Xúc động về ăn Tết nhà vợ
Lần đầu tiên ăn Tết ở nhà vợ, lần đầu tiên được đón giao thừa cùng với bố mẹ vợ, cảm giác thật khác lạ.
Năm nào cũng vậy, cứ gần đến ngày Tết là tôi hồ hởi, vui vẻ, mừng vui hết thảy đưa vợ con đi sắm Tết và chuẩn bị hành trang về nhà nội ăn Tết. Năm nào cũng như năm nào, dù là con trai đi xa nhà nhiều năm nhưng tôi vẫn luôn hào hứng với cái Tết ở quê nhà. Chỉ cần là gần Tết thì tôi sẽ gác mọi việc lại, sắm cho bố mẹ một cái Tết thật to cho vui cửa vui nhà.
Vợ chồng tôi lấy nhau mấy năm, có một cô con gái lớn. Hai vợ chồng lập nghiệp ở xa, chỉ có Tết là dịp được sum vầy. Thế nên, tôi càng hào hứng khi được gần gia đình mình. Chỉ là, tôi chưa từng một lần nghĩ tới vợ. Vợ tôi, năm nào cũng buồn buồn tủi tủi suy nghĩ, không biết năm nay bố mẹ đón Tết có to không, không biết năm nay, bố mẹ sẽ ăn Tết như thế nào. Rồi, ước gì giao thừa được đưa cháu ngoại về ăn Tết với ông bà.
Năm nào cũng vậy, tôi chỉ nghĩ đến gia đình mình mà không hề nghĩ tới nhà ngoại. Vợ tôi vốn là người chu đáo nên chưa bao giờ có ý chồng đối hay phàn nàn với tôi. Tất cả nỗi buồn, vợ đều để trong lòng. Năm nay, tôi cũng lại tâm trạng như xưa, chỉ là, vợ tôi đã không còn nhiệt tình như trước. Tôi hỏi tại sao, vợ bảo, em buồn lắm vì muốn về nhà ăn Tết với bố mẹ em. Bố mẹ năm nay yếu rồi. Anh có thể…
Vợ nói đến đây, thấy ánh mắt của tôi khác khác, vợ quay đi liền, không nói thêm gì nữa. Ban đầu là tôi không muốn, nhưng tôi ấy, nằm nghĩ lại, thấy mình thật ích kỉ. Vợ đi lấy chồng xa bao năm, bố mẹ vợ thì yếu, không cho vợ về quê ăn Tết thì đến bao giờ mới có dịp. Tôi nghĩ nhiều và quyết định nói với vợ, tôi đồng ý. Khỏi phải nói vợ vui như thế nào, lòng tôi cũng thấy yên tâm vì mình đã làm được một việc lớn.
Năm nay, chúng tôi xin phép về nhà ngoại đón giao thừa, sau đó, ở chơi vài hôm rồi sẽ xuống nhà nội. Bà nội có vẻ hơi buồn nhưng tôi không thể cứ ích kỉ với vợ mãi. Vợ vui lắm, nhìn vợ vui như vậy tôi cũng yên lòng. Cuối cùng thì tôi cũng bớt tính ích kỉ đi, cũng bớt chỉ biết nghĩ cho mình.
Ngày về nhà vợ ăn Tết, tôi vô cùng ngạc nhiên vì tất cả không giống như những gì tôi nghĩ. Cứ nghĩ về nhà vợ mình giống như khách, sẽ không được tự nhiên, không được thoải mái. Nhưng mà, gia đình vợ thật tình toàn người dễ chịu, niềm nở. Mẹ vợ không cho tôi động tay, động chân, chứ bắt tôi ngồi uống nước chè, hút thuốc rồi ăn uống. Còn vợ tôi thì tay năm tay mười làm việc. Thấy vậy, tôi cũng lao vào vặt lông gà, lông vịt, đ.ánh tiết canh, xào nấu.
