Yêu 7 năm, làm vợ 2 ngày, làm mẹ một ngày, bài học yêu lâu mà bất cứ cô gái nào cũng phải đọc
Cô đã ra đi như thế, trong cơ mê man, không một lời dặn dò, cũng không cả kịp nhìn mặt con một lần. Anh như kẻ đã chết, ngồi bất thần.
- 7 năm rồi mà còn chưa chịu cưới, chúng mày om nhau lâu quá rồi đấy! Có khi nó chán mày rồi, chả muốn cưới mày nữa ấy. Tao nghĩ mày nên nghĩ cách buộc nó phải cưới mày hoặc là buông tay khỏi tình yêu chưa thấy tương lai này đi.
Cô bạn thân vừa nựng con, vừa giảng giải đạo lý cho cô hiểu. Cô nghe mà thấy đau đầu và mệt mỏi quá. Nhưng cô bạn thân của cô nói, cô thấy cũng vài phần đúng lắm. Cô đã có một tình yêu 7 năm. Anh và cô yêu nhau bằng một tình yêu mà cô thấy là nồng cháy nhất.
Cô chẳng tiếc anh tiếc anh điều gì, dâng hiến trọn vẹn cho anh hết cả thể xác lẫn tinh thần. Chuyện yêu đương của cô, cả hai bên gia đình đều biết hết cả nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, anh mãi không chịu đồng ý cưới cô. Hay như bạn cô nói, anh đã chán cô rồi, chẳng qua là chưa tìm được lý do gì để buông tay cô thôi mà cũng sợ mang tiếng nữa. Nhưng cô, cô đã thuộc về anh như vợ chồng rồi thì liệu khi đến với người đàn ông khác, người ta có chấp nhận cô không? Lại còn biết cô đã yêu 7 năm nữa chứ. Phải rồi, cô không thể mất tình yêu này được. Và cô đã quyết định làm chuyện đó.
Nhìn chiếc que thử hai vạch, lòng cô vui sướng quá! Cô không biết mình vui vì đây là lý do để một đám cưới diễn ra hay vì cô đang được trải nghiệm cảm giác thiêng liêng của người làm mẹ. Báo tin cho anh, giọng cô run run. Anh nhìn cô, điềm tĩnh:
- Từ từ rồi anh tính!
Anh và cô yêu nhau bằng một tình yêu mà cô thấy là nồng cháy nhất. (Ảnh minh họa)
Anh không ép cô phá thai, cũng không nói sẽ không cưới cô. Anh chỉ nói cô chờ đợi. Cô không hiểu mình đang chờ đợi vì lý do gì nữa đây. Cô biết tính anh, yêu 7 năm, cô đã quá hiểu anh rồi, cô mà hỏi han, giục giã thì thế nào cũng sẽ bị anh mắng cho mà coi. Cô vẫn như bình thường, hỏi han, quan tâm anh. Để rồi 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng, 4 tháng trôi qua…
Cái bụng của cô không thể giấu được nữa và sự kiên nhẫn của cô mất dần tính chịu đựng.
- Anh có định cưới không đây? – Cô gần như hét lên vì ấm ức
- Em chuẩn bị đi, mai mình về xin bố mẹ đi xem ngày để cưới! – Giọng anh điềm tĩnh
Video đang HOT
Anh là vậy, chuyện người ta có gấp gáp, hối hả thì anh vẫn coi như không có chuyện gì. Nhưng sớm nhất, ngày được nhất cũng phải 2 tháng sau mới được ngày cưới. Cái bụng của cô khi ấy đã bước sang tháng thứ 7 thì liệu rằng còn chiếc váy cưới nào mặc vừa nữa hay không? Cô giục cưới sớm hơn thì anh gắt lên:
- Cưới xin là chuyện hệ trọng cả đời, có phải một sớm một chiều đâu mà làm qua loa cho được.
Thôi thì chuyện đến nước này, cô cũng đành phải nghe anh mà thôi. Quãng thời gian chuẩn bị đám cưới, anh gần như bỏ mặc cô, chẳng quan tâm gì đến cô hết cả. Cô có cảm giác như, cuộc hôn nhân này là trách nhiệm, chứ không phải là tình yêu. Nhưng trách nhiệm kiểu như của anh, cô thực sự thấy chạnh lòng lắm. Cô lo sợ cho tương lai của mình khi về chung sống cùng anh dưới một mái nhà. Suy nghĩ nhiều, tinh thần cô suy sụp hẳn.
Cô đã ra đi như thế, trong cơ mê man, không một lời dặn dò, cũng không cả kịp nhìn mặt con một lần. (Ảnh minh họa)
Và rồi ngày cưới cũng đến… Mọi người nhìn cô vác cái bụng bầu như cái trống về nhà chồng mà ai cũng tủm tỉm. Cô thấy bản thân xấu hổ quá. Nhìn bố mẹ, cô lại càng thấy thương. Đêm tân hôn, anh chẳng có bên cạnh cô mà bỏ ra ngoài uống rượu đến tận sáng mới về. Cô gọi đến nóng cả điện thoại mà anh chẳng thèm nghe máy.
