Xin lỗi vì em đã yêu anh
Anh – người con trai đã đến bên em như một ngôi sao băng! Em đã cố gắng rất nhiều, cố gắng làm mọi cách để có thể quên anh nhưng đến bây giờ thì em biết những cố gắng đó chỉ là vô nghĩa…
Em biết rồi sẽ có lúc em cân bằng được cuộc sống của mình với những niềm vui từ bạn bè và từ cuộc sống, nhất là thời gian. Có những lúc tự lừa dối bản thân “hình như em đã quên được anh rồi” nhưng rồi trong những giây phút nào đó lòng em lại chùn lại và một nỗi nhớ không tên nhưng se sắt lòng không thể che giấu bao vây lấy em. Em lại thất vọng và thừa nhận thật ra “em vẫn chưa thể quên được anh”. Anh – người con trai lạnh lùng đã đến bên em bước vào trái tim em nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu trong lành, người đã sưởi ấm tâm hồn em làm em vui và yêu cuộc sống này hơn và cũng là người làm tắt đi những hi vọng niềm vui tưởng chừng giản đơn đó.
Anh à! Em xin lỗi vì đã yêu anh, xin lỗi vì đã để anh yêu em… xin lỗi vì những nỗi đau, xin lỗi vì đã không mang đến hạnh phúc cho anh. Em xin lỗi vì đã làm mất đi những phút giây hạnh phúc của anh, xin lỗi vì những khoảng khắc em khiến anh phải trốn tránh, những giây phút em khiến anh phải lạc lõng, thất vọng, những niềm tin chợt mất… Xin lỗi cả những kí ức,những kỉ niệm đẹp nhưng buồn… Em xin lỗi anh, xin lỗi vì em đã yêu anh quá nhiều.
Em yêu anh, một sự thật không thể phủ nhận nơi sâu thẳm trái tim em, nơi những kí ức về một tình yêu vẫn vẹn nguyên trong em. Chia tay có phải là một dấu chấm hết cho tình yêu của chúng ta hay là một khởi đầu cho tình yêu vô vọng khi em nhận ra em đã rất yêu anh?
Em không muốn quên anh, em không thể, em không làm được… (Ảnh minh họa)
Buồn đau hay hạnh phúc đây? Có lẽ cả anh và em đều nhận ra một điều rằng tình yêu không thể quay trở về nhưng sao lại cứ vương vấn làm chi cho thêm ưu tư trong lòng để rồi nước mắt lại lăn dài, nỗi đau lại quặn thắt. Thời gian qua em vẫn sống những tháng ngày không anh, và em đã nghĩ rằng mình sống tốt nhưng sự thật là em đã phải sống dối lừa chính trái tim mình. Phải làm sao đây anh, làm sao khi nỗi nhớ anh vẫn làm em khao khát được bên anh, được yêu anh như ngày xưa. “Nhủ lòng mình phải quên để bước tiếp, một cuộc sống bên em không có anh”… thế nhưng sao thật khó, em không muốn quên anh, em không thể, em không làm được…
Đã rất nhiều lần em tự bảo mình không được nhớ tới anh nữa nhưng rồi trái tim em lại thôi thúc nhớ và nghĩ đến anh. “Không biết giờ này anh đang làm gì nhỉ, anh có còn nhớ tới em nữa hay không”, em vẫn luôn tự hỏi mình như thế mỗi khi nhớ tới anh và rồi lại tự làm mình buồn. Nhưng em chấp nhận chỉ cần được nghĩ đến anh trong phút giây thôi, được nhìn thấy anh cười, nghe tiếng anh nói, để trong thoáng chốc em thấy mình lại được sống trong tình yêu như chưa có những tháng ngày xa cách.
Xin một lần nữa cho em được sống với trái tim mình và cũng là lần cuối em viết về anh…
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lạc lối với tình cũ
Ngồi sau xe Nam mà lòng cô có những cảm giác thật khó tả, những kí ức xưa ùa về khiến cô bất giác muốn mình được vòng tay qua ôm anh như hồi còn yêu nhau.