Hai bố con cứ quấn lấy nhau, chơi với nhau. Về sau, con gái quen nhà ông bà nên cũng thích chạy ra vườn, chạy ra ngõ rồi vào bếp xem các chú, các bác nấu nướng. Vui thật là vui.
Tuy gia đình vợ khá nghèo, bếp núc không được tươm tất như nhà tôi nhưng nhìn vợ cười tươi, vui vẻ, nấu nướng mệt nhọc mà tràn đầy niềm hạnh phúc khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Tôi cũng đòi vợ cho thử nấu nướng, việc đầu tiên tôi làm từ bé tới giờ. Vợ chỉ cho tôi món này, món kia, dù không thành công cũng khiến tôi vui lòng lắm. Mang lên, cả nhà ăn cười hớn hở dù món tôi mặn chát. Ai cũng cười vì đây là lần đầu tiên tôi nấu nướng.
Video đang HOT
Giao thừa, bố vợ lấy bếp củi nướng thịt xiên, mẹ vợ thì chuẩn bị đồ ăn để cả hai ông con nhắm. Vợ tôi thì tất bật chuẩn bị đồ lên chùa cúng bái. Ở thành phố, tôi chưa từng làm việc đó. Sau khi cả nhà sum vầy nghe b.ắn pháo hoa, thay vì đi xem tận nơi như khi ở nhà tôi, vợ chồng tôi đi lễ chùa. Lên chùa, người lớn, trẻ nhỏ chạy xung quanh, vui vẻ lắm. Tôi thích cảm giác ấy vô cùng. Thấy cuộc sống chốn quê thật là bình yên, không lo toan, không mệt nhọc. Nhìn vợ và con gái nô đùa với mấy đ.ứa t.rẻ mà tôi có cảm giác như được sống lại t.uổi thơ. Con gái cứ quấn lấy ông bà, đòi ăn hết thứ này đến thứ khác. Bà thì chiều cháu nên nhất định là cháu đòi gì bà cũng cho.
Lần đầu tiên ăn Tết ở nhà vợ, lần đầu tiên được đón giao thừa cùng với bố mẹ vợ, cảm giác thật khác lạ. Mẹ tôi lúc nào cũng sợ con cái đói, nên còn chuẩn bị cả đồ ăn cho chúng tôi sau giao thừa để hai vợ chồng ngồi xem tivi và ăn. Cuộc sống ở quê thật thích thú, yên bình biết bao. Thi thoảng nghe tiếng người ta gọi nhau đi lễ chùa. Sáng mùng 1, đã thấy vợ ra mừng t.uổi bố mẹ, bố mẹ mừng t.uổi lại con cháu. Rồi vợ tôi ôm chầm lấy mẹ, nước mắt đầm đìa, vì là hạnh phúc, vui được ở bên mẹ như ngày độc thân. Lúc này, tôi thấy mình thật sự đã làm được một việc tốt, khiến vợ vui. Lòng tôi tự nhiên xốn xang, cảm giác khó tả. Thật may tôi đã đồng ý cho vợ về quê ăn Tết.
Ngày chúng tôi đi, vợ tôi rơm rớm nước mắt, cứ nhớ mẹ, nhớ bố. Nhìn vợ như trẻ con lại khiến người làm chồng như tôi xúc động. Mẹ vợ chuẩn bị cho chúng tôi bao nhiêu là đồ, nói mang lên biếu ông bà nội. Có gì ngon bố mẹ cũng cho chúng tôi mang đi, chẳng giữ lại gì. Hình ảnh mẹ chân lấm, chạy chân đất đi làm vội mấy con gà luộc sẵn mang lên, rồi bứt hết cả cây táo ở đầu hồi mà tôi nghèn nghẹn. Cảm giác ấy, tôi nhớ mãi, ước ao mãi mà lâu nay mới thấy được. Bình dị và hạnh phúc, chân thành…
Có lẽ, từ giờ về sau, mỗi năm, chúng tôi sẽ ăn Tết ở một nhà, cũng là trọn đạo làm con, cũng là khiến bố mẹ hai bên vui lòng, vợ tôi cũng được hạnh phúc vẹn tròn.
