Xúc động bức tâm thư của mẹ hiếm muộn gửi con trai bé bỏng
Chị cũng từng vào Nam ra Bắc, hết thử các bài thuốc từ y học cổ truyền đến y học hiện đại để cầu mong một mụn con. Sau bao nỗ lực, hạnh phúc ngọt ngào đã đến với vợ chồng chị.
Nỗi buồn trong hành trình tìm con của người phụ nữ ấy không thể nào đông đếm hết.
Đằng sau mỗi phụ nữ hiếm muộn đều là những câu chuyện chất chứa nhiều suy tư, đau khổ và nước mắt. Câu chuyện của người mẹ dưới đây cũng vậy. Tuy hành trình của chị chưa phải quá dài so với nhiều người khác nhưng chị cũng đã trải qua cảm giác cùng cực đến tuyệt vọng, đáu đớn cả thế xác lẫn tâm hồn.
Sau hành trình chạy chữa hiếm muộn gian nan, nhiều đau khổ, niềm hạnh phúc của người mẹ vỡ oà khi được ôm hình hài bé bỏng của con trong tay. Phóng viên xin phép thuật lại tâm sự xúc động của chị gửi gắm đến thiên thần nhỏ của mình.
Bi của mẹ, Bi bướng bỉnh của mẹ
Một ngày đông cuối năm quá rét mướt để có thể làm gì nhiều, Bi không đi trẻ. Con nằm ngoan như một chú cún trong vòng ôm mẹ. Mẹ nhìn Bi, nghiền ngẫm cái khuôn mặt 2 tuổi non chớt, cái trán dô bướng và cái môi nhỏ xinh cong tớn….ngẫm mà thấy ô hay!.
Mẹ và Bi phải nợ với nhau hay sao ý, từ hai con người không quen biết, Bi bỗng đến rồi chui tọt vô bụng mẹ thật bất thình lình, con bảo cái chỗ chật chội ấy là phòng con, nhà con. Bi bướng nên cứ ở trong đó đến tận tuần thứ 41, bác sỹ phải dỗ ngon dỗ ngọt lắm con mới chịu ra.
Nhớ những ngày tháng trước khi có Bi, bố mẹ tha lôi nhau đến hết bệnh viện sản này nọ, cùng cực, tuyệt vọng, đau nhiều không xiết, mẹ đau cả hồn lẫn xác. Những đứa trẻ của mẹ lần lượt ra đi, mẹ mệt lắm luôn Bi biết không?
Nghĩ đời bất công, nhà thì 5 7 đứa nuôi chẳng xong, nhà thì kiếm mãi không được một mống.
Vào Nam ra Bắc, hết thử từ các bài đông y đến nam y, từ sử dụng y học cổ truyền đến y học hiện đại, rồi đi cúng bái lễ chùa, rồi đi thỉnh thầy này sư kia…vv. Tất cả chỉ mong có một đứa về ở cùng, sao ông trời làm khó quá, mẹ đau thì ba mệt bội
Video đang HOT
Tâm sự của người mẹ sẽ khiến bất cứ ai hiếm muộn cũng phải rơi nước mắt.
Sau 2 năm cố sắp bỏ đến nơi, thì bỗng phép màu đến, mẹ đi bệnh viện, qua quen biết, mẹ gặp được bác sỹ Nhã ( BS Nguyễn Thị Nhã – Trưởng Trung tâm Hỗ trợ sinh sản – BV Bưu điện(PV)). Bác sỹ nắm tay mẹ, bác sỹ tâm sự động viên mẹ, nói chuyện tâm sự, bảo mẹ cố lên, thử nốt lần cuối cũng được.
Mẹ an tâm nghe lời, đến trung tâm hỗ trợ hiếm muộn bên ấy thì được tư vấn dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm
Ngày qua ngày ngóng chờ, bồn chồn, ngắm Bi từ lúc con chỉ là một hợp tử bé tí tị ti, rồi chờ tiếp đến ngày để được cấy lại vào trong người.
Thời gian mang thai sau đó thật sự cực và bực, mẹ nằm treo chân không dám làm gì, mẹ sợ mất thêm một cậu Bi nữa. Ngày ngày ngắm Bi lớn, bụng mẹ thì to như cái trống
Đi khám về, bác sỹ Nhã cứ cười bảo Bi: thằng này trán dô, sau nghịch lắm bướng lắm. Mẹ mệt nhưng vui, nghịch bướng gì cũng được, mẹ hứa nuôi tất
Tuần thứ 41, mẹ trở dạ, Bi đạp mẹ đau muốn chết, Bi hư lắm biết chưa . Mẹ nằm trên bàn đẻ, cơn đau lòa lấp mọi suy nghĩ.