Ảnh minh họa
Chơi vơi giữa hai dòng nước
Cách đây 2 năm, Hoa đã có một mối tình thật đẹp với Nam. Nhưng chỉ vì những hiểu lầm nhỏ nhặt trong cuộc sống, chỉ vì cái tôi của hai người quá lớn mà mối tình của họ dẫn đến tan vỡ. Chia tay nhau trong nuối tiếc, cả hai nghĩ rằng họ sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại. Dù rất đau khổ và còn nhớ Nam rất nhiều nhưng Hoa nhất quyết không liên lạc với anh. Cô sợ, hay nói đúng hơn là cô không muốn bạn bè nghĩ rằng vì tình yêu mà cô phải hạ mình.
Rồi Hoa cũng tìm được cho mình một tình yêu mới. Hùng là người đàn ông mạnh mẽ, tài giỏi và thông minh. Anh yêu cô thật lòng và rất khoan dung độ lượng. Sự từng trải của Hùng khiến cô thấy mình bé nhỏ và được che chở, Hùng sẵn sàng tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ nhặt của cô, chứ không như Nam, chấp nhặt cô từng li từng tí. Chỉ có điều Hùng lớn hơn cô nhiều tuổi quá, anh hơi khô khan và vô tâm chứ không ga lăng, chiều chuộng cô như Nam. Cô cảm thấy mình như già đi đến chục tuổi khi nói chuyện với anh và cuộc sống thật bình lặng, đôi khi tẻ nhạt, vô nghĩa. Nhưng cô chấp nhận cuộc sống ấy với sự cam chịu của số phận bởi Hùng quá tốt, quá yêu cô.
Thời gian tưởng sẽ làm nguôi ngoai những kỉ niệm về mối tình đầu nhưng một lần tình cờ, trong đám cưới cô bạn thân, Hoa đã gặp lại Nam. Cô thấy anh chững chạc hơn nhiều, rất phong độ và lịch thiệp chứ không "trẻ con" như hồi còn yêu cô. Giây phút ngỡ ngàng nhanh chóng qua đi, suốt buổi tiệc hôm ấy Nam ở bên chăm sóc cô, gắp cho cô từng miếng thức ăn rồi còn đề nghị được đưa cô về. Chẳng hiểu vì sao lúc ấy cô đã đồng ý, dù đã hẹn với Hùng ăn cỗ xong cô sẽ đến để cùng anh đi dự sinh nhật bạn.
Ngồi sau xe Nam mà lòng cô có những cảm giác thật khó tả, những kí ức xưa ùa về khiến cô bất giác muốn mình được vòng tay qua ôm anh như hồi còn yêu nhau. Họ đã vào lại quán cà phê khi xưa hai người vẫn thường hẹn gặp để hàn huyên tâm sự.
Qua câu chuyện, Hoa cảm thấy lòng mình bối rối khi Nam bảo anh vẫn còn yêu và nhớ cô rất nhiều, từ ngày xa cô, anh chẳng thể đến với người con gái nào vì trong anh chỉ có hình bóng cô mà thôi. Những lời lẽ âu yếm, tình cảm của Nam như ngọn lửa thổi bùng lên những yêu đương bị chôn lấp bấy lâu trong họ, Hoa nghẹn ngào nép mình vào vòng tay Nam. Đêm ấy, cô đã không về nhà...
Những ngày sau đó, Hoa sống trong dằn vặt khổ sở khi biết trái tim mình còn yêu Nam rất nhiều. Nam đã xin cô hãy tha thứ và cho anh một cơ hội để hai người quay lại với nhau. Cô cũng muốn dứt bỏ tất cả để đến với Nam nhưng khi ở bên Hùng, cô lại không nỡ. Hùng đã đến bên cô, đã sưởi ấm trái tim cô khi nó đau đớn nhất, anh nào có tội gì...?
