Xin hãy rạch ròi rồi hẵng đi tìm tình yêu mới!
Nếu hết yêu thương, xin hãy rạch ròi chia tay rồi hẵng đi tìm tình yêu mới!
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng êm đềm hạnh phúc, còn biết bao lo toan vất vả nên xin đừng dằn vặt nhau bằng những tình cảm ngoài luồng. Một chút cảm nắng, một cái nắm tay, ôm ấp có thể cho bạn tìm lại cảm giác yêu đương nhưng lại gieo rắc nỗi đau cho những người khác. Vì thế xin hãy rạch ròi trong tình cảm rồi hẵng đi tìm tình yêu mới.
Tôi tình cờ lướt mạng và đọc được câu chuyện của một cô gái tên Th. bị bạn trai “bắt cá hai tay”, “lừa tình”cho có bầu rồi lạnh lùng chối bỏ ngay trên sóng VOV. Thực sự tôi quá sốc, sốc vì lối sống của nhiều bạn trẻ hiện nay, sốc vì cách hành xử lạnh lùng, nhẫn tâm của bạn trai đó.
Tôi ám ảnh câu chuyện của hai bạn trẻ vào tận giấc ngủ. Tôi thắc mắc vì sao, một thanh niên ăn học đường hoàng lại có thể có lối sống buông thả, vô trách nhiệm với bản thân và với những người xung quanh như vậy. Hay vì bây giờ các em sống khác với chúng tôi trước đây, thế hệ 8X chỉ hơn các em gần chục tuổi?
Tôi cũng hoài nghi với tình cảm của đàn ông ngày nay khi bạn trẻ đó chia sẻ rằng, mình quen biết nhiều người, có những lúc lầm lỡ – bồng bột, do uống nhiều rượu quá nên không thể làm chủ được bản thân… Vậy chẳng nhẽ nào với thực trạng người Việt Nam xài hơn 3 tỉ lít bia, gần 68 triệu lít rượu trong 1 năm hiện nay, sẽ có bao nhiêu nam giới “lầm lỡ” như bạn nam trên, gieo rắc nỗi đau cho những cô gái mới lớn và đặt niềm tin sai chỗ như Th.? Và chẳng lẽ nào, lí trí của một con người sẽ không còn khi thứ bản năng “nhục dục” trỗi dậy và đổ cho lí do rất đỗi đáng lên án vì rượu bia như bạn nam kia?
“Anh à. Bao lâu rồi có lẽ anh cũng đã quên em…”, lá thư Th. gửi cho bạn trai nghe day dứt, buồn đến nao lòng qua giọng đọc của MC dẫn chương trình.
Th. viết: “….Âm thầm khóc một mình gần một năm trời có lẽ anh không biết, em cũng không muốn nói ra để anh phải nghĩ nhưng thực sự là em đã rất cố gắng tìm đến cái điều thật tồi tệ, đó là cái chết rất nhiều lần. Vui cũng như buồn, em khép mình trong một vỏ bọc mà em tự tạo ra.
Xin hãy rạch ròi rồi hẵng tìm tình yêu mới! – 1
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng êm đềm, hạnh phúc, còn biết bao lo toan vất vả (Ảnh minh họa)
Đã gần 1 năm rồi, em đã sống như thế, những suy nghĩ mông lung làm em mệt mỏi. Nhiều khi em trách mình đã suy nghĩ rất nhiều, rồi em tự làm khổ chính mình bằng suy nghĩ ấy. Anh còn trẻ, anh còn nông nổi, có lẽ anh không coi trọng những thứ mà em coi là tất cả…
Mỗi khi nói “Anh hãy đi đi, em không cần anh đâu” cũng là lúc như em tự lấy dao và đâm vào trong trái tim của mình… Đến khi em nhận ra mình chỉ là gió thoảng qua đời anh… Nhưng anh biết không, em sẽ chờ, 2 năm, 3 năm hay bao nhiêu năm nữa, em cũng sẽ chờ… Vì em cần một người chồng, cần một người cha, cần một gia đình không gấm lụa xa hoa, chỉ cần yêu thương thôi là đủ rồi”".
Từng lời từng lời trong lá thư day dứt, ám ảnh khôn nguôi… Thế nhưng, khi cô MC hỏi bạn nam kia đoán ra là ai không, bạn đã trả lời sai.
