Xin lỗi, tôi yêu em
Tôi rung động trước tình yêu của em nhưng không đủ can đảm để bước thêm trong mối quan hệ này. Tôi biết gia đình sẽ không bao giờ đồng ý cho tôi yêu em.
Tôi năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp được 2 năm. Hai năm đi làm xa nhà cũng là 2 năm tôi và em xa nhau. Chúng tôi trải qua quá nhiều thay đổi trong thời gian đó.
Ngày quyết định học cao đẳng theo nguyện vọng của bố mẹ, tôi đã 22 tuổi. Lúc đó, tôi vẫn chưa biết yêu hay nhớ một người là như thế nào, chưa bao giờ có ý định tán tỉnh một người con gái, dù xung quanh luôn có hàng tá cô gái để hẹn hò.
Năm đầu tiên của đời sinh viên trôi qua lặng lẽ và êm đềm. Tôi chỉ ăn, học và ngủ hoặc lên mạng chơi game, xem phim và những thứ đại loại như thế để giết thời gian. Đó là những lúc tôi ở nhà một mình. Còn những lúc đi ra ngoài cùng bạn bè, tôi luôn là thành viên vui nhiệt tình và chơi tới bến.
Bước sang năm thứ 2, cuộc sống cũng chẳng khác mấy nếu không có sự xuất hiện của em, đầy bất ngờ và cũng nhiều thú vị. Tôi được em trai giới thiệu cho một cô bé gần nhà nhưng xa ngõ.
Vì tôi ít về nhà nên cô bé chưa bao giờ biết mặt tôi. Tôi không thích mối quan hệ theo sự sắp đặt của người khác nhưng không tỏ thái độ khó chịu hay bất cứ điều gì làm cô bé buồn trong buổi hẹn hò đầu tiên. Chúng tôi nói những câu chuyện trên trời dưới đất, không có chủ đề và cũng chẳng có mục đích.
Tôi thực sự bất ngờ khi cô bé đã thích tôi ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Những ngày sau đó chúng tôi gọi điện, nhắn tin và đi chơi cùng đám bạn hàng xóm cạnh nhà cô bé.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi, từ đây tôi gặp em. Em là bạn thân của cô bé hàng xóm tôi đang hẹn hò. Nếu em không chủ động xin số điện thoại và liên lạc làm quen có lẽ tôi cũng đã quên em như bao người con gái khác tôi từng biết.
Em mạnh dạn hơn tôi tưởng rất nhiều. Em chủ động hẹn tôi đi chơi trên danh nghĩa là bạn bè nhưng chỉ có hai người. Chẳng có lý do để từ chối một lời mời nhiệt tình như vậy và tôi nhận lời.
Ấn tượng đầu tiên về em là một cô gái cá tính, có chút xíu dễ thương và sự ngây thơ của tuổi 16. Cuộc hẹn đầu tiên kết thúc, sau đó những cuộc hẹn khác cứ diễn ra đều đặn hàng tuần khi tôi được nghỉ học và về nhà.
Em tâm sự với tôi rất nhiều chuyện, có những chuyện chưa bao giờ em nói với ai, kể cả bạn bè và người thân trong gia đình.
Những câu chuyện của em đã đưa tôi vào một thế giới hoàn toàn khác, những cảm xúc hoàn toàn khác so với những người con gái tôi từng quen biết. Tôi nhận ra em cần một người hiểu em. Tôi chỉ không thể giải thích được tại sao em lại tin tưởng và chọn tôi để chia sẻ cùng em những tâm sự và suy nghĩ buồn đến như vậy.
Nhiều lần tôi hỏi nhưng em chỉ đáp lại bằng một nụ cười buồn. Vì thế, tôi càng muốn biết nhiều hơn về em. Tôi quyết định tìm hiểu hoàn cảnh và cuộc sống hiện tại của em.
Em thiệt thòi hơn những người bạn cùng trang lứa. Em là con nuôi trong gia đình. Mẹ hiện tại của em xin em từ người mẹ nuôi đầu tiên đã mất khi em vừa tròn 2 tuổi. Mẹ nuôi đầu tiên của em là cô hàng xóm mà tôi quen biết, cô mất trong một cơn bạo bệnh. Khi biết điều đó, tôi thấy thương em.
Tôi suy nghĩ làm thế nào để giúp em vượt qua được sự mặc cảm vốn đã đè nặng bao nhiêu năm qua. Tôi ít đi chơi cùng bạn bè hơn, dành thời gian cho em nhiều hơn. Những tình cảm tôi dành cho em chỉ dừng lại ở mức độ anh trai và em gái.
