Xúc động nghẹn ngào với nhật kí gửi con của người mẹ trẻ
Từ khi con sinh ra, mỗi ngày mẹ đều ghi lại nhật kí trưởng thành của con, nhưng đôi khi mẹ rất lười, lâu lâu. không chịu viết bởi …
Con trai yêu!
Mới đây thôi mà con đã được một tuổi rồi. Mọi người mỗi khi nhìn thấy con đều nói:
” Ôi, thằng bé lớn nhanh quá, to thế này rồi cơ à!”
Cũng đúng thôi bởi con rất cao, con được thừa hưởng gien cao của nhà ông nội mà. Thực ra chỉ có bố mẹ mới hiểu thời gian con mới sinh ra nó trôi qua chậm như thế nào, nhất là giai đoạn mang thai con, hay những lúc con bất chợt “xón” ra quần, con đòi ti sữa, đòi đi ngủ. Một năm, con lớn lên với biết bao thay đổi, điệu bộ ngây thơ đáng yêu của con, cả nụ cười thiên thần của con chính là niềm hạnh phúc bất tận của bố mẹ.
Nhưng những lúc con quấy khóc, nghịch ngợm bố mẹ cũng phải một phen rối bời. Khi con sốt cao hay sổ mũi, bố mẹ cũng lo lắng mất ngủ nhiều đêm. Tâm trạng của bố mẹ cứ thế thay đổi theo sự trưởng thành của con.
Từ khi con sinh ra, mỗi ngày mẹ đều ghi lại nhật kí trưởng thành của con, nhưng đôi khi mẹ rất lười, lâu lâu không chịu viết bởi mẹ luôn ghi nhớ từng chuyện một rõ như in. Nhưng dù gì mẹ cũng phải chăm chỉ trở lại thôi, để còn có bằng chứng mà “kể tội” khi con lớn chứ, để con còn biết lúc nhỏ con đã đáng yêu như thế nào. Mỗi lần nhìn lại những bức ảnh và clip con còn nằm trong bụng mẹ, mẹ cảm thấy vô cùng trân trọng những khoảnh khắc đó con ạ. Nếu không có những thứ như thế,làm sao mẹ nhớ được dáng vẻ chưa chào đồi của con, làm sao bố có thể nhớ lại con đường trưởng thành của con được.
Con trai, ngày con chọn để chào đời là vào 3/8 năm ngoái, thực ra mẹ thích ngày 6/6 hơn vì nó là con số may mắn của mẹ, nhưng bà nội nói với mẹ rằng ngày nào cũng là ngày may mắn cả, miễn là con sinh ra khỏe mạnh, ngoan ngoãn.
Ấy vậy mà khi sinh ra…
Video đang HOT
Con cứ khóc thâu đêm suốt sáng, bắt mẹ bế dù trời rét cắt da cắt thịt hay nóng như lửa đốt. Quần áo mẹ con mình thay ra bà ngoại và bà nội thay nhau giặt hộ. Chính vì con khóc quấy ghê quá và ốm đau suốt nên ngày bé không tiêm phòng được mũi nào. Rồi lúc có dịch sởi bùng phát mà tim mẹ nín thở, lo cho con.
Ngày nào mẹ cũng lên mạng xem diễn biến dịch sởi ra sao, tim như ai bóp chặt lại. Mẹ không thể thở được vì có những em bé đã chết vì bệnh sởi. May là dịch sởi sắp hết rồi con ạ.
Mẹ từng nghe câu chuyện dạy con của nhà Obama, gia đình đã sinh ra tổng thống nước Mĩ đương nhiệm. Chuyện kể rằng cả gia đình đã lên kế hoạch, chuẩn bị hành trang cho Obama từ khi còn nhỏ để ông sẵn sàng trở thành tổng thống, và họ đã thành công với nỗ lực của mình. Với con yêu, mẹ không muốn dành áp lực; tạo vật nhỏ bé của mẹ sẽ phát triển tự nhiên như cây xanh luôn hướng về phía ánh sáng mặt trời.
