Xoá bóng dáng người cũ của anh ấy
Tôi đã hiểu, một người mang niềm đau cũ chưa hẳn đã còn yêu “người cũ”. Thành phố vừa có thêm một niềm vui mới.
Thành phố hình như mừng rỡ sau cuộc chia tay của anh và níu giữ được anh ở lại nơi này. Thành phố đã chứng kiến quá nhiều nước mắt của một cuộc tình, không phải của người con gái anh yêu. Là của anh. Sự ủy mị của anh, thành phố như cuốn nhật ký đã ghi lại tất thảy. Hay vì tâm hồn nghệ sĩ đa cảm đã nhào nặn ra một người đàn ông yếu mềm ấy?
Cô gái cũ và những dấu ấn của cô ấy vẫn còn đâu đó trong ngôi nhà, tâm hồn của người đàn ông (Ảnh minh hoạ)
- Sao anh lại lựa chọn hoạt hình mà không phải một loại nghệ thuật khác?
- Vì tôi yêu trẻ con. Và cô ấy thì không. Cô ấy ghét trẻ con đến độ, chỉ nhìn những bức vẽ một đứa trẻ của tôi thôi cũng khiến cô ấy khó chịu.
- Vậy anh sẽ không treo những bức vẽ ấy trong phòng mình ư? Hoặc sẽ giấu chúng đi khi cô ấy đến?
- Không. Tôi vẫn treo chúng khắp phòng với hy vọng một ngày nào đó, cô ấy sẽ yêu những bức vẽ và yêu trẻ con. Nhưng tôi đã thất bại. Thay đổi một người phụ nữ khó hơn tôi tưởng tượng, dù cho đó là điều tích cực. Cô ấy khăng khăng rằng sẽ không bao giờ sinh con nếu chúng tôi cưới nhau. Điều duy nhất cô ấy có thể đồng ý, đó là nhận con nuôi. Nhưng cô ấy sẽ không chăm chúng. Trẻ con là một sự phiền toái hết sức, cô ấy bảo vậy. Còn cô, sao cô lại lựa chọn hoạt hình?
- Vì tôi cũng yêu trẻ con.
***
Hình như thành phố mừng rỡ một lần nữa, sau khi cuộc hôn nhân của anh tan vỡ. Với tôi! Như một cơ duyên, kịch bản lần này của tôi lại do anh vẽ và đạo diễn. Anh bảo thích kịch bản của tôi, vì câu chuyện tôi kể là về tình cha con.
Video đang HOT
Trong những cơn say, anh thường gọi tên “người cũ”, cái tên cứ cứa vào lòng tôi nhức nhối bao lần. Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết về điều đó, bởi tôi muốn anh nhớ đến tôi nhiều hơn.
Công việc của tôi và anh có một sự hòa quyện, gắn bó nhất định. Tôi viết kịch bản và anh làm đạo diễn. Nhưng một tổ ấm sẽ không thực sự ấm nếu nó chỉ có sự gắn bó của công việc. Dù có thể tổ ấm này cũng bền. Nhưng chỉ bền thôi, không đủ.
***
Anh không nhắc về “người cũ” từ ngày lấy tôi, trừ khi say nhưng trong căn nhà luôn có bóng dáng của cô ấy, thói quen của cô ấy và cả hơi thở của cô ấy. Tôi đã nghĩ mình có thể chấp nhận điều đó cho đến khi sống trong căn nhà này. Mọi thứ thật khó chịu, không đơn giản như cô ấy khó chịu khi bắt gặp những đứa trẻ, bởi đó là cảm giác khó chịu trong tim. Tôi không biết mình sẽ cố gắng từ đâu để kéo anh ra khỏi cuộc tình đau khổ ấy?
- Chúng mình chuyển nhà đi anh!
- Vì sao hả em?
- Em cũng không biết vì sao nữa. Nhưng em cảm giác không hợp với căn nhà này.
- Nhưng nó đã gắn bó với anh rất nhiều năm rồi. Nó đã cho anh nhiều cảm hứng và ý tưởng.
- Em sẽ đi phượt vài ngày. Em muốn đi tìm cảm hứng cho kịch bản đang viết dở.
- Ừ, em cứ đi đi.
Và tôi đi. Thành phố như giấu một nỗi buồn.
Hạnh phúc của riêng họ nảy nở khi sinh linh bé nhỏ bắt đầu (Ảnh minh hoạ
***
Vài ngày sau, tôi trở về, vì một sinh linh bé bỏng đã tượng hình trong tôi. Đứa trẻ đến như một phép màu. Anh vui đến nỗi vồ vập lấy tôi ôm hôn. Trong hạnh phúc bất ngờ, tôi đã nghe anh nói yêu tôi. Căn nhà chợt như rộng ra và ấm áp. Bờ vai anh mà tôi chạm vào giây phút ấy sao mà vững chãi quá!
Theo Đan Dương /Phunuvietnam
Tình yêu cuối cùng cũng lên tiếng
Hơn 1 năm nay, Phát cương quyết không gặp tôi một lần nào nữa. Cứ 1 tháng, tôi lại chạy xe 40 cây số để ngồi lì ở phòng chờ của trại giam và đợi anh.