Cô cũng sợ khi quay lại với Nam, những cãi vã, ghen tuông nhỏ nhặt lại tiếp diễn. Dù Nam đã thay đổi rất nhiều, nhưng bản tính ương ngạnh của cô và anh không hợp nhau, và biết đâu họ lại chẳng xảy ra đổ vỡ? Chỉ có Hùng là chịu đựng được cái tính khí thất thường của cô. Sự việc càng khó xử hơn khi Hùng bảo anh đã thưa chuyện với bố mẹ tính chuyện cưới xin của hai người vì bố mẹ anh đã già, anh cũng không còn trẻ nữa, ông bà muốn anh nhanh nhanh lấy vợ để ông bà còn có cháu nội bế. Hoa chơi vơi như đứng giữa hai dòng nước, cô không biết nên chọn một dòng hay để nước trôi???
Tan nát gia đình vì tình cũ
Cũng giống Hoa, chị Nga và người yêu cũng có một mối tình nồng thắm nhưng phải cái tính hai người rất thẳng, rất ương ngạnh và rất hay ghen tuông, cãi vã. Trong một lần không kìm chế được cơn nóng giận, họ đã quyết định chia tay vì cảm thấy không hợp nhau nữa.
Thế rồi họ nhanh chóng tìm được người yêu mới và kết hôn như để chứng tỏ cho người kia thấy "không có anh thì tôi vẫn sống tốt". Chị Nga đã sinh được một cô con gái rất xinh đẹp, cháu năm nay đã được 1 tuổi. Còn vợ anh Dũng (người yêu cũ của chị) cũng đang có mang được 6 tháng. Nhưng cuộc hôn nhân của cả hai đều không hạnh phúc vì sau cuộc tình tan vỡ họ vẫn giữ nguyên tính khí nóng nảy của mình khiến không khí gia đình nặng nề.
Và có một sự thật trớ trêu mà các cụ vẫn thương nói: "Con cá mất là con cá to" lại rất đúng với Nga và Dũng. Khi cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc, họ lại nhớ đến người yêu cũ, nhớ đến những ngày yêu thương nồng thắm (chứ không nhớ đến những lúc cãi nhau). Trong một lần bực mình với vợ, Dũng đã gọi điện hẹn gặp Nga với mong muốn có người tâm sự, chia sẻ. Và "tình cũ không rủ cũng tới", khi biết cuộc hôn nhân của cả hai đều không hạnh phúc, họ đã lao vào nhau với những tình cảm nồng thắm, mặn nồng nhất, không hề nghĩ đến gia đình hiện tại của mình.
Sau lần đó họ còn gặp nhau rất nhiều, tình cảm bị ngăn cản, lén lút càng khiến họ khao khát nhau hơn. Dù họ biết mình đang làm những việc rất tội lỗi, đáng bị người đời lên án nhưng họ như con thiêu thân chỉ biết đến đốm lửa trước mắt chứ không để ý đến mọi vật xung quanh.
Nhưng cái kim giấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chồng của Nga biết chuyện đã thẳng tay đánh đập hành hạ cô, anh còn dọa sẽ đưa cô ra tòa li dị và không cho cô được quyền nuôi con. Còn vợ Dũng, cô không nói không rằng, thu xếp khăn áo về nhà mẹ đẻ và nhất quyết không cho Dũng gặp mặt. Nhìn dáng vợ ôm bụng bầu khổ sở rời khỏi nhà, Dũng vô cùng hối hận.
Đứa con trong bụng chưa kịp chào đời mà bố nó đã làm một việc tội lỗi. Anh đau khổ, dằn vặt và không biết phải làm sao để vợ tha thứ. Dù thế nào anh cũng không muốn con mình ra đời phải chịu cảnh cha mẹ mỗi người mỗi nơi. Đau khổ hơn khi anh biết Nga cũng đang chịu sự dày vò, hành hạ của chồng. Đến lúc này anh và Nga mới thật sự hối hận vì sai lầm của mình. Chỉ vì một phút không kiềm chế được sự yếu đuối của tình cảm mà họ đã đẩy hai gia đình đến bờ vực của sự chia ly, đổ vỡ.
Một phút đắm đuối, hối hận cả đời
Không giống như hai câu chuyện trên, Nguyệt chia tay mối tình đầu trong nỗi day dứt và nỗi nhớ khôn nguôi. Chưa khi nào họ thôi yêu, thôi nghĩ về nhau, nhưng chỉ vì không "môn đăng hộ đối" như lời bố mẹ nói, chỉ vì không nỡ làm một người con bất hiếu mà Nguyệt phải rời xa Hải.