Mẹ luôn xác định sẽ đứng đằng sau định hướng mỗi bước đi, là chỗ dựa khi con cần, nhưng cuộc sống của con do con quyết định và hãy học cách tự chịu trách nhiệm, con nhé! Trước khi con muốn trở thành người thành công thì hãy nỗ lực phát triển tất cả khả năng bản thân để trở thành người tốt, có ích cho cuộc đời. Người thành công không phải là người đứng trên vai người khác mà phải biết cách giúp đỡ người khác cũng thành công như mình.
Yêu con thật nhiều!
Theo Một thế giới
Xúc động nghẹn ngào khi đọc bức thư chồng gửi người vợ đã mất
Đọc bức thư thấm đẫm tình yêu thương ấy, chắc mọi người cũng phần nào hiểu được hoàn cảnh xót xa của anh. Cuộc hôn nhân hạnh phúc ngọt ngào kéo dài "một năm, năm tháng", sinh con được 7 tháng thì vợ qua đời.
Mới đây trên Facebook, trên một group nhỏ đã đăng một bức thư vô cùng cảm động của người chồng gửi vợ vừa qua đời cách đây 1 tháng. Bài đăng thu hút rất nhiều lượt like và share, mọi người đều comment chia sẻ, cũng như cảm thông sâu sắc với anh. Tình cảm chân thành kèm theo nỗi nhớ thương vợ của ông bố trẻ được bộc lộ qua từng câu chữ, khiến không ít người phải rơi nước mắt.
"Em à! Hôm nay, đã tròn một tháng, một tháng anh không được nghe thấy em nói, em cười.
Một tháng con chúng ta không được ẵm trong vòng tay em, một tháng mà con chỉ có thể ăn những giọt sữa ngoài vô cảm kia...Em có biết, con thay đổi theo từng ngày, giờ con đã biết lườn, biết bò, biết làm trò, biết đùa, biết nghịch...
Một tháng rồi, em có biết trong anh toàn là nỗi nhớ, toàn là niềm đau, toàn là những giọt nước mắt khi đêm tàn, trăng treo. Một tháng rồi mà anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật.
Cũng một tháng rồi, anh không được ôm cả 2 mẹ con em ngủ.... Em có nhớ? Còn trong anh, bất kỳ một đồ vật, một cung đường, một bóng cây, một ngọn cỏ... đều làm tim anh thắt lại vì nhớ em. Những ngày dưới mái ấm có em, có con là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Được làm chồng em, làm cha Bảo Bảo là hạnh phúc vô bờ bến.
Anh khao khát những bữa cơm em nấu chờ anh làm về ăn, anh khao khát được ôm em từ đằng sau và nói em là người phụ nữ tuyệt vời nhất thế gian, anh khao khát mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra là được trông thấy em, anh khao khát được chờ em mỗi khuya em đi làm ca về... Anh khát khao...
Một năm, năm tháng là thời gian em cùng anh dưới mái ấm này, nó quá ngắn em nhỉ, nhưng thời gian ấy cũng đủ để anh cảm thấy niềm hạnh phúc của một mái ấm gia đình, cũng đủ cho anh cảm thấy niềm hạnh phúc của một người chồng, một người cha.
Mùa đông năm nay đến rồi, nhưng thật lạ kỳ nó không lạnh em ạ!
Mùa đông không lạnh nhưng sao trong cõi lòng anh thấy giá băng vô cùng. Cũng thời gian này năm ngoái, anh miệt mài đưa em đi học, đi làm, em ngồi sau ôm anh thật chặt vì cái lạnh kia làm anh run bần bật. Em ngồi đằng sau hít hà mùi hoa sữa thơm nồng, em thích nó đến mê người, anh cũng vậy anh thích mùi hoa sữa vì nó gắn với kỷ niệm những năm anh học trên Hà Nội.
Hôm nay, mùi hoa sữa vẫn nồng vậy nhưng sau xe không còn em ôm, không còn em hít hà nữa...Em còn nhớ, cũng lúc này Bảo Bảo nhà mình được 7 tháng trong bụng mẹ, em ôm anh nhưng con cứ đạp đạp vào lưng gầy anh...
