Xin lỗi vì chẳng thể thương cậu hết cả thanh xuân
Tớ xin lỗi vì chẳng thể thích cậu hết lòng như cậu thích tớ. Rồi mai này, sẽ có ai đó che mưa chắn nắng cho cậu, sẵn lòng đợi cậu về dù cậu có đến trễ cả một tiếng , chỉ vì sợ cậu chẳng thể một mình.
Sẽ có ai đó đối xử với cậu thật dịu dàng, ân cần. Sẽ có ai đó không ngại bận mà ngồi nghe cậu kể lể đủ nỗi lo trên đời, cùng cậu san sẻ bao gánh nặng lo toan, ôm cậu vào lòng và nghe cậu than thở. Sẽ có ai đó yêu cậu thật nhiều. Là yêu thật nhiều, chứ chẳng còn là thích nữa. Người đó sẽ nắm tay cậu thật chặt, chẳng bao giờ buông.
Ngày 1 tháng 4 năm…
Hôm nay là ngày Cá tháng Tư, là ngày nói dối đấy, nhưng tớ lại muốn viết cho cậu những điều thật lòng tớ đã cất giữ bấy lâu, như ngày này của mấy năm trước, cậu từng dồn hết bao dũng khí để thổ lộ với tớ.
Cậu là một cô gái “đáng ghét”; nhưng khi “rơi” vào tình yêu cũng đáng yêu lắm đấy chứ! Một chút ngốc nghếch, khờ khạo. Một chút lúng túng, hoang mang. Một chút ngọt ngào, chu đáo. Một chút xinh đẹp, ân cần. Có điều, chút đáng yêu ấy của cậu chỉ có thể khiến tớ cảm động chứ chẳng thể là rung động.
Con gái như cậu, bình thường thì vui vẻ hoạt bát, thoải mái cười đùa nói chuyện không ngừng; thế mà một ngày lại nhỏ nhẹ hỏi bài tớ. Con gái như cậu, tất thảy việc nặng đến đâu cũng tự sức mình, xem phim ma chẳng hề sợ; thế mà có một ngày lại ngỏ ý nhờ tớ bê đồ, đi nhà ma cũng tái xanh mặt lại. Con gái như cậu, lúc trước chẳng thèm để tâm đến hình tượng bên ngoài; thế mà có một ngày lại chăm chải tóc tô son, bẽn lẽn, ngại ngùng. Con gái như cậu, chẳng biết nữ tính dịu dàng; vậy mà một ngày bỗng nức nở vì một vết thương bé xíu. Nhưng tớ biết, hôm đó cậu khóc không phải vì vết thương ngoài da đó thôi; mà bởi hôm trước đấy, tớ đã từ chối tình cảm của cậu.
Có phải cậu rất giận tớ đúng không? Vì dù cho cậu đã cố gắng bao nhiêu, hoàn thiện bản thân bao nhiêu, tớ vẫn cứ luôn giả vờ làm thinh chẳng để ý. Thật ra không phải tớ không hề để ý, chỉ là vì sự quan tâm đặc biệt của tớ đã dành cho một người khác mất rồi; thế nên để không làm cậu nuôi thêm hy vọng, tớ chỉ có thể giả bộ như chẳng có gì xảy ra cả.
Khi thích một người, trái tim cứ luống cuống lên làm chúng ta chẳng thể chắc chắn được người ấy có thích mình không. Nhưng khi trái tim bình ổn, chúng ta cũng đều rất rõ về ánh mắt long lanh của ai đó dành cho mình. Thế nên dù tớ có thức trắng bao đêm cũng không biết liệu người tớ để ý có thích mình không; nhưng lại dễ dàng nhìn ra tình cảm cậu dành cho tớ.
Gửi cô từng lặng lẽ thích tớ,
Dù cho ngày tháng trôi qua khiến chúng ta dần trưởng thành và dần lãng quên đi dăm ba điều nho nhỏ, tớ vẫn nhớ thật rõ ánh mặt cậu lén lút nhìn tớ từ phía xa. Nó rạng rỡ như những tia nắng mùa hạ, tỏa sáng rực rỡ. Nét mặt cậu ánh lên niềm hạnh phúc, miệng khẽ mỉm cười dịu dàng. Để rồi khi tớ ngoảnh lại, cậu lúng túng vờ nhìn đi nơi khác, rất dễ thương; chỉ là không giống với người tớ thích mà thôi.
Tớ còn nhớ mỗi lần chơi đá bóng, cậu vẫn luôn xuất hiện ở gần đó, hòa mình vào đám đông xung quanh, thầm cổ vũ tớ. Nhưng xin lỗi cậu, vì mỗi lần thắng cuộc, người tớ hướng về vẫn luôn là cậu ấy, cô gái ngồi ở đâu đó xa xa chẳng quan tâm tớ chơi tốt thế nào.
