Xin lỗi anh chỉ là Gay
Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: “Anh là gay. Ngân ạ, anh là gay. Anh không thể lấy em.” Ngân tím tái mặt mày.
Thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết định lấy anh, chàng gay mà cô đã yêu suốt hai năm nay. Cô vẫn lấy anh bởi cô hận anh. Cô không hận vì kẻ mà cô yêu tha thiết là gay, mà vì anh rắp tâm lừa dối cô đến phút cuối cùng.
Ngay đêm đầu tiên, Ngân đã uống say mèm, nước mắt cô chảy ướt gối. Minh chờ vợ nằm ngay ngắn trên giường rồi lặng lẽ nằm kế bên. Nửa đêm, tỉnh giấc, Ngân quờ quạng tìm kiếm trên thân thể kẻ đã trở thành chồng mình.
Toàn thân Minh nóng hổi, anh cố gắng chịu đựng không một chút cảm xúc. Một khoảng lặng sau đó, Ngân mệt nhoài, nằm lặng im, rơi nước mắt. Bất giác, Minh vùng dậy, môi anh tìm môi cô nồng nhiệt. Nóng sực. Cảm giác yêu đương xuất hiện cùng lúc với sự ghê tởm.
Ngân cười mỉa mai: “Thằng gay nào cũng giống anh thì hời quá nhỉ”. Ngay lập tức, Minh buông cánh tay rệu rã.
Hàng trăm lần cô tự nhủ phải bỏ anh ngay, nhưng bỏ anh thì cô sống với ai? Chỉ duy nhất với gã gay ấy, cô mới tìm được cảm xúc yêu đương. Cô yêu anh, yêu điên cuồng và bất chấp tất cả. Kể cả khi biết rõ anh đồng tính.
Trên đời này, đâu chỉ mình cô lấy phải chồng gay. Sao anh lại đối xử với cô như thế, nào có ai ép uổng gì cho cam? Đến giờ, Ngân vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô, vậy hóa ra cảm giác đã phản bội cô? Chồng cô đấy, mỗi đêm vẫn trơ mắt nhìn cô bực dọc, đau đớn, còn cô vẫn không thể đưa tay ký vào tờ ly hôn đã có sẵn chữ ký của anh.
Có hận đến bầm gan tím ruột, cô vẫn chẳng đủ can đảm để quyết định rời xa chồng. Cũng giống như việc chỉ nhìn thấy thân thể chồng, cô đã mụ mị trong ám ảnh và tức tối.Chẳng điều gì ngăn cản được cô yêu anh.
Thường thì Ngân trở về nhà muộn hơn Minh. Bởi lẽ, cô sợ cảm giác trở về căn nhà trống trải để rồi tự hỏi, bây giờ chồng mình đang ở đâu, với ai, có trở về nhà hay không. Vì vậy, Ngân luôn luôn liếc nhìn đôi giày của chồng ngay khi bước qua cánh cửa.
Rất nhẹ, cô thở phào và buông mình xuống chiếc sofa màu trắng khi thấy đôi giày quen thuộc nằm gọn nơi xó nhà. Chồng cô đang nấu ăn dưới bếp, một cách chăm chỉ và tận tụy.
Hàng trăm lần cô nhìn hình ảnh ấy mà nước mắt giàn giụa. Ngân thèm được ôm chồng từ sau, được lăng xăng phụ anh, được nghe và được kể chuyện với anh.
Ngân mỉm cười chua chát, toàn thân cô mỏi mệt đến rã rời. Ý định tìm lọ dầu nóng để xoa bóp vừa lóe lên thì vai Ngân được đỡ dậy bằng một cánh tay rắn rỏi.
Minh lặng im nhúng hai bàn chân cô vào chậu nước ấm áp. Anh là người duy nhất, sau mẹ Ngân, biết rằng cô rất thích cảm giác được vuốt ve bàn chân khi mỏi mệt. Lòng Ngân lại trĩu nặng và đau nhói, cô đạp tung tóe chậu nước:”Này, anh là thằng gay đầy tớ đấy hả?”.
Minh sững sờ nhìn vợ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh cúi xuống nắn bóp những ngón chân cô một cách trìu mến, lau chùi sạch sẽ rồi mới thu gọn mọi thứ.