Bác sỹ: “cố lên, sắp được rồi, em ơi một xíu nữa thôi”. Mẹ thở gấp & gào lên, dồn hết sức bình sinh cuối cùng, cảm giác như đã đến tận cùng trái đất, chạm đến tận cùng đau đớn và có thể lăn ra ngay lúc đó!
Tiếng con kêu ré lên sau giây phút ấy, ôi cái đứa trẻ bé như cái mắt muỗi mà gào to, mà ghê gớm dễ sợ, người đỏ hỏn, mặt thì nhăn nhó, da đỏ lòm trông chẳng xinh xắn dễ thương như mẹ mường tượng.
Mẹ nằm bẹp dúm, không thể cử động, duy chỉ có đôi mắt nhòe nhoẹt đẫm gối. Ôi Bi của mẹ ạ, mãi từ cái ngày ấy cho đến bây giờ, mẹ vẫn luôn thắc mắc 1 điều: trong khi những bé trước chọn ra đi, thì tại sao Bi lại chọn ở lại?
Thôi chắc có lẽ thì cũng vì yêu mà đến, vì duyên mà ở.Trong cơn u tối ấy, Bi tự dưng đến rơi vào họng mẹ như một loại trái ngọt lịm
Thôi, Bi bé của mẹ ngủ tiếp đi, đừng suy nghĩ, Bi còn bé, cuộc đời phong ba giông tố thì cứ yên ổn trong vòng ôm mẹ, cứ ngây ngô ngờ nghệch vậy đi, con vui là được. Mẹ yêu con nhiều hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Theo doisongvietnam.vn
Nỗi ấm ức lớn dần trong người đàn ông chấp nhận để vợ 'đi kiếm con'
Tôi mắc quai bị năm lên 4 tuổi và sau này bị ảnh hưởng chức năng sinh sản. Tôi không giấu cô ấy khi yêu và cưới nhau nhưng vợ tôi chấp nhận, luôn động viên tôi không tự ti...
Chị Thanh Tâm kính mến!
Tôi thực sự cảm thấy bức bí không chịu nổi nhưng chẳng thể nói với ai, mong chị hãy bớt chút thời gian lắng nghe tôi nói, cho tôi được một lần kể hết những cảm xúc đau đớn trong lòng mình.
Vợ chồng tôi cưới nhau từ năm 2005. Nếu nói về niềm vui, tình yêu, hạnh phúc thì tôi có thể tự hào về cuộc sống chung của chúng tôi. Nhưng không may tôi bị quai bị năm lên 4 và bị ảnh hưởng chức năng sinh sản. Tôi không giấu cô ấy khi yêu và cưới nhau nhưng cô ấy chấp nhận, luôn động viên tôi không tự ti. Chúng tôi từng lên kế hoạch nhận con nuôi, nhưng vì điều kiện kinh tế chưa cho phép nên cứ vui vẻ với cuộc sống vợ chồng son của mình.
Tôi bức bí không chịu nổi
Nhân kỷ niệm 10 năm ngày cưới, cô ấy thủ thỉ với tôi nguyện vọng muốn sinh em bé. Cô ấy quyết tâm bán cả 1 phần đất nhà ở đi để vào viện làm thụ tinh ống nghiệm. Chính tôi đã đưa phương án... "tự nhiên" vì cũng muốn giữ đất, sau này còn lo cho con những lúc cần thiết. Vợ tôi đã nói cô ấy không muốn "làm chuyện đó" với người khác. Cô ấy sẵn sàng chịu khổ, làm việc chăm chỉ để lo cho con nhưng phải qua thụ tinh ống nghiệm. Cô ấy cũng nói, số phận không mãi mãi như thế này, mình cứ cố gắng hết sức, ông trời không phụ lòng người. Tôi thuyết phục vợ, tuổi trẻ mình cũng rất chăm chỉ nhưng cuộc sống và hoàn cảnh của chúng tôi chỉ đủ ăn đủ tiêu, giờ mà tốn kém làm thụ tinh ống nghiệm thì sau này lấy gì lo cho con. Cuối cùng, vợ tôi cũng xuôi. Chúng tôi quyết định để vợ lên nhà chị gái ở Yên Bái để quyết "đậu" đứa con.
22 ngày thì có kết quả. Cô ấy về nhà cũng có vẻ ngượng ngập. Nhưng chúng tôi nhanh chóng vượt qua điều đó vì mải kiếm tiền và theo dõi con lớn lên. Thực sự, lúc ấy tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ ông trời thương vợ chồng tôi, luôn mang đến cho chúng tôi những điều mong ước.
