Xin lỗi, tôi không thể sống thiếu chồng em
Cũng như em, tôi cần có hạnh phúc, vì thế, không chỉ vì chút đồng cảm với em mà tôi phải dâng hiến thứ hạnh phúc mà mình phải vất vả mới giành được lại cho em.
Cũng như em, tôi cần có hạnh phúc, vì thế, không chỉ vì chút đồng cảm với em mà tôi phải dâng hiến thứ hạnh phúc mà mình phải vất vả mới giành được lại cho em.
Tôi biết, em đang vô cùng đau khổ sau những gì tôi và chồng em đã gây ra cho gia đình em. Tôi cũng biết, giờ đây em đang hận tôi đến tận xương tủy, em coi khinh tôi,…nhưng em vẫn muốn níu kéo hạnh phúc gia đình nên em phải cắn răng để ngọt nhạt và van xin tôi buông tha cho gia đình mình.
Nhưng tôi cũng thành thật xin lỗi em, tôi không thể làm theo những yêu cầu của em được, em cần anh ấy, và tôi cũng thế. Sau bao nhiêu bất hạnh phải sống những tháng ngày không hạnh phúc với người chồng tệ bạc, tôi mới tìm được một người đàn ông đúng nghĩa cho mình.
Tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi, vì thế, dù biết làm như vậy là không phải với em, là tệ với các con em, nhưng thú thực tôi không còn lựa chọn nào khác. Cũng như em, tôi cần có hạnh phúc, và khao khát được hạnh phúc, vì thế, không chỉ vì chút đồng cảm với em mà tôi phải dâng hiến thứ hạnh phúc mà mình vất vả mới giành được lại cho em.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Hơn nữa, em thấy đấy, chồng em cũng không còn yêu em, nên nếu như tôi có nghe em mà khuyên anh ấy quay về thì liệu hai người có được hạnh phúc hay không, điều đó chắc em biết rõ hơn tôi. Vì thế, em van xin tôi thì tôi lại van xin lại em, hãy cho anh ấy được sống bên tôi suốt quãng đời còn lại của mình, tôi và anh ấy sẽ rất biết ơn em về điều đó.
Em phải hiểu, tôi đã dám lên đây để công khai mối quan hệ của mình với chồng em, công khai [["chuyện ấy"]] của chúng tôi thì có nghĩa là tôi đã phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều. Tôi cũng chấp nhận đối mặt với dư luận, và bạn bè, người thân của mình chỉ để được ở bên anh ấy. Vì tôi nghĩ, tình yêu không bao giờ có tội, mà cái tội lớn nhất của em ở đây là em luôn “ảo tưởng” về một tình yêu không có thực ở chồng mình. Anh ấy đã không còn yêu em từ khi có sự xuất hiện của tôi. Tôi cũng có 2 năm thử thách để chứng tỏ tình yêu anh ấy dành cho tôi không phải là thứ tình cảm thoảng qua.
Nói ra điều này tôi biết em sẽ rất đau lòng, nhưng đó là sự thật mà tôi nghĩ em cần phải được biết, nên tốt nhất là em hãy chấp nhận ly hôn. Anh ấy là một người bố tốt, vì thế sau khi ly hôn chúng tôi sẽ có trách nhiệm với các con của em.
Mong em đừng cố tìm chúng tôi nữa, đợi một ngày em bình tĩnh trở lại, chúng tôi sẽ quay lại đối mặt với em. Chúc em sớm tìm được sự bình yên nơi tâm hồn mình.
Theo Nguoiduatin
Chồng "ủ" lương, không đưa vợ một xu
Một tháng sau ngày cưới, tình cảm vợ chồng vẫn gắn bó bền chặt nhưng chồng em lại không chia sẻ chuyện kinh tế gia đình với vợ.
