“Xin lỗi em, đó là lần duy nhất anh đi chơi gái!”
Tâm ngỡ ngàng khi nghe lời thú tội của chồng: “Xin lỗi em, anh thề đó là lần duy nhất anh đi chơi gái. Vì em có thai nên anh sợ ảnh hưởng…”.
Lấy nhau được 3 năm, chạy chữa không biết bao nhiêu nơi, uống không biết bao nhiêu thuốc bổ, cuối cùng thì may mắn cũng đến với vợ chồng Tâm. Tâm mang thai được 5 tuần. Vốn đậu thai khó nên cả Tâm lẫn chồng đều rất chăm chút cho giai đoạn này. Ngay cả chuyện chăn gối họ cũng cực kì hạn chế.
Trước đó, Tâm có hỏi han bác sĩ về chuyện quan hệ trong thời kì mang thai và được tư vấn rất kĩ lưỡng. Nhưng đến tháng thứ 5, thì Tâm vẫn cẩn thận cấm tiệt chồng không cho đụng đến mình.
Biết nỗi lo của vợ, cũng như hiểu được phải cực nhọc lắm hai vợ chồng mới có được hạnh phúc bé nhỏ này, nên chồng Tâm đồng ý và cố nhịn. Anh không đòi hỏi vợ cũng như làm gì khiến Tâm phải khó chịu, vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Đến công ty, một số đồng nghiệp còn trêu anh rằng: “ Vợ chú đang bầu bí, chắc là bị ‘cấm cửa’ hả? Tội nghiệp chú quá!”, nhưng anh vẫn không bận tâm.
Dù đôi khi nhu cầu đàn ông thôi thúc, nhưng nghĩ đến đứa con quý giá của mình, anh lại tiếp tục chịu đựng. Chưa bao giờ anh nghĩ đến ngoại tình chỉ để thỏa mãn nhu cầu của mình. Chồng Tâm cũng từng đi tham khảo bác sĩ, thực sự vẫn có cách để quan hệ mà không ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng để chắc ăn, vợ chồng Tâm cùng thống nhất sẽ kiêng tuyệt đối.
Mọi việc có lẽ vẫn diễn ra suôn sẻ nếu như hôm đi kiểm tra thai định kì, Tâm không bắt gặp chồng mình đang ngồi với một cô gái trong quán café trên đường cô đến bệnh viện phụ sản. Điều gì đó khiến Tâm thấy sợ hãi, cô không đi khám thai nữa mà quyết định tiếp tục theo dõi hai người.
Tâm thử gọi điện cho chồng, thì anh bảo đang làm việc ở công ty, hôm nay công việc nhiều nên có lẽ anh sẽ về trễ. Nghe xong, Tâm lại càng chắc chắn có chuyện mờ ám đang diễn ra trước mắt mình.
Chọn chỗ ngồi gần bàn chồng, Tâm cố gắng để nghe câu chuyện của hai người nhưng chỉ nghe được lõm bõm. Tâm thấy một cô gái ăn mặc diêm dúa, trang điểm lòe loẹt đang ngồi trước mặt chồng với vẻ thách thức. Còn chồng Tâm lại cúi mặt, vẻ hoang mang.
Một lúc sau, chồng Tâm đưa cho cô gái một cái phong bì, ngay lập tức cô ta hét toáng lên: “ Anh nghĩ chừng ấy đủ để con này phá cái thai trong bụng hả?” khiến Tâm giật mình sửng sốt. Một câu nói như vậy cũng đủ để Tâm đoán ra toàn bộ câu chuyện.
Video đang HOT
Cô tưởng mình đã không thở nổi khi nghe được tin sốc như thế. Tâm vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng nhân tình của chồng nói: “ Tôi nghe nói vợ anh khó khăn lắm mới có thai. Liệu chị ta sẽ nghĩ gì khi biết anh làm chuyện này với tôi?“.
Tâm cố lết từng bước chân đến chỗ chồng mình, cô chỉ kịp nói: “ Anh là thằng chồng khốn nạn!” rồi ngất lịm đi.
Tỉnh dậy, Tâm thấy chồng nằm gục bên giường, khuôn mặt hốc hác. Những chi tiết tại quán café hôm đó lại xuất hiện từng chút một trong đầu cô. Tâm vừa khóc, vừa la hét, vừa ném bất cứ thứ gì cô cầm được trong tầm tay vào người chồng.