1. Mấy ngày đầu, Phát sống ở một thế giới chật chội khác, không có tôi, cũng như tôi ở một khoảng trời mênh mông và cô đơn không có Phát. Tôi đã gục ngã. Hồi đầu, Phát còn chịu gặp tôi nhưng anh không nói câu nào với tôi, ngoại trừ khoảng 10 phút nghe tôi khóc lóc, sụt sùi. Sau cùng, Phát nói: "Thôi, em về đi!". 3 lần như thế, những lần sau, tôi không khóc nữa. Tôi lấy lại được niềm tin và vững vàng đứng dậy để làm chỗ dựa cho Phát. Nhưng cũng chính lúc đó, anh bảo sẽ không gặp tôi nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ, giá mình cứ yếu mềm, cứ dùng nước mắt để níu lấy Phát thì có lẽ đã khác. Tuy nhiên, tôi gạt ý nghĩ ấy ngay sau đó. Nếu tôi chỉ đối diện với Phát bằng nước mắt, không phải nụ cười, thì chính tôi sẽ giết anh bằng cách nào đó. Nên tôi phải đứng dậy thì tôi mới có thể vực được Phát.
Sự thúc giục và nóng vội của tôi gián tiếp đẩy anh đến án tù giam (Ảnh minh hoạ)
2. Tôi quen Phát rất tình cờ. Ngày ấy, xe của tôi đột ngột bị chết máy giữa đường, ngay chỗ trạm xe bus nơi Phát đang đứng chờ xe. Thấy tôi loay hoay với chiếc xe máy, Phát vội vàng chạy ra hỏi han, giúp đỡ. Chiếc xe vẫn trơ ra, không hoạt động. Trên con phố ấy, để tìm một quán sửa xe thật hiếm. May mắn, Phát đã cùng tôi dắt xe suốt mấy cây số để tìm chỗ sửa. Thế là chúng tôi quen nhau, rồi yêu nhau và có những tháng ngày thật đẹp. Cho đến khi tôi nghĩ đến lúc mình cần nghiêm túc tính tới một cuộc hôn nhân. Song, Phát chẳng có gì lúc này, dù anh đã sắp chạm tuổi 30. Những đồng lương ít ỏi không đủ cho Phát trang trải cuộc sống. Sự thúc giục của tôi vô tình đẩy anh sa ngã, bởi tôi quá mong Phát có thể đổi vận.
Phát vốn là một chàng trai hiền lành, tốt tính, tôi còn thấy cả phần hồn nhiên của một đứa trẻ trong con người anh, dù cho với bạn bè, người thân, Phát đã giấu nó đi thật kỹ. Chuyện Phát bị kết án vì tội ăn cắp tài sản khiến ai cũng phải sững sờ. Nhưng có lẽ chỉ có tôi, ngoài Phát, biết nguyên do của nó. Không phải đến hành động ấy, tôi mới biết Phát yêu tôi quá nhiều.
3. Chỉ còn vài ngày nữa, Phát sẽ ra tù. Tôi hồi hộp nhưng cũng không khỏi hoang mang và lo lắng. Liệu anh có còn yêu tôi sau gần 1 năm không gặp mặt? Biết bao dự định tôi đã ấp ủ và đang dần thực hiện. Từ ngày Phát vào tù, tôi thường xuyên qua thăm gia đình anh và mẹ anh đã hẹn tôi cùng đi đón Phát trở về.
Ngày Phát tự do, anh đối diện với tôi bằng thái độ lạnh nhạt (Ảnh minh hoạ
Vừa thấy bóng Phát, như không chờ thêm được giây phút nào nữa, mẹ anh chạy tới ôm lấy con. Phát nhìn tôi từ đằng xa và không nở nụ cười nào. Tôi run run chôn chân mình xuống đất. Bữa cơm hôm ấy, ở nhà Phát, anh cũng ít cười, ít nói. May mà mẹ anh lúc nào cũng niềm nở và xởi lởi.
Phát có chút lưỡng lự khi quyết định sẽ đưa tôi về. Trên đường, anh chỉ hỏi tôi công việc ổn không, bố mẹ ở quê khỏe không... bằng giọng điệu lạnh nhạt như chưa từng yêu nhau. Tôi khó chịu đến ngộp thở nhưng cố kìm nén. Tôi tạm biệt Phát bằng một nụ cười cũng lạnh nhạt như cách anh đã đối xử với tôi. Nhưng bất ngờ, Phát kéo tay tôi lại, nhìn rất sâu vào đôi mắt tôi và hỏi:
- Em có tin anh sẽ tìm thấy chân trời mới cho mình không?
- Em tin anh làm được!
- Em sẽ đợi anh ở chân trời đó chứ?
- Không. Em sẽ đi cùng anh đến đó!
Theo Ngân Nguyễn/Phunuvietnam
Cà phê với tình nhân bắt gặp chồng đi khách sạn với bồ Ở bên anh thực sự tối thấy rất thoải mái và vui vẻ. Tôi quên khuấy mất người chồng cắm đầu cày mệt mỏi ở công ty. Tôi lấy chồng mới chỉ được 1 năm, khi đó cả hai vợ chồng đều đã có côngăn việc làm ổn định thì mới bắt đầu tiến tới hôn nhân. Vì lấy nhau khá sớm nên...