Gửi cô gái từng ngốc nghếch thích tớ,
Video đang HOT
Nhiều lúc tớ tự hỏi, chả lẽ khi thích một người, ai cũng cố gắng đến thế sao? Cậu chẳng biết đan len; thế mà cần mẫn tập luyện cho đến khi nhuần nhuyễn, rồi đan tặng tớ một chiếc khăn, nhưng lại chẳng gửi đi. Tớ đã lén đọc được tên người nhận khi giúp nhặt chiếc hộp trong ngăn bàn cậu rơi xuống.
Vở bài tập của cậu từ khi nào lại trở nên đầy đủ lạ thường, hễ ai hỏi mượn đều đã hoàn thành hết. Nhưng có lẽ tớ sẽ chẳng hỏi mượn vở cậu, vì tớ sẽ mượn của cậu ấy. Mặc dù, cậu ấy chẳng làm tốt hơn cậu chút nào.
Thật ra cậu không phải không xuất sắc. Chỉ là cậu cũng biết đúng không, trong mắt mình, người mình thích chính là hoàn hảo nhất. Không có chiếc khăn cậu ấy đan tớ vẫn thích cậu ấy. Cậu ấy còn nhiều thiếu sót tớ vẫn thích cậu ấy. Chúng ta, khi thích một người, đều thấy người ấy vô cùng tuyệt diệu. Khiếm khuyết duy nhất ở người đó có lẽ chỉ là chút tình cảm với mình.
Gửi cô gái từng thích tớ trong ấm ức,
Tớ biết cậu luôn đăng những status gửi gắm lòng mình đến tớ, dù chỉ là một câu nói bâng quơ hay vài lời tâm sự nho nhỏ. Thật ra tớ vẫn luôn đọc hết và tớ có thể hiểu. Nhưng tớ lại chẳng biết nên làm gì. Tớ làm sao có thể khiến cậu hạnh phúc với một trái tim đã thuộc về người khác? Làm sao có thể nói thích cậu khi tương tư của tớ đặt ở nơi khác?
Gửi cô gái từng thích tớ,
Trời có thể mưa rồi nắng.
Hạ đến thì xuân đi.
Cậu có thể thích tớ. Nhưng tớ vẫn một lòng thích cậu ấy.
Rồi mai này, sẽ có ai đó che mưa chắn nắng cho cậu, sẵn lòng đợi cậu về dù cậu có đến trễ cả một tiếng; chỉ vì sợ cậu chẳng thể một mình. Sẽ có ai đó đối xử với cậu thật dịu dàng, ân cần. Sẽ có ai đó không ngại bận mà ngồi nghe cậu kể lể đủ nỗi lo trên đời, cùng cậu san sẻ bao gánh nặng lo toan, ôm cậu vào lòng và nghe cậu than thở. Sẽ có ai đó yêu cậu thật nhiều. Là yêu thật nhiều, chứ chẳng còn là thích nữa. Người đó sẽ nắm tay cậu thật chặt, chẳng bao giờ buông.
Gửi cô gái đã từng thích tớ,
Xin lỗi cậu vì đã khiến cậu hy vọng rồi lại thất vọng.
Xin lỗi vì tớ đã chẳng thể thích cậu hết mình, như cách cậu đã thích tớ cả một quãng thanh xuân.
Theo blogradio.vn
Anh em không tiếc, em chỉ tiếc thanh xuân...
Em sẽ chẳng bao giờ ngờ được, 5 năm gắn bó, 5 năm tình cảm, thậm chí chuẩn bị đến ngày em được mặc váy cưới, anh vẫn có thể tàn nhẫn rời bỏ em.
Ảnh minh họa
Anh à, đây có lẽ là những dòng cuối cùng em viết cho anh - viết cho tình yêu ngu ngốc của em, viết cho thanh xuân của em và viết cho anh người con trai từng là cả thế giới trong mắt em.
Hôm nay anh cưới em xin lỗi vì đã không thể tới dự. Làm sao em có thể đủ can đảm nhìn anh tay trong tay hạnh phúc bên chị ấy. Em sợ em không giấu nổi cảm xúc của mình để rồi phải khóc lóc, yếu đuối trước mặt anh.
Anh có biết không, 25 năm qua, anh là người con trai đầu tiên em yêu, là người đàn ông em cảm thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên. Anh có nhớ anh đã nói gì với em không, anh bảo "tuy em không phải người con gái đầu tiên anh yêu nhưng sẽ là người cuối cùng anh yêu trong cuộc đời này", câu nói đó làm em tự nhủ, nhất định em sẽ nắm tay anh thật chặt đi hết con đường này.
