X.ót x.a nhìn mẹ hoại tử vì liệt giường, không có t.iền điều trị
Không ít lần tôi khóc khi nhìn mẹ, cơ thể mẹ b.ị h.oại t.ử ngày một nặng. Có những lúc vệ sinh cơ thể cho mẹ, bao dòi bọ lúc nhúc nó cứ rơi lộp bộp xuống sàn càng khiến tôi khiếp sợ và tuyệt vọng.
21 t.uổi, không bằng cấp, hàng ngày tôi đi trông coi tiệm internet, kiếm 3 triệu mỗi tháng trang trải. Cuộc sống cơ cực là vậy, mẹ tôi còn mắc bệnh u não. Một năm trời sống với bệnh tật, không t.iền chạy chữa nên mẹ tôi không được nằm viện. Bệnh của mẹ tôi vì thế càng lúc càng nặng.
Nhà xa, tôi phải ở trọ gần chỗ làm. Vướng mẹ mắc bệnh ở nhà, cứ hai ngày tôi lại bắt xe bus về một lần vì bố tôi ở nhà cũng già, người lại bệnh nên chỉ có thể đút cho mẹ tôi ăn. Do thiếu kinh nghiệm trong chăm sóc người bệnh, lại không biết người bại liệt nằm một chỗ thì phải thường xuyên xoay sở, vệ sinh sạch sẽ, nếu không, cơ thể sẽ bị l.ở l.oét. Thêm vào đó, do sợ mẹ đau nên tôi cũng không dám xoay trở, vệ sinh được thường xuyên cho mẹ. Người mẹ tôi vì thế bị l.ở l.oét hết cả.
Nhiều lúc tôi cảm thấy bất lực trước cuộc sống (Ảnh minh họa).
Không ít lần tôi khóc khi nhìn mẹ, cơ thể mẹ b.ị h.oại t.ử ngày một nặng. Có những lúc nhìn thấy cả xương, gân trên cơ thể của mẹ khi thịt bị giữa ra. Kinh khủng hơn, lúc vệ sinh cơ thể cho mẹ, bao dòi bọ lúc nhúc nó cứ rơi lộp bộp xuống sàn càng khiến tôi khiếp sợ và tuyệt vọng. Nghe lời đứa bạn, tôi mua oxi già đổ vào những vết thương trên cơ thể, đùi và mông của mẹ nhưng gần như không tác dụng. Thịt trên cơ thể mẹ gần như bị thối và hỏng hết. Mỗi khi nhìn cảnh tượng đó, tôi đau khổ tột độ.
Video đang HOT
Thực sự, sống mà đ.au đ.ớn, quằn quại như mẹ chắc tôi chẳng thể nào chịu đựng. Bản thân tôi rơi vào hoàn cảnh đó, chắc chắn tôi sẽ tìm đến cái c.hết để giải thoát cho mình. Bởi lẽ đó, mỗi lần chứng kiến cảnh tượng trên, tôi lại đ.au đ.ớn hỏi mẹ: “Mẹ vẫn muốn sống hay muốn buông tay?”. Như hiểu được nỗi đau thể xác của bản thân và nỗi đau tình thần mà chồng và con phải chịu đựng, mẹ tôi im lặng 1 lúc rồi mếu máo trả lời: “C.hết con ạ”.
Có lẽ, người ta đã nghĩ bố con tôi độc ác khi không cho mẹ đi viện. Chẳng ai biết rằng bố con tôi cũng từng cố làm thêm, cũng từng van nài vay mượn để chữa bệnh cho mẹ. Nhưng chỉ được thời gian đầu thì bao của cải trong nhà đội nón ra đi hết. Nhìn vào ngôi nhà siêu vẹo, nhìn mảnh vườn nhỏ cỏ mọc um tùm vì không người chăm sóc, nhìn người cha ốm, mẹ thì bệnh nặng… chẳng ai muốn cho vay vì cho thì chẳng biết bao giờ mới được trả.
Giờ mẹ tôi yếu lắm, chỉ nằm chờ c.hết. Nếu đi viện chắc y tá chỉ bôi thuốc như ở nhà. Có hơn chắc cũng chỉ là bác sĩ sẽ khoét thịt thối ra và cách cuối cùng có lẽ là cưa chân. Mà chi phí cho các hoạt động đó quá cao, tôi không kham nổi. Tôi từng nghĩ, cái mẹ tôi đang cần là ra đi thanh thản. Kéo dài 1 cuộc sống mà như c.hết hay thà kết thúc nó đi.
Nhiều lúc bế tắc, quẩn quá, tôi khóc hỏi bố: “Hay con mua thuốc về cho mẹ uống, con làm vậy có bất hiếu không bố?”. Bố không nói được, chỉ lắc đầu. Tôi không thể tự tay g.iết m.ẹ nhưng cũng không muốn mẹ tiếp tục sống trong đ.au đ.ớn như vậy. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Tôi không hiểu hết người đàn ông của mình…
"Tui năn nỉ má đó, má về dùm tui đi. Vài bữa có t.iền rồi tui gởi về cho. Má mà chộn rộn ở đây là hư bột, hư đường hết. Tui sắp cưới vợ rồi". Tôi không tin vào tai mình khi nghe những lời này. Càng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra trong phòng.
