Xin lỗi vì em chỉ có thể là tình hờ của anh…!
Em muốn được nghe giọng nói và được nhắn tin trò chuyện cùng anh mỗi ngày, nhưng em không thể tham lam và ích kỷ mãi như thế được.
Anh à, em là một người phụ nữ đã có gia đình, một gia đình mà khi nhìn vào mọi người đều ngưỡng mộ vì sự thành đạt và hạnh phúc.
Bởi ở cái tuổi mới ngoài 30 mà em đã có được nhiều thứ, một người chồng tu chí làm ăn, 2 đứa con xinh xắn, khỏe mạnh, kinh tế vững vàng.
Và có thể nói em là 1 người mẹ tốt, 1 người vợ đảm nếu như không có ngày em gặp lại anh.
Kỉ niệm về mối tình đầu cách đây 10 năm lại dội về trong em với nhiều hối tiếc, về những nụ hôn nồng cháy nhưng chưa trọn vẹn.
Em vẫn nhớ mình quen nhau khi còn là sinh viên năm thứ 2 đại học, mối tình đầu ngây ngô mà đẹp đẽ.
Em biết ngày đó tình cảm anh dành cho em rất chân thành, anh luôn chiều theo mọi mong muốn và ý nghĩ ngông cuồng của em.
Bằng chứng là những buổi trèo tường hái trộm hoa tặng em, và những hôm mùa đông lạnh thấu xương anh vẫn dậy từ 3h sáng để đi đón em khi ở quê lên.
Video đang HOT
Anh rất yêu em, nhưng em lại đáp trả anh bằng thứ tình cảm lạnh lùng, thờ ơ…
Em coi thường anh, coi thường tình yêu anh dành cho. Em sống theo kiểu chỉ biết nhận chứ không biết cho.
Và rồi cũng đến lúc anh mệt mỏi, chán nản khi cứ phải chạy theo em, nên anh đã nói rằng: &’Em không yêu anh’.
Sau câu nói đó thì anh nhất quyết quay lưng đi, nhất quyết rời bỏ em, khiến cho trái tim em lúc đó mới biết đau đớn vì yêu.
Khi xa anh, em mới nhận ra rằng em yêu anh nhiều hơn em tưởng, nhưng em đã không nhận ra điều đó khi có anh bên cạnh.
Em thấy mình thật có lỗi với anh, thời gian đó em đã vật vã trong đau khổ, em cố gắng níu kéo anh, nhưng tất cả đều vô vọng. Anh vẫn dứt khoát xa rời em.
Sau khi ra trường, em lập gia đình theo sự sắp xếp của bố mẹ. Ở tuổi 23, khi vừa kết thúc quãng đời sinh viên, em đã về làm dâu 1 gia đình có truyền thống là gia giáo.
Nhưng tất cả chỉ là cái vỏ bọc, còn sự thật bên trong thật nhiều điều mà em không thể nào tưởng tượng nổi.
Lạnh lùng, sòng phẳng và tẻ nhạt, đó là điều em cảm nhận được ở cuộc sống của những người trong gia đình chồng.
Đã nhiều lúc em ngột ngạt đến tức thở và chỉ muốn rời xa ngôi nhà này, nhưng tình yêu em dành cho các con lại níu kéo em lại.
Em tự nhủ lòng mình hãy sống vì các con, nhìn các con vui vẻ, khỏe mạnh là em thấy mãn nguyện và hạnh phúc.
Cho đến ngày, em tình cờ gặp lại anh… từ những tin nhắn của anh mỗi ngày qua Yahoo và điện thoại khiến trái tim em trở nên ấm áp, cuộc sống của em cũng trở nên sinh động và ý nghĩa hơn.
Mặc dù em và anh chưa 1 lần hẹn hò nhau gặp mặt, nhưng em vẫn thấy thật hạnh phúc vì cảm giác luôn có anh bên cạnh, hạnh phúc vì được nghe giọng anh nói, hạnh phúc chờ mong tin nhắn của anh…
Em mơ ước cuộc sống của mình cứ được như vậy mãi, nhưng nỗi lo sợ khi bị chồng phát hiện, sợ vì mình mà khiến gia đình tan nát, các con em bơ vơ thiếu cha, thiếu mẹ.
Nên em đã phải nói với anh rằng mình dừng lại ở đây thôi anh nhé!
Một lần nữa, em lại có lỗi với anh…
Hãy tha thứ và quên em đi anh, bởi em sẽ mãi chỉ là tình hờ của anh mà thôi. Giờ đây, em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc và sớm tìm được người con gái mãi thuộc về anh.
Theo PNO
Gửi cho em, người con gái đến trước chị...!
Chị chẳng giành giật vì vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể cầm lấy, cất đi và cho vào tủ kính. Chẳng có chiếc mặt nạ nào bao bọc được khuôn mặt em vĩnh viễn đâu và cũng chẳng có sự giả tạo nào che đậy được sự ích kỉ, tham lam của em mãi được.
