Xúc động chuyện tình chàng thạc sĩ và nữ phát thanh viên ở Kiên Giang
Kể về chuyện tình của mình, thạc sĩ khiếm thị Huỳnh Hữu Cảnh xúc động: ‘Duyên ngàn kiếp tôi mới gặp được người bạn đời tuyệt vời như Tố Nga’.
Tai nạn nổ bom năm 8 tuổi
Trong tập 170 của chương trình Gõ cửa thăm nhà, MC Quốc Thuận và Ngọc Lan tìm về Kiên Giang để thăm nhà của thạc sĩ Huỳnh Hữu Cảnh (SN 1985, huyện Tân Hiệp, tỉnh Kiên Giang).
Dù bị khiếm thị nhưng anh Cảnh nỗ lực hoàn thành 2 năm thạc sĩ ngành Công tác xã hội tại trường Đại học Flinder, Úc.
Hiện tại, anh chịu trách nhiệm hỗ trợ các cụ già neo đơn và người khuyết tật trong Trung tâm Bảo trợ xã hội trực thuộc Sở LĐ-TB&XH tỉnh Kiên Giang.
Gia đình nhỏ của thạc sĩ khiếm thị Huỳnh Hữu Cảnh.
Anh Cảnh chào đời với một cơ thể lành lặn, khỏe mạnh. Đến năm 8 tuổi, anh gặp tai nạn nổ bom và mất đi đôi mắt vĩnh viễn. Ký ức kinh hoàng đó diễn ra vào năm 1993, trong một chiều anh Cảnh lén bố mẹ đi chơi.
Anh nhớ: “Tôi qua nhà em họ chơi thì bắt gặp một quả bom. Tôi và em họ đều không biết đó là bom mà cứ tưởng cục sắt. Cả hai bàn với nhau đập sạch đất, lấy sắt mang bán ve chai để có tiền mua kem, mua bánh”.
Thế nhưng, em họ của anh Cảnh vừa đập vào quả bom thì một tiếng nổ kinh hoàng vang lên. Sau tiếng nổ vang trời, anh Cảnh thấy mọi thứ tối đen như mực, cảm giác cơ thể đang văng ra xa rồi từ từ rơi xuống.
Trong vô vọng, anh Cảnh hét lên: “Ba ơi, cứu con!”. Sau đó, anh nghe tiếng chân chạy thình thịch về phía mình. Phút chốc, bố nhấc bổng anh lên và chạy thục mạng đến bệnh viện.
“Em họ của tôi tử vong tại chỗ, còn tôi không hôn mê dù vết thương khá nặng. Tôi còn biết bố phải hiến máu để cứu tôi”, anh Cảnh kể.
Khi bảo toàn được tính mạng cho con trai, bố mẹ anh Cảnh đưa con lên TP.HCM chữa vết thương ở mắt. Thế nhưng, thời điểm đó, công nghệ hỗ trợ cho việc điều trị thiếu thốn. Nghe bác sĩ trò chuyện với bố mẹ, anh Cảnh hiểu phần đời còn lại phải sống trong bóng tối.
Tai nạn khiến cuộc sống của anh Cảnh đảo lộn hoàn toàn. Anh không thể vẽ tranh, ngắm mây, chạy chơi cùng các bạn.
Video đang HOT
Cuộc đời anh Cảnh hoàn toàn bị đảo lộn sau tai nạn nổ bom.
Mỗi lần nghe tiếng trống trường, anh thu mình, ôm đầu gối, nước mắt chảy dài. Người mẹ thương con chỉ biết ôm anh vào lòng và an ủi.
Lúc mắt còn sáng, anh Cảnh từng nhìn thấy cụ già khiếm thị dắt chú chó đi xin ăn. Sau tai nạn, hình ảnh ấy luôn ám ảnh trong tâm trí anh. Để không phải xin ăn, anh Cảnh quyết tâm vượt qua mặc cảm, tập làm việc và sinh hoạt trong bóng tối.
Chuyện tình đẹp hơn cổ tích
Năm 2017, trong một buổi diễn văn nghệ từ thiện gây quỹ cho những mảnh đời khó khăn, anh Cảnh gặp chị Huỳnh Tố Nga – người bạn đời mà anh nghĩ “duyên ngàn kiếp” mới được bên nhau.
Anh Cảnh đến buổi văn nghệ để đàn và hát với tư cách hội viên của Hội Người mù tỉnh Kiên Giang.
Trong khi đó, chị Nga, nữ phát thanh viên của Đài Phát thanh huyện An Minh (tỉnh Kiên Giang) có vai trò hỗ trợ các bạn khiếm thị và chụp ảnh.
Chị Nga trò chuyện cùng MC Ngọc Lan về chuyện tình của mình.
Chị Nga kể: “Các bạn khiếm thị khác đi xe ôm hoặc người thân chở đến, còn anh Cảnh có hẳn một đoàn người thân đi ủng hộ. Mẹ, anh chị em, cháu của anh ngồi hết một hàng ghế.