Rồi ngày con chào đời, em hỏi trong anh cảm xúc gì. Anh bảo trong anh cảm xúc đau đớn. Em hỏi sao lại là đau đớn.... Em có biết, anh đau vì thời gian em đau đẻ rồi nhìn em sau khi sinh, nhìn em hôn mê sau ca mổ, anh ước gì người chồng là người mang thai, anh ước gì người chồng là người mang nặng đẻ đau... Bà nội và bà ngoại thì chỉ có chăm sóc cu cún mới chào đời, nhìn 2 bà hạnh phúc lắm...
Rồi thời gian cứ trôi, gia đình nhỏ bé của chúng ta rất đầm ấm. Anh không biết ngoài kia thế nào, nhưng anh thấy em là một người mẹ tốt nhất thế gian này, em là một người vợ tốt nhất thế gian này. Sao anh có thể tranh với em để chăm con, tranh em bồng con, tranh em ru con ngủ... Để bây giờ em chỉ có thể làm như vậy 7 tháng, để em chỉ có thể gần con được 7 tháng, để em chỉ có thể làm mẹ được 7 tháng, hay vì vậy nên em giận và bỏ anh đi, em giận để mặc anh chăm sóc con suốt đời một mình...? Có phải tại anh ích kỷ quá không em?
Anh từng nói sẽ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của em, dìu dắt, che chở em suốt cuộc đời, nhưng sao anh không làm được?Anh nhớ em lắm, vợ à? Cứ mỗi lần hát ru con "Bèo dạt mây trôi", cái bài mà em khen anh hát ru con ngủ ấy, giờ anh hát ru con, con vẫn ngủ nhưng sao không còn em khen? Sao trước anh hát ru con, nhìn con ngủ anh hạnh phúc và cười vui vậy, giờ hát thì sao những giọt nước từ đâu cứ lăn hoài trên mặt con... Sao nội dung bài hát lại vận vào ngay cuộc sống của anh vậy em?....
Thương em, xót em.... Nhớ em vô cùng....Anh mong khi anh tỉnh giấc, em bảo với anh rằng... Cơn mơ qua rồi, anh đừng sợ nữa... Có được không em....
Gửi em, vợ anh!"
Đọc bức thư thấm đẫm tình yêu thương ấy, chắc mọi người cũng phần nào hiểu được hoàn cảnh xót xa của anh. Cuộc hôn nhân hạnh phúc ngọt ngào kéo dài "một năm, năm tháng", sinh con được 7 tháng thì vợ qua đời. Giờ đây anh một thân một mình trong cảnh "gà trống nuôi con", cùng với nỗi đau và niềm thương nhớ vô hạn với người vợ quá cố. Từng kỉ niệm, những phút giây đầm ấm cùng vợ con hiện dần lên trong từng câu anh viết. Anh tiếc nuối khoảng thời gian ấy quá ngắn ngủi, nhưng anh luôn cảm thấy biết ơn vì được làm chồng cô, làm cha của con cô.
Câu chuyện này đã nhận được rất nhiều sự đồng cảm, và chia sẻ. Thật lòng mong rằng, anh ấy sẽ mạnh mẽ vượt qua nỗi mất mát này, vững vàng, nuôi dạy con khôn lớn thành người.
Vậy đấy, một bức thư ngắn thôi, nhưng đủ để chúng ta phải ngẫm nghĩ. Vì cuộc đời vô thường, không ai biết trước được chuyện gì, nên hãy cứ yêu hết mình đi ngay khi còn có thế, các bạn nhé!
Theo Webtretho
Xúc động với câu nói của chồng trong ngày đưa dâu Ngày đưa dâu, anh cầm tay tôi đến trước mặt mẹ anh và nói: "Mẹ à! Con xin giới thiệu với mẹ, đây là con dâu mới của mẹ cũng là vợ của con..." Ngày đưa dâu về nhà chồng, không phải cái nắm tay và những giọt nước mắt của mẹ hay bài phát biểu chân chất của bố tôi trước hai...