Tôi áp tai vào cửa sổ. Một giọng phụ nữ run run: "Má cũng đâu có muốn vậy... Nhưng ba con nặng quá rồi. Gọi điện thì con không nghe nên má mới phải bỏ ổng ở nhà một mình để lên đây... Đất cát cầm cố hết rồi, giờ má không hỏi mượn ở đâu được nữa...".
"Nhưng tui đâu phải cái máy in t.iền mà suốt ngày mấy người đòi hỏi? Tui chán lắm rồi. Lần này nữa thôi nghen. Tui đã nói là tui từ dưới đất nẻ chui lên nên ba với má đừng có hiện hình về phá đám... Tui không có cái thứ cha mẹ rượu chè, bài bạc tới tán gia bại sản như vậy. Thôi, xách đồ lên. Đi. Trễ rồi".
Vừa nghe Vinh nói như vậy, tôi giật phắt người, vội vàng bước nhanh về phía nhà vệ sinh công cộng của khu nhà trọ. Ở đó, tôi vẫn có thể nhìn thấy Vinh chở một người rời khỏi nhà. Có lẽ anh chở bà ra bến xe để về quê...
Tôi đi công tác ở Hà Nội 1 tuần nhưng công việc xong sớm nên tách đoàn về trước 2 ngày. Tôi về sớm để bàn bạc với anh hai chuẩn bị đón ba mẹ tôi từ Mỹ về chơi và tổ chức lễ đính hôn cho chúng tôi. Vì muốn cho Vinh một bất ngờ nên dù về đến nhà đã hơn 8 giờ tối, tôi vẫn phóng ngay đến nhà trọ mà không báo cho anh.
Nhưng người bất ngờ không phải Vinh mà là tôi. Lúc gởi xe, bà chủ nhà trọ bảo tôi: "Hình như nhà cậu Vinh có khách ở quê lên chơi". Tôi thả bộ dọc con hẻm đi vào khu nhà trọ, vừa đi vừa đoán già đoán non, không biết khách nào ở quê lên vì Vinh rất ít khách khứa. Ba mẹ mất khi Vinh mới 14 t.uổi, anh em tứ tán, ít khi liên lạc. 2 năm quen Vinh, tôi thấy anh có khách chỉ 1 lần. Đó là lần bà dì ở quê bị bệnh vào khám cách đây mấy tháng...
Căn phòng trọ của Vinh nằm ở ngay đầu dãy nhà trọ cửa chỉ khép hờ. Tôi nhìn qua khe cửa thấy đồ đạc để lúm khúm dưới sàn nhà. Có tiếng người nói qua nói lại. Nghe vậy, tôi lưỡng lự rồi đứng nép vào bên hông nhà. Tôi nghe giọng Vinh to; còn giọng người phụ nữ thì nhỏ, đứt quãng...
Hóa ra người đàn bà ấy là mẹ của Vinh. Vậy mà anh bảo tôi ba mẹ đã c.hết hết, anh em thì ai lo phận ấy, anh phải bươn chải vào đời khi còn rất nhỏ... Tôi nhớ hôm nghe Vinh kể điều này ở quán cà phê cạnh trung tâm ngoại ngữ mà tôi và Vinh cùng theo học, tôi đã chảy nước mắt, vừa phục, vừa thương rồi dần dần yêu anh từ lúc nào không biết. Trong mắt tôi Vinh là một hình ảnh tuyệt đẹp của một người con trai giàu nghị lực vượt khó. Từ một đ.ứa t.rẻ mồ côi vất vưởng đầu đường xó chợ, anh đã học hành, vươn lên, có một công việc ổn định, một vị trí nhất định trong xã hội. Điều đó đáng để nhiều người phải học tập, noi theo...
Thế mà giờ đây tôi vô tình phát hiện trong số những điều anh kể với tôi, có rất nhiều điều bịa đặt. Một người con mà không dám nhìn nhận những người đã sinh đẻ ra mình thì liệu có thể làm một người chồng, người cha tốt hay không?
Lòng tôi rối bời. Rất có thể Vinh có lý do riêng để làm như vậy nhưng dù là lý do gì đi nữa thì việc từ chối cha mẹ mình, thậm chí nói rằng họ đã c.hết thì quả là đại tội bất hiếu. Tôi không thể bảo trái tim mình ngừng yêu, không thể nói chia tay là chia tay nhưng thật sự là tôi rất hoảng sợ.
Tôi không hiểu hết người đàn ông của mình. Anh ta còn có những điều bí ẩn gì mà tôi không nhìn thấy được hay không? Liệu tôi có thể trao gởi cuộc đời mình cho một con người mà mình không còn tin cậy nữa?
Theo VNE
Chồng đòi “yêu” khi con còn đỏ hỏn Cay đắng khi đêm đầu tiên trở về nhà sau mấy ngày ở viện chống chọi với cơn đau đẻ tôi lại phải "chiều" chồng khi đứa con đỏ hỏn non nớt nằm bên cạnh. Tôi quen anh trong một dịp giao lưu văn nghệ năm 2 giữa hai trường. Hình ảnh một anh chàng ôm cây đàn ghita, giọng hát khàn khàn...