Tỉnh rượu rồi, anh không nói không rằng, cũng chẳng hỏi han cô ra sao mà bỏ ngay ra ngoài sau một cuộc điện thoại của ai đó. Vì đang trong giai đoạn trăng mật nên anh được công ty cho nghỉ. Mang tiếng trăng mật nhưng cô cũng có được đi đâu đâu. Từ hôm qua đến nay, cô còn không nhận được một câu hỏi thăm của anh cơ mà.
Và anh, lại đi đến tận tối mịt mới về cũng như hôm qua, trong tình trạng say khướt. Cô đỡ anh lên giường thì anh đẩy cô ra, anh mắng cô làm mất tự do của anh và gì nữa thì cô chẳng nghe rõ vì anh vừa đạp vào bụng cô khiến cô đau điếng. Đắp chăn cho anh xong, cô ra ghế ngồi, nhăn nhó xoa bụng. Cứ thế, đến hết đêm và sáng hôm sau…
Anh tỉnh dậy, đang mắt nhắm mắt mở thì trợn ngược lên khi thấy xung quanh cô lênh láng máu và cô đang lê đi lấy điện thoại. Hốt hoảng, anh gọi cấp cứu đưa cô vào viện. Bác sĩ nói phải mổ gấp vì cơ thể cô suy nhược quá! Anh ôm đầu, mọi người bất an.
Tiếng đứa trẻ khóc làm mọi người thở phào. Nó được chuyển vào lồng ấp còn cô vào thẳng phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê. Cô vẫn chưa nghe được tiếng con khóc. Bác sĩ nói, cô đang trong tình trạng nguy kịch sợ không qua khỏi được và người nhà nên chuẩn bị tinh thần. Ang ngã gục…
Cô đã ra đi như thế, trong cơ mê man, không một lời dặn dò, cũng không cả kịp nhìn mặt con một lần. Anh như kẻ đã chết, ngồi bất thần. Yêu 7 năm, làm vợ 2 ngày, là mẹ một ngày, câu chuyện của cô chẳng ai biết mà không rơi nước mắt. Cô yêu lâu như vậy mà cuộc hôn nhân không hề cho trái ngọt như cô tưởng. Là lỗi do cô hay là lỗi do anh, hay do tình yêu 7 năm kia đã cướp đi sự mới mẻ, sự chắc chắn, sự cần có nhau của một cuộc hôn nhân không?
Bồ của chồng nhập viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, cô vợ bác sĩ đã có quyết định bất ngờ trong phút giây sinh tử ấy
Hất tay chồng ra, Linh cười khẩy 1 cái rồi bỏ khẩu trang ra nhìn thẳng vào mắt chồng nói: "Nếu anh là tôi, sự sống chết của kẻ cướp chồng mình đang nằm trong tay mình liệu anh sẽ làm gì?".
Là bác sĩ phẫu thuật giỏi của 1 bệnh viện lớn nên thời gian Linh dành cho gia đình là rất ít. Hầu như cô ở viện suốt, có khi cả tháng trời Linh mới dành được 1 buổi chủ nhật đưa con đi chơi. Bận rộn là thế, nhưng chồng chẳng hiểu và thông cảm cho cô. Anh suốt ngày chửi bới, chì chiết vợ tham tiền các kiểu mà không hay rằng đó là đam mê và đặc thù công việc của Linh.
Thế rồi chồng cô đi ngoại tình, anh ta còn ngang nhiên đưa bồ về nhà ngủ mà không sợ gì Linh cả. Lắm hôm đi trực đêm về, thấy người phụ nữ lạ nằm trên giường mình với chồng mà Linh đau nhói. Phút giây ấy, cô đã nổi điên lên mà đuổi đánh ả đàn bà đó ra. Nhưng sự phản ứng dữ dội đó của Linh không ăn thua gì khi chồng cô bênh bồ lao tới đánh vợ 1 trận thừa sống thiếu chết.
Hận chồng bội bạc, Linh quyết định ly thân bế con về nhà mẹ đẻ sống. Cô không ly hôn vì còn muốn cho chồng 1 cơ hội quay về, dù sao con cô cũng cần bố. Cô không thể vì cảm xúc cá nhân mà cướp đi hạnh phúc của con được. Vợ đòi ly hôn chồng đồng ý ngay, những tháng ngày đó anh ta đưa bồ về nhà sống như vợ chồng mặc mẹ con Linh về nhà ngoại ở.
Thế rồi 1 ngày đang ngồi nghiên cứu tập tài liệu, bất ngờ Linh nhận được thông báo đến phòng cấp cứu có nạn nhân nữ tai nạn giao thông rất nặng. Vội đi thay đồ, cô hớt hải vào đó khám rồi phẫu thuật ngay. Vừa vén tóc trên mặt cô gái đó ra, Linh đứng hình nhận ra người đang nằm đây chính là bồ của chồng - kẻ đã khiến gia đình cô tan nát, bất hạnh đến vậy. Cầm dao mổ trên tay mà Linh cứ ngần ngừ mãi, cô cứ phân vân không biết cứu hay để mặc cô ta chết đây?