Tôi rất thích các thành viên sống tình cảm, quan tâm nhau giống như gia đình anh. Thế nên, tôi chủ động kết nối, trò chuyện và sẵn sàng hỗ trợ khi anh cần”.
Anh Cảnh và chị Nga không có cột mốc đánh dấu thời gian hẹn hò. Cả hai cứ lặng lẽ quan tâm, giúp đỡ nhau. Không ai thổ lộ tình cảm nhưng họ hiểu không thể sống thiếu người kia.
Biết con gái quen chàng trai khiếm thị, bố mẹ của chị Nga phản đối rất quyết liệt. Thậm chí, bố của chị đòi tự tử nếu con gái cãi lời.
Họ hàng của chị cũng lời ra tiếng vào, có người nói: “Hai đứa quen cũng được nhưng làm đám cưới xong thì phải dắt nhau đi xứ khác”.
Trước sự phản đối của nhà vợ, anh Cảnh động viên người yêu đừng buồn, cố quên những lời nói tiêu cực.
“Thực ra, ba tôi chưa hiểu anh Cảnh nên mới không đồng ý. Để ba biết về anh nhiều hơn, tôi lén mở chương trình Hoa đẹp cuộc sống, giới thiệu về nghị lực vươn lên của anh Cảnh cho ba xem. Sau lần đó, ba cho phép chúng tôi quen nhau”, chị Nga chia sẻ.
Nhắc đến kỷ niệm được anh Cảnh cầu hôn, chị Nga dịu dàng mỉm cười. Lần đó, chị đang đi thiện nguyện thì nhận được điện thoại của bạn trai: “Tháng sau làm đám cưới nha”.
Chị Nga có phần ngơ ngác, không hiểu lý do. Tuy nhiên, khi biết anh sắp đi du học cần người kề cận chăm sóc, chị hạnh phúc đồng ý.
Cưới được 1 tháng, cả hai lên đường sang Úc. Tại đây, anh Cảnh trải qua 2 năm hoàn tất chương trình thạc sĩ.
Khi nhìn lại khoảng thời gian đó, anh Cảnh hạnh phúc nói: “Hai năm đó như một kỳ nghỉ trăng mật dài của chúng tôi”.
Cho đến nay, vợ chồng anh Cảnh đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân.
Hiện tại, mỗi ngày, anh Cảnh được vợ đưa đi làm và chiều rước về. Anh cảm thấy may mắn khi có được bạn đời cùng chung chí hướng.
Anh Cảnh bộc bạch: “Có lẽ, duyên từ ngàn kiếp tôi mới gặp được người bạn đời tuyệt vời như Tố Nga. Bây giờ, tôi chỉ ước nguyện báo hiếu ba mẹ và đưa vợ con đi khắp thế gian”.
Anh cũng gửi lời cảm ơn đến bố mẹ vợ. Với anh, nhà vợ vô cùng tuyệt vời. Mọi người cho anh cảm giác mình được trân trọng, đối xử như một người bình thường. Điều đó giúp anh thoải mái và tự tin hơn trong cuộc sống hôn nhân.
Lấy chồng để... chống ế?
Minh và Hải vốn cùng làng, hai gia đình chỉ cách nhau 'cái dậu mùng tơi'. Dù lệch nhau đến mấy tuổi, cũng chẳng chơi với nhau từ bé, ấy vậy mà họ vẫn nên chồng nên vợ.
Ảnh minh họa
Âu cũng là duyên số, người nhà nói vậy, người làng nói vậy, nhiều lúc vợ chồng Minh - Hải cũng nghĩ như vậy. Chuyện tình của họ diễn ra như thế này: học xong trung học phổ thông, sau 2 năm nghĩa vụ quân sự, Hải đi lao động xuất khẩu rồi trốn ở lại xứ người đến hơn 10 năm; đến khi bị trục xuất anh mới về nước.
Ở tuổi tứ tuần, trai làng đã lên chức ông, ấy vậy mà Hải vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Còn Minh cũng xấp xỉ 30, mà ở cái làng này, ngoài 20 một chút, con gái đã yên bề gia thất. Một đàng trai 40, gái suýt 30, không đến với nhau được thì coi như hết cơ hội. Sau một đám cưới tương đối rình rang, họ về sống với nhau trong ngôi nhà mới xây nằm kẹp giữa hai bên nội - ngoại...
Thời gian trôi đi nhanh lắm, mới cưới nhau ngày nào, vậy mà giờ đây vợ chồng Minh đã có tới 3 đứa con, 1 gái, 2 trai; trong làng ai cũng khen cô là người tốt đẻ. Để quản được 3 đứa trẻ lít nhít kiểu trứng gà, trứng vịt không phải việc nhẹ nhàng... Nhiều phụ nữ trong làng thì cho rằng số Minh sướng "chỉ việc trông mỗi 3 đứa con, ngoài ra chẳng phải làm gì".