Minh không bao giờ qua đêm ở ngoài, nhưng điều ấy chẳng làm vơi đi sự ghen tuông hằn học trong lòng Ngân. Có thể anh ta đã tranh thủ buổi trưa cũng nên. Trong đầu cô không bao giờ thôi ám ảnh về hình ảnh một gã trai ẻo lả nào đó được chồng cô ôm ấp mỗi buổi trưa hay mơ tưởng mỗi đêm.
Cô đay nghiến trong tâm tưởng, ghen tuông trong trái tim và hằn học trong từng hành động. Nhưng cô không rình mò hay thúc ép chồng phải nói ra điều gì. Thà cứ sống trong những giả thuyết do cô đặt ra còn dễ chịu hơn nhiều việc phải chứng kiến tận mắt.
Ngân thì không nề nếp như thế. Thật ra là cô cố tình không nề nếp. Thỉnh thoảng cô uống say và ngủ lại đâu đó. Không bao giờ có đàn ông nhưng cô lại thường gọi về trêu ngươi kiểu: “Đêm nay tôi ở khách sạn với một kẻ được gọi là đàn ông, ok?”.
Minh không lồng lộn bắt cô về như mong đợi của cô. Anh im lặng, nhưng nếu đêm ấy ba giờ sáng Ngân trở về thì vẫn thấy anh ngồi đợi. Nhiều lần cô tức điên, chỉ cần nhìn thấy thế, cô lại lao ra cửa, nhưng những lúc ấy, anh ôm chặt lấy cô, nhấc bổng vợ đặt lên giường và khóa chặt cửa.
Video đang HOT
Phòng ngủ chẳng có quá nhiều đồ dùng như ngày mới lấy nhau để cô được đập phá. Minh nằm im nhìn vợ lồng lộn, lôi toạc quần áo trên người chồng. Những lúc ấy, Ngân thường nhìn vào thân hình vạm vỡ của anh, cười khùng khục và vuốt ve một cách thô bạo. Sao đời cô khốn nạn như thế?
Đàn ông yêu thương cô đâu ít. Vậy mà cô chẳng bao giờ để tâm đến, hờ hững chối từ để hằng đêm khao khát chồng mình. Minh dửng dưng lắm, nhưng anh không bao giờ thô bạo với cô. Vì lẽ đó mà cô thường không cần phải kìm nén sự hung hãn.
Và khi đã thấm mệt, cô lại lặng im nằm gọn trong lòng chồng ngủ lịm. Cô cũng biết, rất nhiều lần Minh tưởng cô đã ngủ, anh hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt và lồng ngực anh hổn hển như bị ai bóp nghẹt.
Đôi khi cô không chịu nổi cái bóng người lặng lẽ cam chịu của Minh, nhưng cũng không thể chịu đựng nếu buổi sáng ngủ dậy, sờ soạng mà không thấy chồng. Nhiều lần Minh dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, cô tỉnh giấc và hoảng loạn tìm kiếm. Khi mắt họ gặp nhau, cả hai cùng lặng im quay đi.
Ngân vẫn tin Minh còn yêu cô, yêu theo cách nào đó của riêng anh mà cô không biết được. Chỉ một lần, Minh nổi nóng và hất Ngân ra khỏi thân thể anh. Đấy là khi Ngân cất lời cay đắng: “Chúng ta sẽ có một đứa con”. Vậy mà anh chồm dậy một cách hoảng loạn và dữ dội.
Ngân chỉ biết nhìn chồng mà cười ra nước mắt: “Ôi! Một thằng gay đạo đức… Người yêu anh cấm không cho anh làm tình với vợ dù chỉ một lần à?”. Minh chẳng nói gì, anh đứng phắt dậy, gần như chạy khỏi phòng. Nhưng Ngân biết, mắt anh vừa trào ra một giọt nước. Anh khóc vì ai? Vì anh, vì cô hay vì gã người tình đáng nguyền rủa nào?
Ngân biết rồi một ngày Minh sẽ bỏ đi. Chính anh đã nói như vậy: “Nếu một lúc nào đó anh đi tìm cuộc sống riêng, xin em hãy chấp nhận điều ấy”. Ngân gật đầu lạnh giá. Sẽ thế thôi. Chả lẽ lại lôi anh vào giường và ôm chặt mà khóc, mà chửi đến suốt đời. Ngân mơ hồ biết rằng, ngoài giờ làm việc ở công ty, Minh còn làm việc trong một tổ chức từ thiện phi chính phủ.