Em quen anh khi em còn học năm 2, anh năm 4. Em ấn tượng vì anh hiền lành lại rất hay cười, có lẽ chính nụ cười ấy đã đốn gục trái tim em. Ngày em biết anh, anh mới thất tình. Tình đầu của anh đi du học và 2 người chia tay. Em hay nói chuyện rồi nghe anh tâm sự. Giữa em và anh có nhiều sở thích giống nhau có lẽ vậy mới hợp cạ để nói chuyện. Càng ngày anh càng mở lòng với em nhiều hơn. Còn em ngày càng yêu anh hơn nhưng không dám mở lời.
Cứ vậy mình là bạn bè đến khi anh ra trường đi làm. Anh tỏ tình với em vào ngày valentine năm đó. Em hạnh phúc ôm chặt anh vào lòng. Mình cứ hạnh phúc bên nhau như vậy.
Yêu anh, chưa bao giờ em phải buồn, 5 năm yêu thương là 5 năm hạnh phúc với biết bao kỷ niệm, dự định, hai gia đình còn tính đến chuyện cưới hỏi thì tình đầu của anh quay về.
Hôm đấy, anh sang đón em qua nhà ăn cơm, về tới nhà anh em thực sự bất ngờ khi gặp chị ấy ở đó. Có lẽ anh cũng vậy, đến mức khi nhìn thấy chị ấy bàn tay anh vội vã buông tay em. Em đã từng thấy ảnh chị nhưng bên ngoài, chị ấy đẹp hơn rất nhiều. Chị ăn nói nhỏ nhẹ còn khéo nữa, đâu có như em.
Suốt bữa cơm, bố mẹ anh rồi cả em gái anh đều quay ra hỏi chuyện chị ấy, em cảm thấy mình như người thừa trong mắt mọi người. Rõ ràng em là vợ sắp cưới của anh cơ mà. Rồi chị ấy nói với em "Anh T khó tính lắm phải không em? Anh ấy kén ăn lại khó chiều nữa. 5 năm qua không biết có thay đổi không?. Chị nghe anh bảo 2 người sắp cưới chúc mừng em nhé!".
Không hiểu sao khi nghe những câu nói đó của chị ấy, trái tim em đau lắm. Hóa ra 2 người vẫn liên lạc, hóa ra tất cả những chuyện của em và anh chị ấy đều biết. Anh cũng chẳng giải thích với em sự hiện diện của chị ấy, em cũng không muốn hỏi. Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cứ bủa vây em nhưng em lại không dám hỏi vì em sợ anh khó xử.
Nhưng cay đắng quá. Từ hôm đó trở đi em thấy anh thay đổi. Anh ít gặp em, ít quan tâm em, em hỏi thì anh nói bận lo đám cưới. Em vẫn gượng cười chấp nhận.
Rồi em vô tình đọc được tin nhắn của 2 người:
- Anh nói chưa?
- Anh chưa?. Anh sợ G đau lòng.
- Vậy em thì sao. Anh không yêu em sao.
- Anh có. Nhưng vì anh cô ấy đã hy sinh quá nhiều. Anh sợ khi nói ra cô ấy không chịu được. Anh sợ...
- Anh không nói được thì để em nói cho..
Em đọc xong mà nước mắt rơi lúc nào chẳng hay. Em chỉ là người thay thế lúc cô đơn với anh đúng không. Nhưng 5 năm qua, chẳng lẽ không có một chút tình. Thậm chí chúng ta còn tính đến chuyện đám cưới. Tại sao lại khiến tim em vụn vỡ thế này.
Sau ngày đó 1 tuần, anh nói chia tay em với rất nhiều lý do nhưng em chỉ nhớ được 1 điều anh bảo "chị ấy cần anh". Thế còn em thì sao... những ngày sau đó, trời cứ mưa hoài, mưa như nói thay tiếng lòng của em vậy.
Em chẳng trách anh, cũng chẳng trách chị ấy, em chỉ trách bản thân em không thể giữ nổi anh.
Anh ạ! Anh hãy yêu chị ấy nhiều hơn nhé! Anh hãy hạnh phúc nhé. Còn em em sẽ luôn mỉm cười dõi theo anh. Em chỉ muốn biết 5 năm bên nhau có 1 phút nào anh yêu em thật lòng không? Hay chỉ là lừa dối. Chỉ là người thay thế.
Anh em không tiếc! Em chỉ tiếc thanh xuân của mình mà thôi. Tạm biệt anh...nỗi đau của em...
Theo Phunutoday
Mới vừa thoát ế thì Crush thời thanh xuân đột nhiên xuất hiện cùng 'tài sản' kếch sù và lời đề nghị khó cưỡng Nam lặng người. Trước mặt anh là người phụ nữ đẹp mặn mà, mặc dù đã có một đời chồng và đang nuôi 2 đứa con nhưng lại rất giàu có và xinh đẹp, lại còn là người con gái anh từng theo đuổi của rất nhiều năm trước. Nam châm điếu thuốc, anh vuốt những tấm ảnh có mặt Thư trên màn...