Theo Khám phá
4 năm lấy vợ, tôi phải sống cảnh "chó chui gầm chạn"
Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về "cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy".
Năm hết Tết đến, mối lo t.iền bạc ngày một nặng gánh. Nhiều lúc tôi ước gì 10 năm mới có một cái Tết thôi. Bởi bên cạnh niềm vui của vô số người thì vẫn còn sự ấm ức của chàng rể sống nhờ nhà vợ là tôi.
Tôi biết, việc kể lể chẳng đáng mặt đàn ông chút nào. Song tôi cũng là con người với những tâm tư thường nhật. Lẽ nào đàn ông không được lên tiếng trước những áp bức cứ đè nặng trên đầu?
Đã 4 năm sống cảnh "chó chui gầm chạn" mà chỉ được về thăm bố mẹ đẻ có 4 lần. Ngày đầu tôi về thăm gia đình sau ngày cưới. Sau một đêm ngủ, vợ tôi chê nhà quê lắm dĩn cắn đỏ da, đồ ăn c.hém to kho mặn. Tôi bị vợ ép tức tốc về nhà ngoại. Lần thứ 2, 3 tôi về nhà nội do bố mẹ tôi ốm nặng phải nhập viện. Lần thứ 4 vợ chồng tôi về quê dự đám tang của ông nội. Hết!
Tôi thường phải nghe mẹ vợ thuyết giáo: "Con đã ở rể thì phải toàn tâm chăm lo cho bố mẹ vợ và vợ. Đừng có mà đứng đằng ngoại trông đằng nội nghe. Ăn cơm nhà vợ, ở nhà vợ thì phải chăm sóc cho nhà vợ thật chu đáo. Sau này cả cái cơ ngơi này sẽ chia cho vợ chồng con phần hơn".
Đã 4 năm sống cảnh "chó chui gầm chạn" mà chỉ được về thăm bố mẹ đẻ có 4 lần. (Ảnh minh họa).
Tôi ậm ừ cho qua chuyện, còn trong lòng không phục. Thế này thì đến lúc vợ chồng tôi có con, tôi sẽ phải vừa làm bố vừa làm mẹ hầu con thôi.
Bố mẹ vợ tôi sinh một bề con gái. Chị vợ đã kết hôn và ra ở riêng. Còn cơ quan tôi cách xa nhà 50 km nên tôi đành ở tạm nhà vợ để tiện cho công việc.
Bố mẹ vợ cũng không muốn vợ chồng tôi dọn ra ngoài ở vì sợ t.uổi già dễ bề gặp trái gió trở trời. Thương bố mẹ vợ, tôi buông mình trong kiếp ở rể. Thôi thì ăn nhiều ở hết bao nhiêu.
Ngày Tết ngày nhất, bố mẹ vợ không cho tôi về thăm bố mẹ đẻ. Tôi phải dọn dẹp nhà cửa, nấu mâm cúng suốt 3 ngày Tết. Bố vợ tôi bảo: "1 năm 365 ngày đã ở nhờ nhà vợ được thì Tết cũng về nhà làm gì. Lúc nào có công to việc lớn thì anh mới được về".
Tết năm nào, mọi người trong nhà vợ tôi cũng đi chơi họ hàng, làng xóm láng giềng. Còn tôi trở thành thằng trông nhà tiếp khách bất đắc dĩ. Nghĩ mà muốn đ.ập tung mọi thứ cho bõ tức.
Nhiều lúc có khách khứa đến chúc Tết, bố mẹ vợ tôi cứ thản nhiên giới thiệu: "Nhà thằng rể nghèo nên đành ở Tết đây".