Từ khi sinh con, vợ tôi dành nhiều thời gian chăm sóc con, bỏ quên mất chồng. Tôi rất ý thức giúp vợ nhưng cứ mỗi lần nhìn vợ hít hà, cưng nựng thằng bé, tôi lại thấy có cái gì đó dâng lên ngập cổ. Hơn nữa, mỗi lần gần vợ, trong đầu tôi lại váng vất hình ảnh cô ấy đã từng... Tôi bắt đầu tưởng tượng về người đàn ông ấy. Tôi cũng bắt đầu nghĩ đến những cảm giác của vợ khi gần gũi 1 người khác... Những điều đó khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung. Tôi bắt đầu hay hờn dỗi, nói mát, nói kháy, mặt mày không còn vui vẻ, hồ hởi... Vợ tôi không hiểu, đã không động viên lại còn giận tôi, nói tôi cứ như dở hơi thế thì ly dị đi. Tôi lại nghĩ là cô ấy đã có con rồi thì chả còn gì quan trọng, kể cả ly dị tôi cũng không sao. Ôi, nhất là khi thằng bé bập bẹ tập nói, nó lại chỉ gọi mẹ, không gọi bố. Rồi nó cứ bám riết lấy mẹ. mẹ đi làm thì thôi, về nhà là nó như cái đuôi. Tôi mà đưa tay bế, nó cứ hất hây hẩy. Tôi cảm thấy bị tổn thương quá.
Tôi thật không ngờ mình lại bị rơi vào tình trạng này chị Thanh Tâm ơi! Tôi xin được giấu tên.
Chào anh!
Lúc anh thuyết phục vợ "xin con tự nhiên", anh đã quên hình dung ra những trở ngại tâm lý này xuất hiện giữa hai vợ chồng. Sự suy diễn của con người chính là một "liều thuốc độc" nguy hiểm bóp chết sự cố gắng, nỗ lực chịu đựng hay vượt qua của người trong cuộc. Cho nên, muốn không rơi vào tình trạng dằn vặt khốn khổ của mình, anh phải tự cứu mình thôi.
Vợ anh không phải người mắc lỗi để luôn luôn nghĩ về nó, xin lỗi, an ủi, động viên anh. Nếu giờ vợ anh còn nhắc về chuyện đó, còn tỏ thái độ ăn năn, anh còn tưởng tượng nhiều hơn và thấy kinh khủng hơn. Cô ấy ngạc nhiên vì mình đã làm mọi việc theo ý chồng mà sao chồng vẫn không hài lòng. Cô ấy thắc mắc vì sao anh thay đổi, không còn là người chồng vui vẻ, dễ chịu như hơn 10 năm qua cô ấy có.
Ảnh minh họa
Nghe anh kể, con anh chị chắc đã 2 tuổi. Nếu chị ấy còn "bỏ bê" anh thì anh có thể nhắc nhở được rồi đấy. Tôi thấy thật may mắn là chị nhà không bị stress nặng vì sự thay đổi không tốt của chồng lúc sinh con như thế.
Trẻ con rất nhạy cảm, nó biết ai giận lẫy sang nó, ai không sẵn sàng chơi với nó, ai mà nó thích hơn, cảm thấy an toàn và vui vẻ hơn. Nếu anh không muốn con hây hẩy mình nữa thì đừng miễn cưỡng gần nó, hãy đón nhận nó như một món quà thực sự chứ không phải là của nợ nhắc nhớ về việc vợ có lỗi với mình.
Tôi biết đòi hỏi anh thế này thật khó cho anh nhưng không có cách nào khác đâu anh ạ. Mỗi lựa chọn và chấp nhận của chúng ta đều có giá của nó nhưng sẽ cho kết quả khác nhau. Nếu anh muốn vợ chồng vẫn hoà thuận, vui vẻ, gia đình anh bền vững, hạnh phúc, hãy quên "chuyến đi chơi định mệnh" của vợ, hãy bằng lòng với những gì mình có. Còn anh cứ thế này không những anh khổ sở, gia đình anh lung lay mà nhiều nguy cơ khác còn rình rập. Anh mạnh mẽ lên nhé.
Thanh Tâm
Theo tienphong.vn
Khu vườn của yêu thương Giờ anh mới biết anh vô tâm đến nhường nào, cả một vườn rau xanh mấy mẹ con trồng tự bao giờ ngay ở trong nhà, anh cũng không hề hay biết. Tôi cải tạo lại sân thượng nhà mình thành một vườn rau nho nhỏ, xanh mướt. Tôi làm điều này rất quyết tâm sau khi cậu con trai nhỏ bị ngộ...