Video đang HOT
Tôi chỉ muốn giúp em vượt qua, muốn là chỗ dựa cho em mỗi khi em buồn hay cần có người giải bày tâm sự, tôi không muốn em ngộ nhận đó là tình yêu trai gái.
Việc tôi ở gần em những khi em buồn, thậm chí chạy xe cả mấy chục cây số để về cạnh em những lúc em khóc thút thít trong điện thoại diễn ra hầu như hàng tuần…
Năm tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Cho đến một ngày, em nói với tôi rằng hình như em đã yêu môt người. Tôi mừng vì nghĩ rằng những gì tôi làm cho em trong thời gian qua đã có tác dụng.
Dường như em đã gạt bỏ được mặc cảm và sự tự ti của bản thân để mạnh dạn trao tình cảm cho một người mà không hề sợ họ sẽ coi thường em vì hoàn cảnh hiện tại.
Tuy nhiên, điều mà tôi không muốn nhất đã xảy ra: người em yêu là tôi. Em muốn dành hết tình cảm của em cho tôi. Tôi không bất ngờ nhưng chẳng biết phải làm gì trong hoàn cảnh đó. Tôi chưa hề yêu ai cũng chưa từng bị con gái tỏ tình theo kiểu như thế.
Tôi bối rối thực sự, trả lời em: ‘Cho anh thời gian suy nghĩ vì anh chưa nghĩ đến việc đó’. Em bảo sẽ đợi và sẽ tấn công cho đến khi nào tôi đồng ý mới thôi.
Ảnh minh họa
Thời gian sau, tôi rất sợ phải đối diện với em, rất sợ em thấy tôi bối rối. Tôi chọn cách ít gặp em hơn, cố gắng kéo giãn khoảng cách của hai người với hy vọng em sẽ bỏ cuộc. Tôi đã lầm. Em chủ động đến tìm, gặp tôi và quan tâm tôi nhiều hơn mặc dù nhà em cách trường tôi học rất xa.
Tôi cảm nhận được tình cảm em dành cho mình là thật và chân thành. Nhiều lúc, tôi có cảm giác mình rung động trước tình yêu của em và tôi cũng thích em nhưng tôi không đủ can đảm để bước thêm trong mối quan hệ này. Tôi biết gia đình mình sẽ không bao giờ đồng ý cho tôi yêu em.
Tôi không muốn làm em tổn thương vì em là cô gái mang trong mình quá nhiều vết thương tinh thần. Vì lẽ đó, tôi chưa bao giờ trả lời dứt khoát cho em biết. Tôi chọn cách tránh mặt em nhưng điều đó không làm khó được em.
Em càng yêu tôi nhiều hơn, quan tâm tôi nhiều hơn. Dù tôi có chuyển chỗ ở bao nhiêu lần em vẫn tìm ra.
Quyết định cuối cùng của tôi là sau khi ra trường sẽ tìm một công việc thật xa, cắt đứt mọi liên lạc, xóa hết mọi thông tin của tôi trên tất cả mạng xã hội. Tôi muốn khoảng cách sẽ giúp em quên tôi. Tôi quyết định vào Sài Gòn xin việc.
Sau gần một năm làm việc ở Sài Gòn, tôi đã quen với cuộc sống nhộn nhịp tại đây. Công việc và các mối quan hệ giúp tôi quen biết thêm nhiều người bạn mới cũng như học hỏi được nhiều điều mới mẻ.
Có điều tôi không thể quên được em, tôi nhớ về em nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi biết em cũng đã tìm mọi cách để tìm tôi trong khoảng thời gian đó.
Dù không liên lạc với em nhưng tôi vẫn nắm rõ cuộc sống của em thế nào. Chỉ có một việc mà tôi không hề biết, đó là cảm xúc của em khi tôi rời xa em không một lý do đã đẩy em đi sai đường. Em chán nản, tuyệt vọng. Lúc cô đơn nhất, em đã tìm đến những thú vui thâu đêm suốt sáng cùng nhóm bạn bè mới quen.
Em đã tìm ảo giác từ những chất kích thích gây nghiện chỉ để quên tôi thật nhanh và vơi bớt cảm giác đau khổ. Tôi sốc và suy sụp hoàn toàn khi biết được những điều đó từ một người bạn.