Còn trong mắt mẹ chồng, Minh là người sướng nhất. Đi đến đâu bà cũng nhắc đi nhắc lại câu nói: từ khi về nhà chồng, nó chỉ có mỗi việc ăn với đẻ - ngoài ra chẳng phải động chân tay vào việc gì, vì nấu cơm đã có nồi điện, quần áo đã có máy giặt, hút bụi đã có rô bốt!
Nhưng thói đời "ở trong chăn mới biết chăn có rận", mang tiếng là "sướng", nhưng kỳ thực cuộc sống của Minh thuộc diện đầu tắt mặt tối. Minh bảnh mắt đã phải dậy nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, sau đấy đánh thức 3 đứa con rồi lần lượt làm vệ sinh cho từng đứa. Cho chúng nó ăn xong mới ngoài 6 giờ; bế xốc cu nhớn lên yên sau, đặt con nhỡ lên ghế trước, "cho đứa vào lớp 1, đứa đến trường mầm non"; quay về trông cu út và dọn bát đũa của bữa sáng; sau đó là đến tiết mục dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo.
Tiếng là gia đình cơ bản đã được "cơ giới hóa"; nhưng thiếu bàn tay con người thì máy móc cũng chỉ là cục sắt mà thôi. Khi cái máy "chạy bằng cơm" (theo cách gọi tếu táo của chồng) dọn dẹp xong nhà cửa, mặt trời đã đứng con sào, Minh lại tất tả lo bữa trưa cho gia đình, xong bữa trưa, vòng tuần hoàn rửa bát quét nhà lặp lại. Được hôm nào cu út mát tính thì còn được nghỉ ngơi một chút, bằng không cô phải dỗ dành chán chê nó mới chịu đi ngủ trưa.
Nhoáng một cái đã đến giờ đón con buổi chiều, rồi lại tắm rửa cho 3 đứa nhỏ, cơm nước buổi tối cho gia đình. Cơm xong, vòng quay rửa bát, dọn dẹp bếp núc lại diễn ra... Tám giờ tối, Minh lại kèm cu nhớn học bài, 10 giờ khuya công việc của một ngày mới tạm yên. Cái vòng xoáy chậm dần đều này đã diễn ra kể từ ngày Minh về làm dâu nhà Hải...
Giá như mẹ chồng và mẹ đẻ ở xa còn dễ chịu, đàng này bà nội - bà ngoại ngay cạnh mé nhà, thế nhưng cả 2 bà đều không giúp đỡ Minh trong nuôi dạy con cháu. Bà nội thì công việc là trên hết. Sáng sớm bà chỉ cần qua quýt cái gì lót dạ, sau đó vác cuốc ra đồng, làm một mạch đến trưa. Có hôm trời mát mà công việc chưa xong, bà có thể làm thông tầm đến chiều...
Còn mẹ đẻ, dù ngay sát vách nhà Minh nhưng bà cũng chẳng giúp gì được cho cô, do bà có 4 con trai đã lập gia đình, quanh năm suốt tháng lần lượt đi làm osin cho họ!
Nói về cuộc sống của Minh mà không nhắc đến Hải sẽ là một thiếu sót. Từ ngày về nước, Hải "tiếng là mang được một mớ tiền về", nhưng sau khi xây nhà, cưới vợ rồi sinh con, dẫu của núi cũng phải hết. Kinh tế gia đình bắt đầu sa sút khi sòn sòn 3 đứa trẻ ra đời. Vợ ở nhà trông con, mình Hải gánh vác chuyện kinh tế, vậy nên về đến nhà cũng bở hơi tai; cộng thêm thói gia trưởng nên anh ta không bao giờ mó vào việc nhà.
Hết giờ làm ở công ty, Hải lại bù khú với đám bạn, lắm hôm còn đi qua đêm, nói mãi vẫn chứng nào tật ấy nên Minh đâm chán... Lắm lúc cô cũng muốn làm toáng lên, nhưng vừa cất lời đã bị bà mẹ chồng chặn họng "nhà này không có chuyện gà mái biết gáy".
Thế là Minh lại phải ngậm bồ hòn... và nghĩ phận lấy chồng để chống ế của mình sao mà khổ. Dù vậy, cô cũng tự an ủi, dù sao mình cũng có chồng, còn có những 3 đứa con, hy vọng sau này chúng hiểu và báo hiếu mẹ.
Chuyện về người chồng cõng vợ đi chơi ... Chàng sinh viên phải lòng cô gái khuyết tật đôi chân. Tuy nhiên để đến với nhau và có hai con gái họ đã phải trải qua biết bao sóng gió, dị nghị từ chính người thân của mình. Nguyễn Thị Xuân Dung (44 tuổi) là người con thứ 10 trong một gia đình có 12 anh chị em (6 nam, 6 nữ)....