Hải, người yêu Nguyệt là một chàng thanh niên từ quê nghèo lên thành phố lập nghiệp. Tuy anh rất thông minh và có ý chí vươn lên nhưng trong con mắt bố mẹ Nguyệt, một chàng thanh niên nghèo với tấm bằng cử nhân "quèn" như Hải thì làm nên cơm cháo gì giữa thời buổi "kim tiền" này. Ông bà đã ngấm ngầm nhắm sẵn cho Nguyệt một cậu công tử con nhà giàu, bố làm to, vừa có chức có quyền lại có tiền.
Ngay sau khi Nguyệt ra trường, một đám cưới linh đình giữa cô và cậu công tử kia đã được "người lớn" sắp đặt sẵn. Khi cô tỏ ý chống đối, muốn bảo vệ tình yêu của mình với Hải thì câu nói của mẹ cô: "nếu mày không lấy thằng Thắng (cậu công tử con nhà giàu) thì mẹ sẽ chết cho mày xem" đã khiến cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Những ngày chuẩn bị cho đám cưới, cô như người mất hồn, không nói, không cười, chỉ làm theo những điều người lớn chỉ bảo. Cô còn lòng dạ nào mà nghĩ đến đám cưới với người đàn ông mình không yêu khi trong trái tim cô chỉ có hình bóng của Hải. Và cô biết giờ này anh cũng đang rất đau khổ vì phải rời xa cô.
Trước ngày đón dâu, Hải đã gọi điện hẹn gặp cô, "một lần cuối cùng để rồi xa nhau mãi mãi", câu nói của Hải khiến lòng cô nhói đau. Đêm ấy, cô đã nức nở trong vòng tay Hải và đã trao cho anh cái quý giá nhất của đời người con gái. Bị ép buộc lấy người mình không yêu thì cớ gì phải gìn giữ, Nguyệt muốn dành tặng người mình yêu thương những gì quý giá, ngọt ngào nhất để rồi mai đây dù cuộc sống có ra sao cô cũng không hối hận.
Nhưng đó là suy nghĩ lúc ấy, còn giờ đây trong lòng cô sự hối hận đang ngày đêm giằng xé, dày vò trái tim cô. Đêm ân ái mặn nồng với người yêu cũ đã gieo vào cô một mầm sống bé nhỏ. Khi cô báo tin mình có thai, nhìn nét mặt sung sướng hồ hởi của chồng, của bố mẹ chồng mà cô thấy mình có tội vô cùng. Chỉ có cô mới biết đích xác đứa con mà cô đang mang trong bụng là con của ai nhưng cô không thể thú nhận tội lỗi của mình, nó quá kinh khủng.
Nỗi ám ảnh ấy theo cô đến tận bây giờ, khi con trai cô đã được gần 2 tuổi. Cô không thể hình dung nổi nếu một ngày sự thật bị phát hiện thì cuộc sống của mẹ con cô sẽ thế nào. Sự chiều chuộng của chồng, sự yêu thương mà bố mẹ chồng dành cho cô càng khiến cô cảm thấy lương tâm mình cắn rứt. Đã bao lần cô định thú nhận tất cả với chồng để anh phán xét rồi sự thể muốn ra sao thì ra nhưng nhìn nét mặt rạng ngời của chồng khi chơi đùa cùng con cô không thể cất nên lời... Nỗi dày vò, ám ảnh này sẽ theo cô đến bao giờ?
TheoPhunuNet
Tạm biệt em Anh xin lỗi khi đã viết ra những dòng chữ này... (Ảnh minh họa) Chúc em hạnh phúc! Anh xin lỗi khi đã viết ra những dòng chữ này, nhưng đó là tình cảm chân thành của anh... Chiều hanh hao, nắng vàng như rượu chanh. Trời xanh xỉn như màu bùn, cái buồn cứ lãng xẹt mà ngấm đến từng tế bào....