Nhiều người không biết chuyện đã oán trách tôi. Họ bảo: "Con không chê cha mẹ khó". Sao vì muốn ăn sung mặc sướng mà không về thăm Tết nhà mình. Họ có biết đâu tôi đã bị bố mẹ vợ cản về thăm nhà. Tôi có uất ức mà chẳng dám nói ra.
Tôi còn nhớ Tết năm ngoái, anh chị vợ về ăn Tết nhà vợ thường tỏ ý khinh thường tôi. Anh rể bảo: "Nhất chú, được bám váy nhà vợ, chẳng phải lo đếch gì đến t.iền bạc".
Tôi nên làm gì để thoát khỏi kiếp đọa đày ở rể trong những ngày Tết sắp tới. Có lẽ nào tôi xin cơ quan cho lịch trực suốt mấy ngày Tết để khỏi phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt ở nhà vợ? (Ảnh minh họa).
Quả thực, sinh hoạt phí của vợ chồng tôi vẫn phải nộp cho bố mẹ vợ đầy đủ. Tôi phải đi làm chính, làm thêm để thích ứng kịp với cuộc sống giàu sang nhà ngoại. Chứ tôi chưa từng cầm t.iền của bố mẹ vợ lần nào.
Lúc cả nhà ăn lẩu uống rượu, tôi chẳng được ngồi tại mâm mấy phút vì còn phải lăng xăng đi tiếp thức ăn cho mọi người. Tôi chẳng khác gì bồi bàn cả.
Tối đến tôi thủ thỉ với vợ: "Anh là chồng em hay là thằng ở nhà em. Anh có thể chăm chỉ làm lụng việc nhà. Nhưng mọi người phải giữ sĩ diện cho anh lúc có khách chứ".
Tôi tưởng vợ sẽ thấu hiểu nỗi lòng mình. Ai dè cô ấy bĩu môi: "Cưới 4 năm mà chưa đẻ được con là tại anh. Giờ anh lại bắt vợ làm việc nhà thì đến bao giờ mới được phát lì xì cho con hả?".
Thì ra từ trước đến nay, cô ấy đổ lỗi hiếm muộn cho chồng. Trong khi bao nhiêu lần tôi giục cô ấy cùng tới viện kiểm tra đều bị chối từ.
Tết nữa lại sắp đến, tôi lại sắp thành thằng lao công dọn dẹp nhà cửa, xách đồ cho mẹ vợ, nấu nướng sắp cỗ.
Nghe nói Tết này được nghỉ tới 9 ngày. Tôi muốn đưa vợ về thăm bố mẹ mình quá. Song vợ tôi lại muốn đi du lịch chứ nhất định không chịu về "cái chốn nhà quê lắm dĩn ấy".
Tôi nên làm gì để thoát khỏi kiếp đọa đày ở rể trong những ngày Tết sắp tới. Có lẽ nào tôi xin cơ quan cho lịch trực suốt mấy ngày Tết để khỏi phải chứng kiến cảnh chướng tai gai mắt ở nhà vợ?
Hay tôi cứ một mình về ăn Tết ở nhà bố mẹ đẻ? Hoặc tôi phải đưa điều kiện với vợ: Một là chung tay làm việc nhà trong ngày Tết, hai là đi du lịch? Các bạn thấy cách nào phù hợp nhất với tình cảnh của tôi lúc này?
Theo PLXH
Gã trăng hoa đứng khóc trước cổng nhà vợ Sau nhiều lần vợ tha thứ cho việc ngoại tình của tôi, cô ấy quá tổn thương, đã chia sẻ cùng một người khác. Họ lắng nghe nhau, anh ta hiểu được nỗi khổ của vợ tôi. Cô ấy đơn phương gửi đơn ra tòa ly hôn. Tôi 35 t.uổi, có lẽ giờ tôi đã hiểu thế nào là giá trị của cuộc...