Chồng Tâm cố nài nỉ cô đừng cử động nhiều sẽ ảnh hưởng đến con, rôi cầu xin cô nghe anh giải thích. Tâm thực sự quá yếu, cô không còn đủ sức để làm gì anh ta, mặc dù hiện tại cô muốn cấu xé, chì chiết kẻ đốn mạt này.
Anh biết mình mắc lỗi lớn nên chỉ biết im lặng chờ đợi sự tha thứ của vợ (Ảnh minh họa).
Bỗng nhiên, chồng cô quỳ xuống và nói: “ Xin lỗi em, anh thề đó là lần duy nhất anh đi chơi gái. Vì em có thai nên anh sợ ảnh hưởng… Anh không có gì với cô ta cả. Hôm đó, anh đã nhậu quá say nên không làm chủ được…“.
Tâm nhìn ánh mắt van lơn của chồng, cô biết anh đã chịu đựng rất nhiều từ khi cô mang thai. Chuyện quan hệ vợ chồng cũng là điều khiến anh ức chế, nhưng anh luôn cố gắng vì con. Cô cũng từng nghe nhiều người nói, mấy đồng nghiệp rủ anh đi chơi gái để giải quyết nhu cầu, nhưng chồng cô luôn từ chối.
Có lẽ đây chỉ là một sai lầm nhưng Tâm không thể vì thế mà tha thứ cho chồng. Nghe chồng phân trần, Tâm không biết mình phải đối diện thế nào với vấn đề này.
Lát sau, mẹ Tâm đến thăm và nói chuyện. Bà nói rằng chồng Tâm đã cầu xin bà tha thứ, anh không muốn gia đình tan nát vì lỗi lầm của mình. Bà muốn Tâm bình tĩnh và cùng suy xét.
Tâm và mẹ nói chuyện hồi lâu rồi gọi chồng Tâm đến. Anh vẫn không dám ngẩng mặt nhìn vợ và mẹ vợ. Mẹ Tâm cất lời trước: “ Ngày mai chúng ta sẽ cùng đến gặp cô gái đó. Mẹ không tin một kẻ từng trải, là ‘gái’ chuyên nghiệp như cô ta lại dính bầu dễ dàng như thế được. Con phải xác nhận lại rõ ràng rồi ta tính tiếp“. Chồng Tâm vâng lời mẹ, hẹn gặp cô gái đó ở quán café hôm nọ, nhưng lần này có cả vợ và mẹ vợ của anh.
Đối diện với cả ba người, nhưng trông cô ta chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Mẹ Tâm thẳng thắn: “ Tôi đã nghe chuyện cô với con rể tôi, tiện thể cũng gần bệnh viện phụ sản, chúng ta qua kiểm tra xem thai nhi có khỏe mạnh không? Và tôi cũng nói trước, chúng tôi quyết định sẽ giữ thai nhi, nên cô cứ sinh ra rồi làm xét nghiệm, nếu nó đúng là con của con rể tôi, chúng tôi sẽ nuôi nó, như vậy được chứ?“.
Cô gái nhìn trân trân vào mặt mẹ Tâm tỏ vẻ ngỡ ngàng. Không kiềm chế được nữa, Tâm tiếp lời ngay: “ Trước mắt đi vào khám thai đã, nhanh lên!“. Đến lúc này, cô ta bỗng nhiên khựng lại: “ Đây là chuyện giữa tôi và anh này, mắc mớ gì mấy người, anh ta ngủ với tôi rồi có con, giờ tính chối bỏ hả?“.
Chồng Tâm định lên tiếng thì mẹ ngắt lời: “ Không ai chối bỏ hết, nếu đúng là con nó, tôi sẽ bắt nó chịu trách nhiệm. Trước mắt cứ đi khám đã…“. Sững sờ một lúc, cô ta tiếp tục: “ Tiền hôm trước anh đưa, tôi dùng để phá cái thai đó rồi. Từ nay, tôi không dính dáng đến mấy người nữa…“. Nói xong, cô ả lật đật đứng dậy đi thẳng, bỏ lại ba người sững sờ nhìn nhau.
Tâm nhờ bạn điều tra mới biết rằng cô ta là một gái gọi chuyên nghiệp, đã lừa đảo không biết bao nhiêu người với cái trò dính bầu này. Tâm lí đàn ông ngoại tình muốn giải quyết trong im lặng nên cứ đưa tiền cho êm xuôi. Nhưng cũng có lần cô ta bị đánh ghen bầm dập vì trò “moi” tiền của mình. Thấy chồng Tâm hiền lành, có vẻ lơ ngơ nên cô ta định lợi dụng kiếm ít tiền.