Một lần, khi đang ngồi ăn cơm, anh đã nhắc đến việc sẽ làm thủ tục để sang làm việc lâu dài ở châu Phi. Ngân thấy mắt anh nhìn cô tha thiết, chăm chú và đầy lo lắng. Cô thản nhiên vừa ăn vừa nhìn vào chiếc tivi ngoài phòng khách, vẻ hờ hững cố tình. Lòng cô đau đớn nhưng đâu thể nào ngăn cản ý muốn ấy.
Chẳng phải lâu nay cô đã biết rất rõ một ngày nào đó anh sẽ ra đi. Từ hôm đó, gương mặt anh thường u buồn và chăm sóc cô kỹ hơn bao giờ hết. Ngân biết rất rõ, thời gian mình sống với chồng chỉ được tính từng ngày, và cái ngày cuối cùng chẳng thể nào cô biết được. Cô hối hả, hoảng loạn trong vỏ bọc của sự dửng dưng, đến quặn thắt.
Nhưng Ngân không biết rằng anh lại bỏ đi vào ngày hôm nay. Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Ngân mở cửa, chẳng thấy đôi giày của chồng, cô hoảng loạn tìm kiếm. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt bàn, nơi có mảnh giấy là kết quả xét nghiệm và một lá thư anh để lại:
“Vợ thương yêu! Anh muốn sống những ngày cuối cùng có ý nghĩa. Hai năm qua, dù đau khổ và nhiều nước mắt, nhưng anh đã thực sự hạnh phúc. Anh biết em sẽ rất đau khổ khi đọc lá thư này, nhưng anh vẫn ước ao giữ cho vợ mình trong sáng để bước tiếp cuộc đời khi vắng anh.
Người đàn ông sau này đến với em sẽ thực sự kính trọng vợ anh. Và anh đã rất cố gắng để bảo vệ em, bởi vì anh quá yêu em. Cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh anh, chỉ mong em tìm được sự bình yên trong lòng. Anh yêu em, mãi mãi…”.
Minh nhiễm HIV. Kết quả này có trước ngày cưới đúng 5 ngày. Chồng cô không phải gay. Anh tìm mọi cách để bảo vệ cô, nhưng anh không biết rằng cô căm thù sự bảo vệ ấy biết chừng nào. Anh để lại cho cô tất cả, trừ anh.
Có hàng trăm cách để bảo vệ cô, sao anh lại chọn cách đau đớn đến thế? Ngân khuỵu xuống, vì biết rằng sẽ thật khó tìm thấy chồng. Nhưng không phải là không thể, cô biết tổ chức từ thiện mà Minh tham gia. Cô sẽ không ngồi yên để gặm nhấm sự đơn độc và rời xa chồng vĩnh viễn. Ngân khóc, tức tưởi: “Tại sao anh không phải gay?”.
Thà rằng Minh phản bội cô, thà anh là gay và bỏ rơi cô vì một người nào đó. Hai năm trời cô sống trong sự hoài nghi. Sẽ thế thôi, cô sẽ theo anh đến bất cứ đâu. Còn bây giờ, phải tìm ra anh đã.
Theo Guu
Đêm tân hôn mỗi người nằm một góc giường vì chồng gay, vợ les
Đêm tân hôn mỗi người nằm ở một mép giường, xoay lưng lại nhau. Trái ngược với lần gặp ban đầu, bây giờ hai người không biết nói chuyện gì với nhau.
Hẹn hò chớp nhoáng
Hải sinh năm 1982, quê ở Lê Chân, Hải Phòng) lần lữa chuyện cưới xin mãi nhiều năm, nhưng đến năm nay thì không khất bố mẹ được nữa. Bố Hải đã phải đi cấp cứu nhiều lần trong tháng, hiện vẫn phải có y tá chăm sóc tại nhà. Mẹ anh thì bị tiểu đường đã giai đoạn cuối. Bố quát mắng, mẹ khóc lóc năn nỉ Hải lấy vợ đã lâu, nhưng anh cứ khất lần, thực ra anh có một bí mật giấu diếm đã gần 20 năm nay: anh chỉ có ham muốn với đàn ông!
