Xin mẹ đừng ép các con phải nói dối
Máy giặt đã dùng 10 năm cho một gia đình trên 10 người, hỏng mẹ vẫn tiếc đến cả tuần. Máy giặt mới đã được chúng tôi mua và thông báo với một giá không thể tin được, mẹ vẫn bảo đắt.
ảnh minh họa
Là một người con, tôi đã quá mệt mỏi vì luôn phải nói dối mẹ. Mẹ là người dạy tôi không nói dối, nhưng mẹ đang là người ép tôi phải làm điều đó. Tôi viết thư này với mong muốn mẹ sẽ đọc được và những người mẹ khác cũng đọc để hiểu thêm về nỗi khổ tâm của những người con như tôi.
Nhà tôi là một gia đình trí thức và khá giả, nhưng mẹ cực kì tiết kiệm. Mẹ luôn nói để sau này cho chúng tôi. Tôi không dám nói là chúng tôi không cần, nhưng rất muốn nói là nếu không có số tiền đó, với sức khỏe và trí thức mà bố mẹ đã cho, chúng tôi luôn có thể sống đàng hoàng.
Mẹ không bao giờ cho phép cả nhà ăn nhà hàng vì lãng phí. Và vì thế, với các dịp lễ tết, sinh nhật, mẹ luôn là người làm mọi việc để có thể ăn ở nhà. Chúng tôi đã đi làm cả tuần, rất mệt rồi, nhưng vẫn phải lao vào bếp giúp mẹ vì nếu không thì mẹ vất vả quá. Đến lúc ăn, chúng tôi kiệt sức vì mệt, không còn chút hứng thú nào để thích liên hoan.
Và vì thế em tôi nghĩ ra cách nói dối “Mẹ ơi, cơ quan tháng này phát tiền thưởng qua phiếu ăn miễn phí ở nhà hàng ABC, cả nhà mình đi nhé, không thì phí lắm”. Mẹ hưởng ứng và cả nhà có một ngày vui vẻ, nhìn mẹ thảnh thơi ăn uống và chơi với các cháu, chúng tôi nghĩ &’đó là lời nói dối xứng đáng’. Còn chồng tôi phản đối ầm ầm, tuy nhiên anh ấy cũng không thể thuyết phục mẹ đi ăn nhà hàng với một lý do khác. Vì vậy, đây là lời nói dối mẹ mà cứ 2 tháng chúng tôi phải làm một lần.
Mẹ không cho thay đồ dùng mới: tất cả đồ dùng trong nhà tôi nếu vẫn dùng được thì không được thay mới, cho dù vì cũ, có thể tốn điện nhiều hơn nhiều lần. Vì thế, có lần em trai tôi phải tự tay cắt và làm hỏng cái máy giặt, để cả nhà có thể dùng một cái máy giặt mới “được giảm giá’ đặc biệt trong dịp khuyến mại của siêu thị. Máy giặt đã dùng 10 năm cho một gia đình trên 10 người, mà hỏng mẹ vẫn tiếc đến cả tuần. Máy giặt mới đã được chúng tôi mua và thông báo với một giá không thể tin được, mẹ vẫn bảo đắt.
Video đang HOT
Mẹ không đi tham quan, suốt ngày ở nhà buôn chuyện với các bà hàng xóm giống mẹ, kêu ca là không được khám phá các nơi. Chúng tôi khuyến khích mẹ đi, thì dĩ nhiên là không; và rồi lại phải nói dối bằng các phiếu đi chơi miễn phí mà công ty đứa bạn cho. Lần nào đi về, mẹ cũng vui vô cùng và khoe ảnh chụp khắp nơi.
Mẹ không chấp nhận sự thật của những đứa con của mình: Em trai tôi thất nghiệp, mới một tuần mà mẹ lo không ăn, không ngủ. Trong khi tất cả chúng tôi đều bảo là hãy để em có một khoảng thời gian suy nghĩ cho công việc tiếp theo, để em làm việc em thích, đừng ép em nhận ngay một công việc không thích thì khổ lắm. Mẹ không chịu, và thế là chúng tôi lại phải nói dối là em đã có việc làm tốt, mẹ lại đi khoe khắp nơi và không biết rằng hàng ngày em vẫn đến nhà tôi ở, và đi học thêm một chứng chỉ nghề để phù hợp với công việc em thích.
Anh trai tôi có hai con gái và không thích có thêm nữa, anh hoàn toàn hài lòng với gia đình nhỏ của mình, nhưng mẹ tôi không đồng ý với quan điểm đó; ép anh chị phải có một đứa con trai để nỗi dõi. Bí quá, anh đành bảo: con không thể có con được nữa. Thế là mẹ tôi chấp nhận luôn, nhưng trong đau khổ. Không biết có bao nhiêu chuyện nữa mà tôi có thể kể ở đây, tâm sự với các bạn của mình, nhà nào cũng như vậy. Chúng tôi đều đã quá chán nản với việc phải nói dối.
Với bài viết này, tôi kính mong các bậc cha mẹ hãy hiểu hơn và tôn trọng hơn suy nghĩ của con mình. Hãy dành thời gian hơn để nghe các lý do nếu chúng có mà không giống như của cha mẹ, hãy đừng nghĩ tiền quan trọng đến thế. Các con muốn cha mẹ mạnh khỏe, sống đàng hoàng. Hơn hết là xin đừng ép các con phải nói dối thế này, các con mệt khi phải nói dối mẹ lắm rồi.
Theo VNE
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....