Linh chấp nhận ly hôn chồng (ảnh minh họa)
Trách nhiệm của 1 bác sĩ và hận thù cá nhân khiến Linh khó đưa ra quyết định quá. Suy nghĩ chừng 30 giây, cô bỗng thở dài 1 cái rồi quyết định gạt hết chuyện riêng tư ra thực hiện trách nhiệm của 1 người bác sĩ là cứu người. Hơn tiếng đồng hồ cầm dao mổ cứu kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình mình cuối cùng cũng xong. Linh lại thở dài buồn rầu đi ra ngoài. Vừa mở cửa phòng ra, chồng cô đã chạy vội đến nắm chặt lấy tay vừa khóc vừa run sợ hỏi han.
- Bác sĩ ơi, vợ tôi...vợ tôi thế nào rồi. Cô ấy còn sống chứ, vợ tôi mà chết thì tôi không sống được mất.
Đây là lần đầu tiên Linh thấy chồng mình đau khổ, sợ sệt lo lắng cho 1 ai đến vậy. Hất tay chồng ra, Linh cười khẩy 1 cái rồi bỏ khẩu trang ra nhìn thẳng vào mắt chồng nói.
- Nếu anh là tôi, sự sống chết của kẻ cướp chồng mình đang nằm trong tay mình liệu anh sẽ làm gì?
- Ôi không, Linh... sao em lại là bác sĩ của ca cấp cứu này. Chẳng phải em được điều động đi lên vùng cao công tác 2 tháng hay sao? Anh...anh... cũng không biết phải làm thế nào nữa.
- Tôi đã đi và hết 2 tháng về rồi. Anh chẳng nhớ gì, anh liều lĩnh quá dám đưa bồ đến bệnh viện vợ làm cơ đấy. Giờ thì chắc tôi không nói anh cũng biết kết quả của cô ta như nào rồi chứ?
- Không... em không thể làm thế được. Dù sao cô ấy cũng là bệnh nhân của em mà...
Cầm dao mổ trên tay mà Linh cứ ngần ngừ mãi, cô cứ phân vân không biết cứu hay để mặc cô ta chết đây? (ảnh minh họa)
Đẩy chồng ra khỏi người mình, Linh bỏ đi không nói câu nào nữa. Cô không về phòng mà chạy thẳng lên sân thượng bệnh viện ôm mặt khóc nức nở về chuyện vừa xảy ra. Tại sao cô lại phải làm thế chứ, người đàn bà mà cô căm ghét nhất trên thế gian này lại do chính tay cô cứu ư? Có lẽ là do lương tri của người bác sĩ không cho phép Linh vì hận thù cá nhận mà thờ ơ trước sự sống chết của bệnh nhân.
Cứ ngỡ là bồ đã chết vì ca cấp cứu này do vợ làm bác sĩ chính nên chồng Linh đau đớn vật vã. Anh ta ngồi khóc nấc lên rồi gào thét tên cô bồ kia ầm ĩ bệnh viện cho đến khi mấy y tá đi ra vỗ vai anh ta bảo:
- Vợ anh qua cơn nguy kịch rồi. Giờ chúng tôi đưa cô ấy về phòng hồi sức, đợi cô ấy tỉnh lại thì mới nắm rõ được tình hình. Anh yên tâm, ca phẫu thuật này do chính bác sĩ Linh - giỏi nhất viện tôi làm nên rất thành công. Vợ anh phải may mắn lắm mới được cô ấy cứu đấy, nếu gặp phải bác sĩ non tay thì có lẽ cô ấy đã...
- Hả??? Cô bảo sao? Chính bác sĩ Linh đã cứu vợ tôi ư? Vợ tôi không chết đúng không?
- Đúng, vợ anh được bác sĩ Linh cứu sống đó. Tôi nghĩ anh nên đi tìm chị ấy cảm ơn đi.
Thở phào nhẹ nhõm sau khi biết được tin bồ mình đã qua cơn nguy kịch, anh ta vui vô cùng. Nhưng nghĩ đến chuyện chính tay vợ mình đã cứu bồ thì anh thấy xấu hổ vô cùng. Linh quả thật là 1 bác sĩ có tâm, hết mình trong công việc. Nếu là anh có lẽ anh không đủ lòng tốt, vị tha cứu kẻ đã khiến mình mất chồng như Linh đâu. Có lẽ giờ này Linh đang đau đớn, uất hận lắm. Anh muốn tìm vợ để xin lỗi nhưng liệu vợ có tha thứ cho 1 kẻ tệ bạc như anh không? Khiếp này anh và bồ nợ Linh quá nhiều rồi.
Theo Nguoiduatin
Phát ốm với mẹ chồng thích dạy con dâu cách... làm mẹ Các mẹ cứu em với, Tết đến nơi mà trong nhà căng thẳng quá, tất cả cũng vì bà nội của con em lúc nào cũng can thiệp vào việc con dâu nuôi dạy cháu. Mấy hôm trước em bật lại, thế là bà mặt nặng mày nhẹ, dỗi gần tuần nay. Ảnh minh họa Ở với bố mẹ chồng căng thẳng lắm,...