Nhìn con gái Hải chẳng có cảm giác gì cả, hồi cấp 3 lúc bọn con trai ngồi nói chuyện giờ ra chơi thường bàn về đứa con gái nào xinh, đùi đẹp, mông cong... Hải chẳng thấy thích. Trong tâm trí anh chưa bao giờ tưởng tượng ra việc mình sẽ chung đụng, sinh hoạt cùng một cô gái. Thế nhưng giờ phút quyết định ấy cũng đã đến: anh sẽ phải chọn làm người con bất hiếu hoặc cho ông bà được nhìn thấy anh lấy vợ trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Hải cuống cuồng tìm cách giải quyết. Bây giờ bảo đi tán gái, yêu đương thì không được rồi. Bảo các cô các dì giới thiệu xem mặt cấp tốc cũng khó thành công, mà lấy phải người không hợp tính thì còn không thể ở chung chứ chưa nói tới chuyện chăn gối.
Cuối cùng Hải nả ra ý định: Lên diễn đàn của Lesbian kiếm vợ! Người đồng tính nữ cũng bị áp lực chuyện gia đình, nếu lấy một Les thì vừa có thể che mắt gia đình mà vẫn tự do yêu đương như mình muốn.
Khi nghĩ ra sáng kiến này, Hải thấy mình thông minh quá. Anh lập tức lên một diễn đàn dành cho Lesbian: ba...vn.net lập một tài khoản rồi vào mục Làm quen - Kết bạn tìm hiểu. Hóa ra không chỉ mình Hải nằm trong cảnh trớ trêu "Tìm vợ hợp đồng". Trong diễn đàn đã có rất nhiều bài viết của các anh Gay tìm bình phong che mắt thiên hạ hoặc "lấy cho bố mẹ" một nàng dâu.
Trong bài viết Hải giới thiệu về bản thân và giải thích lý do tại sao mình muốn tìm một bạn les để kết hôn, mong muốn tìm được người "đồng chí hướng": "Xin chào các bạn, mình là gay kín, 36 tuổi, đã có công ăn việc làm ổn định, hiện nay do gia đình mình ép mình cưới vợ gấp, nên mình muốn tìm một bạn Les có điều kiện tương đồng với mình để kết hôn giả. Bạn nào có thiện ý thì liên lạc nhé".
Hải sốt ruột chờ đợi, cứ vài tiếng anh lại truy cập vào diễn đàn một lần. Một ngày, hai ngày vẫn chưa có ai hồi đáp ngoài những bình luận cổ vũ hoặc đá xoáy. Hải sốt ruột nên lại bình luận vào bài viết: "Chẳng lẽ không có ai phải lấy chồng à?" May thay, ngay ngày hôm sau đã có một cô gái liên hệ với Hải để bàn chuyện lấy nhau.
Không hiếm các tin nhắn tìm vợ, tìm chồng kiểu này.
Cô gái dong dỏng cao, nước da trắng ngần, tóc cắt ngắn ôm vào khuôn mặt sắc xảo. Thủy 28 tuổi, là giáo viên mầm non ở Hà Nội. Hàng xóm láng giềng cứ thắc mắc mãi sao cô bảo mẫu xinh đẹp đã đến tuổi "bóng xế" rồi mà vẫn chưa chồng con.
Lời đồn ra tiếng vào, nhiều người bảo cô này đường chồng con khó khăn, có duyên âm chưa cắt hết. Nhiều người lại bảo cô Thủy hận đàn ông vì từng bị phản bội... vân vân. Có người lại bảo hay nó là ô môi? Thủy giật thót người. Vì những lời đàm tiếu đó mà bố mẹ Thủy nằng nặc đòi cô phải cưới trong năm và dắt rể tương lai về trong tháng dù lúc đó đã là... tháng 10.
Cuộc nói chuyện ban đầu rụt rè và giữ kẽ, hai người giới thiệu tên tuổi, nghề nghiệp, một vài sở thích. Hải và Thủy bắt đầu nói chuyện rôm rả khi bập vào sở thích chung về âm nhạc. Họ chia sẻ về nỗi cô đơn, áp lực từ gia đình và xã hội. Hải còn tức tối nói về những người bao đồng: "Mấy bà hàng xóm toàn lo chuyện không đâu. Lần nào anh đi làm về mà gặp cũng hỏi bao giờ lấy vợ, bao giờ cho bác ăn cỗ cưới, lấy vợ đi kéo sắp 40 rồi".
Buổi tối "hẹn hò" diễn ra suôn sẻ, cả Hải và Thủy đều thấy "đại diện bên kia" có tiềm năng và rất hợp tác. Họ quyết định gặp nhau thêm nhiều lần nữa, có khi Hải mời đi ăn trưa, có khi Thủy rủ đi café, nhưng chủ đề chính của những buổi đi chơi đều là bàn chuyện cưới xin, những điều khoản chung của hai người sau khi cưới xin. Hải vẫn muốn có một đứa con cho bố mẹ yên lòng, Thủy cũng đồng ý nhưng điều Hải lo lắng nhất là không biết anh có thể "cương" lên trước phụ nữ hay không...
