược báo tin sẽ đám cưới với người khác? Cô gái ấy có gì hơn tôi chứ? Có lẽ, cô ấy trẻ đẹp hơn tôi. Vì cô ấy mới chỉ ở bên khi anh đã đủ đầy mọi thứ. Em gái út của anh bảo rằng ngày anh đưa cô gái trẻ này về ra mắt thì mẹ anh đã ngăn cản, bác đã khóc rất nhiều… Có lẽ gia đình anh đang thương hại tôi đúng không?
Anh nói với mẹ rằng tôi khắc tuổi anh – tứ hành xung, cưới nhau sẽ không làm ăn được. Mà lạ lùng là yêu 8 năm mới phát hiện điều đó? Thật cay đắng cho tôi, khi đã luôn tin và yêu anh mù quáng như vậy. Nghề của tôi là làm đẹp cho cô dâu trong ngày cưới, tôi không thể tránh khỏi những phút chạnh lòng, xót xa, tủi hờn. Nhưng tôi tin rằng mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi…
Theo Iblog
Yêu 8 năm thì phát hiện ra bạn gái vô sinh
Mẹ tôi nghe xong cũng sốc lắm, bà khóc hết nước mắt vì thương 2 đứa nhưng rồi bà vẫn bảo cưới. Sau lần đó bà thương Linh gấp bội, nhìn 2 người mà tôi xót xa.
ảnh minh họa
Tôi và em yêu nhau đến nay đã được 8 năm, tình yêu nảy nở khi tôi và em bước vào cánh cổng trường đại học. Linh - người tôi yêu là 1 cô gái xinh xắn, có đôi mắt trong veo như hồ nước mái tóc đen dài và nụ cười rất dễ thương. Thú thực tôi đã từng thấy mình rất may mắn khi tán đổ em vì ngày đó vệ tinh quanh em rất nhiều.
4 năm đại học cả hai đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn, nhớ những lúc gói mì tôm sẻ nửa hay em lấy 10 nghìn duy nhất trong túi đưa tôi đi xe bus về phòng trọ mà tim tôi vẫn bồi hồi. Cuộc sống sinh viên nghèo khó nhưng cả 2 luôn vì nhau mà cố gắng. Nhớ năm cuối đại học bố tôi ốm nặng lắm, ngày nào em cũng đạp xe gần 10 cây số để vào đưa cơm rồi trò chuyện với ông.
(Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi xem Linh như con gái trong nhà, sau đợt đó có gì ngon mẹ cũng gửi lên bảo phần cái Linh với. Lễ Tết cũng vậy mẹ bảo tôi đưa cô ấy về chơi rồi chuẩn bị biết bao quà để em mang về nhà.
Mẹ cứ bảo: &'Sau này ra trường con nhất định phải làm dâu nhà bác nhé". Tôi cười xòa: "Đời này con sẽ chỉ cưới em ấy thôi mẹ cứ yên tâm nhé, khi đó cả 2 đừng hùa vào bắt nạt con là được". Linh thùy mị nết na, lại nấu ăn ngon nên tôi chẳng chê em được ở điểm gì.
Kể cả đời con gái hay nụ hôn đầu em cũng dành cho tôi, nên tôi càng trân trọng em hơn. 8 năm gắn bó cũng có khi cãi vã chia tay nhưng vỡ rồi lại lành, ngày ra trường tôi luôn cố gắng để chuẩn bị tốt cho tương lai của 2 đứa.
Tôi và em yêu xa 1 năm vì tôi phải theo dự án đi vào Tây Nguyên. Yêu lâu yêu xa cũng có khi tôi nhụt chí và thấy tình cảm nhạt đi nhưng tôi không thể tàn nhẫn bỏ em được. Ngày tôi về nhìn Linh thay đổi, em ăn diện hơn xinh đẹp hơn nên tôi chỉ muốn hỏi cưới em ngay tức khắc. Mẹ tôi cũng giục suốt bảo là:
- Con gái con đứa có thì, con làm mà cưới đi, tiền không có thì sau này kiếm chứ nhan sắc phụ nữ mà phai đi là khó lấy lại lắm.
Tôi mỉm cười đồng ý với mẹ. Hôm đó đi khám sức khỏe tổng quát luôn tiện tôi bảo em khám sức khỏe sinh sản luôn. Người khám là dì tôi, lúc khám xong phòng đó dì bảo Linh qua phòng bên xét nghiệm máu rồi bảo tôi ở lại. Dì ngập ngừng:
- Con bé có khả năng khó sinh con con à.
Tai tôi ù đi dì giải thích cái gì đó mà tôi nghe không rõ. Tôi nhờ dì giấu kín chuyện này, nhìn em cười tươi hỏi kết quả mà tôi thấy xót xa. Tôi đã nói dối là em khỏe mạnh bình thường. Còn 2 tuần nữa cưới giờ dì lại bảo cô ấy vô sinh thì tôi biết sao đây, nhà tôi chỉ có mỗi tôi là con trai mà thôi. Dì biết thì ắt mẹ sẽ biết nên tôi về tâm sự với mẹ:
- Mẹ ơi giờ con phải làm sao đây, Linh vô sinh thì làm sao bọn con có con được. Chẳng lẽ con lại hoãn đám cưới hả mẹ, giờ con rối và bế tắc quá.
Mẹ tôi nghe xong cũng sốc lắm, bà khóc hết nước mắt vì thương 2 đứa nhưng rồi bà vẫn bảo:
- Đẻ được hay không con cũng phải cưới, không thể lấy đi tuổi thanh xuân của người ta rồi bỏ mặc được con à. Mình không thể sống thất đức, vô trách nhiệm vậy được, con thử nghĩ xem 8 năm nó đã yêu và chờ đợi con giờ hay tin mình bị chồng sắp cưới đã vì vô sinh nó có sống nổi không??
- Dạ con hiểu.
Hai mẹ con cứ sụt sùi nhìn nhau, mẹ bảo tôi khoan hãy cho Linh biết chuyện này. Tôi thực sự thấy tự hào vì mình có 1 người mẹ tuyệt vời như thế. Đám cưới diễn ra đúng dự định, em vẫn vui vẻ chẳng hay biết gì. Tôi thấy mẹ mình sau đám cưới còn thương Linh nhiều hơn gấp bội. Cưới nhau đến nay đã được hơn nửa năm nhưng chưa 1 lần bà giục chuyện con cái, thậm chí bà còn bảo chúng tôi kế hoạch để cả 2 dành thời gian cho nhau. Nhưng thực chất là để kéo dài cái bí mật đáng sợ kia. Bà và tôi đều sợ em sẽ bị tổn thương và đau khổ. Giờ tôi nên làm gì đây, nói cho vợ biết sự thật hay cứ để mọi thứ tự nhiên, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo blogtamsu
Tôi hy sinh hạnh phúc cá nhân để giữ mái ấm cho con Tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn khi buông bỏ những ấm ức trong lòng, sống an nhiên vui vẻ. ảnh minh họa Tôi 35 tuổi, làm nhân viên văn phòng, chồng bằng tuổi, lao động tự do. Chúng tôi kết hôn được 9 năm và có 2 con đủ nếp tẻ, ngay từ đầu cuộc hôn nhân mà tình yêu và sự...