Em và chồng cùng là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội lập nghiệp. Thời yêu nhau, chúng em bị gia đình cấm cản, nhưng cả hai cùng nắm tay nhau quyết vượt sóng gió để đến với nhau. Thề non hẹn biển, đấu tranh tới cùng cũng đến ngày được toại nguyện. Bọn em mới cưới được một tháng thôi. Trước khi cưới em cũng vay hơn chục triệu để lo nhẫn, phòng cưới ở quê, ảnh cưới và vài thứ lặt vặt khác. Đám cưới kết thúc trọn vẹn, Sau rồi cưới xong hỏi anh, đầu tiên anh có bảo để anh bớt ít tiền mừng đưa cho em trả bớt. Sau đó anh lại bảo là tiền mừng không có nhiều, lại phải đưa cho mẹ trả nợ bớt. Theo lời anh bảo thì nhà anh có khoản nợ gì đó em không rõ nữa. Em buồn nhưng vẫn phải chạy vạy để trả ngay vì đã lỡ hứa sau khi cưới sẽ trả.
Làm đám cưới xong xuôi ở quê, hai vợ chồng lên Hà Nội làm việc. Em chuyển sang phòng trọ mới cho tiện việc đi lại của cả hai. Tiền phòng ứng trước 3 tháng, toàn bộ đồ đạc đều là tiền của em. Đến lúc hết sạch tiền, em ngại nhưng vẫn phải hỏi bao giờ chồng nhận lương, anh bảo vừa nhận xong nhưng giờ thì hết rồi, vì anh đem trả nợ cho bạn.
Ảnh minh họa
Hôm qua em bảo tháng này em nghỉ cưới nên lương ít, lại phải chi tiêu đủ thứ rồi bảo tháng sau chồng phải đưa lương cho em. Ai ngờ, chồng em gạt phăng tỉnh bơ nói lương phải tiết kiệm để còn trả nợ. Lúc đó em có nói rằng tiền lương của cả hai vợ chồng thì nên dung chung, có trả nợ ai thì hai vợ chồng cùng trả, kinh tế riêng biệt như thế này thì ko phải vợ chồng nữa. Thấy em nói vậy, chồng em chỉ kể đại khái có mượn tiền chị vs bạn bè để mua mảnh đất ở quê cùng một số thứ khác từ trước khi cưới nên giờ phải tích tiền để trả dần.
Em làm kế toán ở công ty nhỏ, lương thấp. Chẳng giấu gì các chị, bọn em có "ăn cơm trước kẻng" để được cưới nhau, giờ em đang mang bầu tháng thứ năm. Không có tiền, em không dám tự mua đến một chiếc váy bầu tử tế để mặc đi làm, bữa cơm cũng sơ sài, chẳng dám mơ đến chuyện tẩm bổ cho con. Nhìn thấy cảnh nhà người khác, chồng chiều chăm bẵm này nọ đủ thứ lúc mang bầu, em buồn và tủi thân lắm.
Hôm qua, em không còn đồng nào đi chợ thì chồng em mới bảo mai sẽ đưa cho em 1 triệu tiêu tạm. Sáng nay em hỏi thì chồng bảo mở ví chồng lấy, em cầm ví mà sững sờ khi nhìn thấy gần chục triệu trong đó. Trong khi chỉ mới hôm sau ngày chồng lĩnh lương, em có hỏi tiền đi chợ thì chồng bảo anh không còn vì trả nợ bạn hết rồi.
Hiện giờ em đang cảm thấy rất hoang mang. Thực sự, tình cảm vợ chồng em vẫn rất vui vẻ và gắn bó nhưng em lại có cảm giác không được chồng tin tưởng về chuyện tiền nong. Vợ chồng em sóng gió lắm mới cưới được nhau, em rất tâm huyết cố gắng xây đắp cho hạnh phúc này. Em nghĩ chồng em không phải xấu tính, chẳng qua có nhiều nỗi khổ và em chưa biết cách thôi. Em biết phải làm thế nào đây các chị?
Theo VNE
"Em ơi, chồng em và vợ anh vừa dắt tay nhau đi nhà nghỉ" Tôi như chết đứng khi nhận được điện thoại của chồng cô ta báo tin "Em ơi, chồng em và vợ anh vừa dắt tay nhau vào nhà nghỉ". Tôi và chồng đã từng có 15 năm sống chung tràn đầy hạnh phúc. Tình yêu của 2 đứa xuất phát từ thời sinh viên lãng mạn, mơ mộng. Chồng kém tôi hai tuổi...