Tôi không biết nên làm gì, nên bắt đầu từ đâu và phải nói những gì với em khi biết sự thật này. Tôi không sợ mất em khi em yêu người đàn ông khác tốt hơn tôi nhưng sợ mất khi em bước chân vào vũng lầy không lối thoát đó…
Ngay từ đầu, tôi không nên xuất hiện trong cuộc sống của em, không nên trao hy vọng cho em để rồi em phải tuyệt vọng đến cùng cực như thế. Tôi không xứng đáng với tình yêu của em.
Điều cuối cùng tôi muốn nói với em rằng: Xin lỗi em.
Tôi yêu em và tôi sẽ kéo em ra khỏi đó dù tôi phải đánh đổi bất cứ thứ gì đi nữa.
Theo VNE
Tình qua Facebook, cái kết lại buồn!
Rất nhiều tình huống yêu trên FB hay yêu qua mạng có những kết cục không như ý nhưng dường như con người ta vẫn không ý thức được điều đó.
Yêu 2 năm mới gặp mặt
Ngày đó, tôi còn nhớ như in những câu nói của anh. Từng lời anh nói thấm vào đầu tôi, nghe đầy triết lý nhưng cũng đầy tính thuyết phục. Cái thời mà cái gọi là Facebook (FB) vừa mới cập nhật, mới rộ lên. Tôi cũng là một người rất thích mò mẫm vào những mạng xã hội như vậy, nên đã gặp anh, người chung sở thích. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, có gì không hiểu anh đều giải thích cho tôi hay. Mà anh nói một cách tường tận, rất thích. Quan điểm sống của anh cũng rất ổn. Lúc đó, tôi cảm kích anh lắm, không biết là vì tôi mới lớn, mới gặp được người nói chuyện từng trải là thích, hay tại tôi mê cái ảnh &'avata' đẹp trai của anh.
Chúng tôi hứa hẹn làm bạn tri kỉ với nhau. Anh là người tỉnh khác, cách tôi đến vài trăm km. Tuy vậy, chúng tôi thường xuyên nói chuyện qua mạng, rất hào hứng, phấn khởi. Anh lại nói, mình làm giáo viên nên tôi càng hâm mộ. Vì với tôi, một thầy giáo tức là người rất hiểu biết, một người thầy tức là ngườ rất đáng tôn kính và yêu thương.
Thời gian tiếp xúc và nói chuyện rất lâu, chúng tôi dần dần trở thành đôi bạn tri kỉ, rồi yêu nhau lúc nào không hay. Tình yêu qua mạng lãng mạn lắm, chúng tôi thường gửi cho nhau những tin nhắn yêu thương, ngắm những bức hình của nhau. Chúng tôi còn nói với nhau rất nhiều điều, kể chuyện tuổi thơ, có khi buôn điện thoại nóng cả máy. Tình yêu như thế thật sự rất hạnh phúc. Thi thoảng, chúng tôi nói chuyện với nhau về chuyện cũ, như đã thích ai, yêu ai chưa. Cả hai hiểu nhau hơn nhiều dù chưa một lần gặp mặt.
Thời gian tiếp xúc và nói chuyện rất lâu, chúng tôi dần dần trở thành đôi bạn tri kỉ, rồi yêu nhau lúc nào không hay. (ảnh minh họa)
Thi thoảng chúng tôi lại hẹn nhàu lên FB chát chít, và gửi ảnh cho nhau xem. Có trạng thái gì cũng &'tag' nhau vào như người yêu lâu rồi vậy.
Kết thúc buồn vì cuộc tình trên mạng
2 năm cứ như vậy chúng tôi không hề gặp mặt mà chỉ được nghe giọng nói. Nhưng với tôi, thế là hạnh phúc. Anh bảo, khi nào anh ra công tác, chúng tôi sẽ gặp nhau. Và khi đó, chúng tôi sẽ tính chuyện về ra mắt hai bên gia đình. Nhà chúng tôi khá xa, anh lại chưa có điều kiện đi lại nhiều, vì còn đang đi làm, công việc đó xin nghỉ cũng không tiện.
Tôi cũng đã công khai tất cả những hình ảnh của chúng tôi trên mạng, nói với bạn bè rằng tôi và anh yêu nhau. Không hiểu, động lực nào lại khiến tôi mạnh dạn đến thế, tôi quyết định công khai anh dù chỉ hiểu anh qua những gì anh nói. Anh nói, mình hơn tôi 2 tuổi, tôi xem trong lí lịch FB thì đúng là vậy. Tình trạng độc thân, gia đình thì bố mẹ làm công chức. Nói vậy thì tôi biết thế, bởi tôi yêu anh nên không muốn can thiệp nhiều vào chuyện gia đình. Không quá coi trọng hoàn cảnh.