Lễ cưới tưng bừng
Cuối cùng ngày đưa nàng dâu tương lai ra mắt nhà chồng tương lai đã đến. Bố mẹ Hải làm một bữa cơm với họ hàng để ra mắt "người yêu" của con trai. Dụng ý của ông bà là muốn chứng minh con mình không có vấn đề gì, vẫn có người yêu và lấy vợ bình thường.
Bố mẹ Thủy cũng mừng mừng tủi tủi khi thấy con gái dắt một chàng rể tương lai về, dù tuổi chàng rể hơi "dừ" nhưng được cái chín chắn, chăm chỉ làm ăn. Tất nhiên cả hai bên gia đình đều không hiểu con mình tìm được "người yêu" ở đâu ra mà nhanh thế, nhưng nỗi lo lắng về "hạnh phúc gia đình" của con mình khiến các ông bố bà mẹ nhắm mắt "chặc lưỡi cho qua".
Ở cái tuổi đầu 3 đít chơi vơi, Hải không còn sự lựa chọn.
Một đám cưới tưng bừng được tổ chức ở quê Hải. Đúng tiêu chuẩn "nhạc tung tóe thanh niên hòa ca, vài ba đứa lên lắc lư theo", người dự đám cưới thì vui, nhưng cô dâu chú rể lại buồn như... đám ma.
Hải vừa cãi nhau với bạn trai hôm trước vì thông báo mình sẽ lấy vợ, dù đã giải thích chỉ là đám cưới hợp đồng nhưng người yêu Hải vẫn ghen ghê lắm. Còn Thủy thì đỡ hơn một chút, người bạn gái của Thủy đã đến làm phù dâu. Nhưng dù biết là đám cưới giả thì người trong cuộc cũng không thể thoải mái.
Bố mẹ Hải hỉ hả vì cuối cùng con trai đã giải quyết một cọc tâm nguyện mà ông bà vẫn canh cánh từ lâu. Nàng dâu lại còn xinh xắn và ông bà thông gia còn tốt đến mức chỉ đòi một mức thách cưới rất nhỏ.
Của hồi môn lại nhiều. Hải và Thủy cam kết với nhau tôn trọng tự do của người khác, trước mặt họ hàng thì hai người là cặp vợ chồng mặn nồng, nhưng sau lưng thì anh đi với bạn trai của anh, em đi với bạn gái của em.
Hải cũng đề cập đến chuyện có con nhưng Thủy gạt đi, nói là chưa sẵn sàng. Đêm tân hôn mỗi người nằm ở một mép giường, xoay lưng lại nhau. Trái ngược với lần gặp ban đầu, bây giờ hai người không biết nói chuyện gì với nhau. Hải những tưởng rằng khi đáp ứng được tâm nguyện của bố mẹ, áp lực của họ hàng thì anh sẽ thoải mái hơn, nhưng những suy nghĩ về tương lai lại khiến Hải cảm thấy nặng nề, bức bối.
Cưới-Chia tay trong cùng 1 tháng
Những ngày sau đám cưới ai gặp Hải cũng chúc mừng, anh trưởng phòng "đầu 3 đít vô biên" cuối cùng cũng đã lấy vợ. Trước chả thấy đi với gái bao giờ. Những lời xì xào lại xuất hiện theo một kiểu khác. Không bị áp lực về chuyện kết hôn nữa thì Hải lại gặp áp lực trong cuộc sống chung với Thủy. Sau vài tuần sống chung Hải mới nhận ra Thủy là một cô gái bừa bộn, cẩu thả, rất tự do. Hàng ngày Hải đi làm về còn phải dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, rửa bát,... trong khi Thủy cũng bày bừa, ăn uống nhưng không dọn. Thi thoảng người yêu Thủy đến chơi hút thuốc lá khói ngập phòng mặc dù Hải đã nói anh dị ứng với khói thuốc lá.
Cứ thế từ những mâu thuẫn nho nhỏ cùng với sự căng thẳng khi phải đóng kịch lừa dối cha mẹ và xã hội, những cuộc cãi vã xảy ra ngày một thường xuyên. Kết quả thường thấy là đôi "vợ chồng hờ" này chồng đi với trai vợ về với gái. Một lần Thủy về nhà lấy đồ, tình cờ thấy Hải đưa bạn trai về nhà. Hai người lời qua tiếng lại rồi cuối cùng đánh nhau.