Nhớ có lần đọc được ở đâu đó trong 1 cuốn sách của Minh Nhật có vài dòng: "Trong cuộc sống nói chung, có ba loại người tôi ghét nhất: bọn đạo đức giả, lũ vô trách nhiệm với cuộc đời, và đám người yêu cũ của người yêu. Hai loại đầu, về căn bản thì bạn có thể nhắm mắt làm ngơ, có nghĩa là nếu chúng nó không chọc vào bị gạo của tôi, thì tôi cũng chả can hệ gì đến cuộc đời chúng. Còn loại thứ ba thì rất khó, kể cả họ không làm gì tôi, tôi cũng cứ tự phát điên lên.
Ngạn ngữ có câu: "Trời đã sinh ra người yêu mình tại sao còn sinh ra đám người yêu cũ của anh ấy" chính là như vậy. Oan nghiệt!" Ấy là khi những cô gái kia đã là quá khứ, chỉ vô tình chạm đến, động đến...đến trước hay đến sau không có tội, và quá khứ ấy cũng sẽ vô tội, vô trách nhưng còn em?
Em có ích kỉ quá không khi lạnh lùng bước đi bỏ mặc anh ấy với cả khoảng trời vụn vỡ và rồi quay lại khi anh ấy quyết định nắm lấy tay chị? Không dễ dàng gì để anh ấy bước qua được quá khứ kia và bắt đầu cuộc sống mới, chia tay anh ấy em yêu thêm người mới, quen thêm ngưới mới để rồi khi anh ấy cũng bắt đầu xoa dịu tim mình bằng việc yêu một người thì em lại không cam chịu, không chấp nhận và bằng mọi giá phải phá vỡ cái tình yêu mới chớm nở ấy
Em có mệt mỏi không khi cứ phải tỏ ra yếu đuối, mỏng manh, cô đơn và tội nghiệp trong mắt anh ấy, khi phải dùng quá khứ đã qua và nước mắt để níu giữ người em đã từng bỏ rơi? Có mệt mỏi không khi cứ phải cùng lúc một mình diễn hai vai, ngoài mặt thì em luôn nói "Chúc anh hạnh phúc", tỏ ra mình cao thượng để rồi sau lưng lại cám dỗ, níu kéo anh ấy? Em làm thế, anh ấy có hạnh phúc nổi không? Em ở đâu khi anh ấy suy sụp, khi anh ấy gục ngã? Em ở đâu khi anh ấy cần em, cần tình yêu mà anh ấy bao bọc và bảo vệ mấy năm trời?
Con trai, nhất là với một người con trai nặng tình như anh ấy sẽ chẳng đủ tàn nhẫn đễ bỏ em lại bơ vơ và hạnh phúc với tình yêu mới, sẽ có lúc nhưng không phải lúc em không còn ai ở bên, em cô đơn rồi đủ các thứ mà em vẽ ra. Ngày trước xem phim, chị hay phát điên với những thằng bị mấy con giả tạo qua mắt nhưng giờ nếm trải thì mới thấy chỉ có đàn bà mới hiểu thấu được lòng dạ đàn bà. Đàn ông họ chỉ biết rằng những cô gái tỏ ra yếu đuối, mỏng manh, tội nghiệp thì luôn cần sự che chở...còn cô gái ngày ngày bên cạnh họ, luôn miệng nói rằng "em không sao" "em ổn" thì không...
Chị chẳng giành giật vì vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể cầm lấy, cất đi và cho vào tủ kính. Cứ cho là em hả hê vì nhận được sự quan tâm từ anh ấy, mấy câu hỏi thăm hay thương hại, cứ cho là em hài lòng với thành quả mà em dày công diễn xuất mới có được, nhưng em à...chẳng có chiếc mặt nạ nào bao bọc được khuôn mặt em vĩnh viễn đâu, và cũng chẳng có sự giả tạo nào che đậy được sự ích kỉ, tham lam của em mãi được.
Có thể trước đây em với anh ấy đã từng yêu nhau thắm thiết, nếu có ai xuất hiện người đó sẽ là kẻ thứ ba...nhưng bây giờ bên anh ấy đã có cô gái khác, họ yêu thương nhau, trân trọng nhau...nếu em cố tình xen vào giữa thì em chính là kẻ thứ ba....không phải kẻ thứ ba nào cũng đáng ghét nhưng kẻ thứ ba nào cũng đáng thương và tội nghiệp.
Theo Eva
Chỉ chân thành thôi không bao giờ đủ cho một kẻ quá tham lam... Làm đàn ông khác đàn bà ở chỗ, họ muốn làm gì thì làm không ai ngăn cấm được họ cả. Vậy hà cớ gì mà phải cai thuốc, cai rượu rồi đến sau cùng buồn sầu ủ dột lại tìm đến nó để giải khuây? Ảnh minh họa Lại một đêm nữa tôi thức trắng vì những điều tôi cho đi, những...