Chồng Tâm không ngờ vài phút mất tự chủ của mình lại dẫn đến cơ sự này. Khổ tâm hơn là Tâm đã vì nó mà bị động thai. Mọi chuyện giờ xem như được giải quyết. Anh biết mình mắc lỗi lớn nên chỉ biết im lặng chờ đợi sự tha thứ của vợ.
Tâm cũng biết chồng mình không phải hạng người lăng nhăng, và nhu cầu sinh lí là chuyện bình thường, nhất là đối với đàn ông. Nhưng cô vẫn buồn và thất vọng vì những chuyện đã xảy ra. Có lẽ phải một thời gian nữa, khi con ra đời, Tâm mới có thể bình tâm trở lại.
Theo Trí Thức Trẻ
Tôi đã "bán đứng" em vì lòng tham không đáy
Tôi quá ích kỷ, tôi đã phụ bạc tình yêu của em, coi em như một thứ hàng hóa để đem ra đổi trác để lấy sự giàu sang.
Năm tôi 16 tuổi, tôi rời miền quê nghèo, lam lũ, quanh năm "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" theo chân một người quen của mẹ lên thành phố kiếm sống. Là một thằng nhóc không học hết cấp 3 nên chẳng có công ty nào, mà nói đúng là tôi chẳng có trình độ mà làm được những công việc cần trí tuệ mà người thành phố cần.
Được sự giới thiệu của người quen, tôi đi làm phụ xe cho một bác ngoài 50 tuổi. Ông ấy là người khó tính, nói nhiều lại mắc bệnh nghiện rượu nặng. Ngày nào cũng vậy, cứ dừng xe hay nghỉ giải lao giữa chặng là ông lại phì phò hút thuốc, lốc cả cốc rượu đầy mà như uống nước lã. Rất nhiều lần tôi khuyên ông ấy không nên uống rượu khi lái xe vì sự an toàn của bản thân cũng như hành khách trên xe nhưng ông ấy không coi lời tôi nói ra gì cả. Một lần, trong lúc hai bác cháu đang vui vẻ, tôi khuyên ông chân thành như con cháu trong nhà. Thế nhưng, đang bực mình vì bị tôi càu nhàu cộng thêm hơi men say, ông đã đánh đuổi tôi ra khỏi nhà. Từ hôm đó, tôi trở thành một đứa không nghề nghiệp, không cả chỗ nương thân.
Tôi lang bạt khắp nơi mong tìm được một công việc gì đó để mưu sinh qua ngày. Và rồi khi đi qua một nhà hàng sang trọng chuyên bán đồ ăn Huế, tôi đọc được thông báo họ tuyển nhân viên phục vụ bàn. Do có ngoại hình khá ổn, cộng thêm giọng nói mang đậm chất Huế, tôi nhanh chóng được nhận vào làm việc.
Công việc ở đây khá vất vả. Có nhiều hôm, khách hàng về muộn, chúng tôi phải thức tới 1h, 2h sáng để phục vụ. Đổi lại, tôi có một công việc ổn định, được nhà hàng bao ăn ở. Với tôi như vậy là đủ để đảm bảo cho cuộc sống của mình, đủ để giữ chân tôi làm việc tại đây mấy năm ròng.
Và rồi cũng chính nơi đây tôi gặp em, người phụ nữ tôi yêu hơn chính bản thân tôi, người yêu tôi tha thiết nhưng cũng chính tôi lại đẩy em rời ra khỏi cuộc đời tôi. Em tên Lan, năm ấy em 20 tuổi và kém tôi 2 tuổi. Tôi thân thiết với em ngay từ khi em "chân ướt chân ráo" vào làm trong nhà hàng này. Chúng tôi yêu thương, gắn bó với nhau như hai anh em ruột trong một nhà.
Chúng tôi thành một đôi từ đó. Tâm đầu ý hợp nhau lắm như kiểu chúng tôi sinh ra là để cho nhau. Chúng tôi vẫn thường xuyên gọi điện cho nhau dù cả ngày chúng tôi gần bên nhau. Thế nhưng trước mặt mọi người chúng tôi vẫn đóng kịch, làm trò là hai anh em kết nghĩa. Và cả hai đều thích cái cảm giác đó.