Hải đùng đùng vào nhà với những vết xước rớm máu trên mặt, hắn cầm hết quần áo Thủy ra sân đốt. Vừa đốt vừa chửi: "Không thể chịu được nữa rồi. Li dị! Li dị!" Ngay đêm hôm đó Hải công phu viết đơn xin li dị rồi nhắn Thủy sáng mai qua kí. Buổi sáng Thủy ghé qua kí cái roẹt vào tờ đơn, kết thúc tình "vợ chồng hờ" chỉ trong có 1 tháng!
Ủy ban phường kinh ngạc, gia đình hai bên hoảng loạn. Bố mẹ Hải và Thủy lao vào can ngăn nhưng không được. Hội Phụ nữ xuống hòa giải nhưng chỉ gặp Hải, còn Thủy đi với bạn gái du lịch ở Vũng Tàu.
Thế là cuộc hôn nhân vội vàng ấy đã chấm dứt trong bẽ bàng. Hải đập hết khung ảnh cưới lồng kính, đem ảnh ra đốt cho kì hết. Áp lực từ lúc chưa cưới vợ, đến khi cưới vợ và sau khi bỏ vợ khiến Hải gần như sụp đổ. Anh không hiểu mình phải sống thế nào cho vừa ý muốn của mọi người?
Lỗi tại duyên số?
Trong thực tế, có rất nhiều người đồng tính nam như Hải đi tìm một cô Les, và ngược lại, một cô đồng tính nữ đi tìm một chàng gay để "hợp tác", lấy nhau làm bình phong che mắt gia đình, xã hội.
Họ thường lên các diễn đàn của "đối phương" đăng bài tìm người. Thú vị hơn, còn có hẳn một fanpage facebook có tên "Se duyên Gay và Les". Và sau những cuộc gặp mặt nhanh chóng, chỉ cần đối phương đáp ứng được một số tiêu chuẩn, họ sẵn sàng ra phường đăng kí kết hôn.
Trớ trêu thay, những cuộc hôn nhân như vậy đa phần đều kết thúc trong bi kịch. Những cuộc hôn nhân "hạnh phúc" thì nghĩa là hai người như hai người bạn chung phòng, chung con, nhưng không có chút tình cảm nam-nữ nào với nhau. Liệu đứa con được sinh ra có thể nhận được sự quan tâm, chăm sóc của cha-mẹ đúng nghĩa?
Khi những người đồng tính đáp ứng được yêu cầu của người khác, họ lại đánh mất hạnh phúc của chính mình. Ảnh minh họa.
Điều gì khiến cả người trong cuộc và người ngoài cuộc đều không hạnh phúc? Định kiến từ xã hội, nỗi sợ của cha mẹ trước dư luận và sự kì thị người đồng tính khiến họ phải che giấu.
Cách che giấu tốt nhất chính là lấy chồng lấy vợ. Nhưng khi những người đồng tính đáp ứng được yêu cầu của người khác, họ lại đánh mất hạnh phúc của chính mình. Thế là có những người kết thúc trong tức giận và bế tắc như Hải, có người không chịu nổi áp lực đã tự sát.
Người Việt nói riêng, người châu Á nói chung có truyền thống rất coi trọng về chuyện kết hôn, sinh con nối dõi. Nhưng cũng đã đến lúc người ta cần có sự tinh tế, lịch sự khi nói về chuyện hôn nhân với người khác.
Có rất nhiều người không muốn kết hôn hoặc những người đồng tính, chuyển giới chưa được công nhận quyền kết hôn có thể bị tổn thương. Bên cạnh đó, hy vọng trong tương lai sẽ có một ngày hôn nhân đồng giới được cho phép và nhiều người trong xã hội hiểu về người đồng tính. Khi ấy Thủy và Hải có thể công khai lấy người mình yêu.
Chết điếng khi phát hiện chồng là gay sau khi 7 năm chung sống Chị đau đớn khi thấy anh ngồi phía sau xe và nghiêng người ôm hôn người đàn ông ngồi trước một cách cuồng nhiệt. "Cô bảo này, hôm nay đi trên đường cô thấy thằng nào nhìn rất giống chồng mày đi với một gã đàn ông, hai người họ rất thân mật, cứ như gay ấy. Cô không nghĩ mình nhìn lầm,...