Tình yêu đến với chúng tôi như vậy. Sau đó tầm nửa năm thì chúng tôi gặp nhau. Ngày gặp đó, tôi hồi hộp không tả, chọn bộ trang phục thật đẹp, thật cầu kì để diện ra mắt anh. Chúng tôi mới nhìn thấy nhau đã ôm chầm lấy, còn tôi thì rơi nước mắt vì vui sướng. Trong đêm ấy, chúng tôi đã có những mà ôn kí ức thật đẹp. Và cũng chính trong đêm ấy, tôi đã trao thân cho anh.
Chẳng hiểu tôi ngu dại kiểu gì mà lại làm điều đó. Nhưng chúng tôi chưa gặp nhau, không có không gian riêng, nên khi nhìn thấy nhau là muốn tâm sự bao nhiêu thứ. Chúng tôi tìm nhà nghỉ để tâm sự. Và trong lúc đó, tôi đã không ngần ngại trao thân cho anh, người tôi mới gặp lần đầu.
Rồi anh cũng trở về quê mình với bao lời hứa hẹn. Tôi khóc nức nở vì phải chia tay anh mà không biết đến bao giờ gặp lại. Thậm chí tôi còn nghĩ, sẽ theo anh về quê, lấy chồng và ở luôn đó xin việc cũng được.
Nhưng chẳng ngờ, một thời gian sau, có người phụ nữ gọi cho tôi và nói, cô ta muốn gặp tôi. Không hiểu tôi đã &'comment' trên FB của anh thế nào mà chị ta biết được, tìm được những dòng mà tôi viết về anh, có &'tag' tên anh. Chị ta nhận mình là vợ anh và còn gửi cho tôi những bức ảnh cả gia đình họ đang hạnh phúc bên nhau.
Rất nhiều tình huống yêu trên FB hay yêu qua mạng có những kết cục không như ý nhưng dường như con người ta vẫn không ý thức được điều đó. (Ảnh minh họa)
Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹt, tôi đã khờ dại quá rồi. Cái điều đơn giản vậy mà tôi cũng không nghĩ đến hay sao? Tại sao anh lại lừa dối tôi, tại sao tôi không nghĩ, anh có vợ. Tại sao tôi lại liều lĩnh yêu một người đàn ông ở xa mà chỉ hiểu về anh qua những lời anh nói. Động lực nào, tình cảm nào khiến tôi quên hết mọi cám dỗ của cuộc đời như vậy?
Chị ta đe dọa tôi, nếu còn bám theo anh thì đừng trách chị ta sẽ xử lý tôi. Tôi sợ quá. Nhưng điều khốn khổ hơn là, tôi đang mang bầu đứa con của anh. Chua chát quá, cay đắng quá chừng, tôi thật tình không hiểu, cái giây phút trước đây, mình tại sao lại ngu ngốc và dễ dãi một cách khó hiểu như thế. Hay là anh bỏ thuốc mê tôi? Nghĩ lại mà tôi còn thấy rùng mình.
Đừng dại yêu trên Facebook
Rất nhiều tình huống yêu trên FB hay yêu qua mạng có những kết cục không như ý nhưng dường như con người ta vẫn không ý thức được điều đó. Nhiều người còn tin vào tình yêu lãng mạn, tình yêu vượt không gian và thời gian để đến với nhau. Nhưng họ không hay, chuyện yêu xa và không hiểu gì về gia đình đối phương, quá khứ của đối phương là điều vô cùng đáng lo ngại.
Biết bao nhiêu cô gái bị lừa cả tình lẫn tiền vì những niềm tin không đáng có. Vì vậy, các chị em đừng dại mà tin lời đàn ông, họ lừa đấy, họ là những người cực kì ghê gớm và có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí là lợi dụng thân xác bạn...
Theo VNE
Hoảng hồn vì vợ thích... thả rông "Mới mấy hôm trước thằng con trai lớn 4 tuổi thấy tôi mặc áo trắng còn chạy ra ngây thơ hỏi "Bố ơi, sao áo bố không mọc ra cái nốt ruồi màu hồng ở ngực như của mẹ?"...", anh Bách kể. Từ ngày sinh bé thứ 2, bỗng dưng chị Ngọc, vợ anh Bách có thói quen "thả rông" vòng 1. Điều...