Năm thứ 2 em làm việc tại nhà hàng, có một người đàn ông Việt kiều say đắm em, yêu em tha thiết. Người đàn ông ấy là một doanh nhân thành đạt và có tên tuổi tại Việt Nam nhưng đã góa vợ 3 năm nay. Ông ta không tiếc tiền bạc mua rất nhiều quần áo hàng hiệu, tặng đồ trang sức cho em. Biết tôi và em thân nhau nên thỉnh thoảng ông ấy cũng tặng đồ, rủ cả tôi đi du lịch cùng hai người. Một ông anh trai "hờ" như tôi mà cũng được quan tâm như vậy thì với em, sự ân cần của ông giành cho em thật không kể hết.
Rồi một lần, trong lúc cả ba đang dùng bữa trong một khách sạn sang trọng, đột nhiên ông quỳ sụp xuống trước mặt em, tặng em một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Theo chỉ thị và ám hiệu của tôi, em vui vẻ nhận nó và đương nhiên, từ hôm đó, em là người đàn bà của ông ta.
Sau khi trở về nhà, em đã giận dỗi và tỏ ra khó chịu với tôi. Nhưng đáp lại thái độ đó của em là sự bình thảm đến ngỡ ngàng của tôi: "anh yêu em, nhưng anh không muốn chúng ta mãi sống trong cảnh nghèo khó như thế này. Anh chỉ tạm thời để em bên ông ta. Đợi khi nào chúng ta kiếm đủ, anh sẽ để em về với anh. Em đừng có lo lắng gì cả mà hãy đóng vai một người yêu tốt cho anh". Nghe thấy tôi nói có lý nên em nghe theo tất cả những gì trong kế hoạch của tôi.
Được "sự giúp đỡ" của tôi nên cuộc tình của ông ta diễn ra khá suôn sẻ.Vì muốn chiếm được trái tim của em, cũng như để cảm ơn tôi nên ông Việt kiều đó cũng không tiếc tôi cái gì. Ông ta sẵn sàng mở một công ty cho tôi đứng tên làm giám đốc, mua xe đẹp cho tôi đi. Phải nói là vì một lão dại gái như ông ta nên chỉ trong một thời gian ngắn, tôi từ một kẻ tay trắng, một đứa làm thuê trở thành một tầng lớp có tiếng tăm trong xã hội.
Vở kịch yêu dương do tôi dàn dựng, em là nhân vật chính đã diễn quá đạt. Thế nhưng, mọi chuyện gần như đi ngược lại kế hoạch ban đầu của tôi. Có một điều mà tôi không thể lường hết được đó là việc em sẽ yêu người đàn ông đó. Sự tham lam và ích kỷ của tôi đã dần đẩy em ra khỏi cuộc sống của tôi.
Trong khi tôi đang ngất ngay trong những chiến lợi phẩm mà mình thu được thì em cũng đang đắm say trong vòng tay người đàn ông đó. Em dần trở nên xa lạ với tôi và đã ngả lòng theo những lời yêu thương, chấp nhận tình yêu của ông Việt kiều kia như một lẽ tất nhiên.
Biết được chuyện này tôi tỏ ra vô cùng tức tôi và căm hận em. Tôi đã buông những lời tục tĩu để mạt sát, hạ nhục, xỉ vả và làm tan nát trái tim em. Sáng nay, nhận được lời nhắn của em là em và người đàn ông đó đã đi đăng ký kết hôn mà lòng tôi tan nát. Đầu óc tôi quay cuồng trong những hối hận và day dứt.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi trách em "có mới nới cũ" nhưng người có lỗi đâu phải là em. Chính lòng tham không đáy, bị tiền bạc, danh vọng làm mờ mắt nên tôi đã đẩy em ngày càng xa tôi. Tôi quá ích kỷ, tôi đã phụ bạc tình yêu của em, coi em như một thứ hàng hóa để đem ra đổi trác để lấy sự giàu sang.
Giờ đây em đã dần bước ra khỏi cuộc đời tôi. Tôi không đành lòng chấp nhận. Tôi muốn từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý của mình, muốn nói một lời xin lỗi, mong em hãy quay lại bên tôi. Nhưng có phải đã quá muộn rồi hay không? Tôi phải làm sao để em hiểu rằng tôi rất yêu em. Từ trước đến giờ, tình yêu đó vẫn không hề thay đổi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm dâu... chị chồng! Chị chồng chống nạnh sa sả đứng ngoài phòng khách nói vọng vào cay nghiệt: "Mợ có ốm thế nào cũng đừng bắt cậu làm ba cái chuyện đàn bà thế chứ. Chị nuôi cậu khó nhọc từ tấm bé đến giờ đâu phải để cậu rửa bát quét nhà cho vợ...". Nước mắt ứa ra, Huyền tấm tức quay mặt vào tường,...