Có thể là người ngoài cuộc không hiểu được sự thật trong câu chuyện của hai người, thế nhưng chắc chắn một điều, Th. sẽ đau đớn vô cùng khi nghe thấy câu trả lời của bạn trai kia. Nhiều người đặt câu hỏi, vì sao bạn nam kia lại có thể dễ dàng quan hệ với người khác nhanh như vậy trong khi Th. vẫn đang mang trong mình đứa con của cậu ta? Và đến câu hỏi về tình cảm thực sự dành cho Th. như thế nào bạn nam kia cũng không thể trả lời được, vậy nhưng tại sao cậu ta lại dễ dàng, dễ dàng gieo nỗi đau đớn cho bạn gái ấy đến như vậy?
Video đang HOT
Tôi thực sự ấn tượng với lời nhận xét thẳng thắn của MC dành cho bạn nam ấy: “Tình cảm là một điều rất thiêng liêng. Nếu như mình đùa giỡn với nó sẽ là con dao hai lưỡi. Không những bạn làm người khác bị tổn thương mà chính bản thân bạn cũng làm mình bị thương nữa… Hãy suy nghĩ thật kỹ về chuyện tình cảm của mình. Yêu thương ai chỉ một người mà thôi…”
Câu chuyện đó ám ảnh tôi vào trong giấc ngủ, một nỗi bất an về cuộc hôn nhân của mình hình thành. Tôi chập chờn mơ thấy mình trở về ngày mới lấy anh. Tôi đi làm về và bắt gặp tin nhắn yêu thương mùi mẫn cô nhân tình gửi cho anh. Tôi lặng người không nói lên được điều gì.
Tôi đau đớn ngắm nhìn khuôn mặt thân quen, người chồng mà tôi hết mực tin tưởng, thương yêu đang ngủ say bên cạnh. Thế nhưng anh lại nỡ phản bội tôi. Tôi không tin vào mắt mình nên cứ đọc đi đọc lại dòng tin nhắn đó và hy vọng rằng ai đã nhắn nhầm cho anh. Thế nhưng, nhầm thế nào được khi anh cũng nhắn lại…
Tôi đã khóc trong đau đớn và tuyệt vọng. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu mà không thể tự mình trả lời được. Tôi cứ ngỡ rằng mình rất hạnh phúc, hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng…
Bất chợt nghe tiếng con khóc đòi sữa bên cạnh, tôi giật mình tỉnh giấc. Chỉ là mơ thôi nhưng sao thấy mình buồn lắm. Đến lúc tỉnh giấc đi làm rồi tôi vẫn bần thần bao cảm xúc xen lẫn. Tôi hiểu, những người vợ, người chồng bị bạn đời lừa dối sẽ đau khổ đến mức nào, khi chỉ một giấc mơ thôi cũng khiến tôi buồn chán đến vậy…
Sách vở, báo đài vẫn thường khuyên những người bị phản bội rằng “đánh kẻ chạy đi chứ đừng đánh người chạy lại. Xã hội vốn có quá nhiều cám dỗ nên người ta có yêu thương vợ/chồng con đến mấy mà thiếu bản lĩnh thì sa ngã là điều khó tránh khỏi…” Thế nhưng ai dám đảm bảo, khi tha thứ cho nhau rồi, bản thân họ không còn những ám ảnh, đau đớn trong lòng? Cuộc sống của họ liệu có còn trở lại được như trước kia, liệu còn có thể tin tưởng nhau hoàn toàn, dành hết yêu thương cho nhau như trước?
Tôi với anh – chồng tôi, trải qua bao sóng gió mới đi đến cuộc hôn nhân hiện tại. Anh đã thể hiện cho tôi thấy được sự rạch ròi trong tình cảm, nếu không còn yêu thì chia tay dứt khoát rồi mới đến với tình yêu mới. Tôi cũng như nhiều người phụ nữ khác, tin tưởng chồng hoàn toàn. Bởi tôi hiểu về cách nghĩ, lối sống của anh và nền giáo dục căn bản từ gia đình anh.
Tôi cũng hi vọng rằng, khi viết ra những dòng tâm sự này, những anh chị nào còn tơ tưởng đến việc tìm tình yêu mới ngoài luồng hãy sớm thức tỉnh và dừng lại.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng êm đềm, hạnh phúc, còn biết bao lo toan vất vả nên xin đừng dằn vặt nhau bằng thứ tình cảm ích kỷ kia. Nếu hết yêu thương, xin hãy rạch ròi chia tay rồi hẵng đi tìm tình yêu mới!
Theo VNE
Chết lặng vì vượt qua bao sóng gió, giờ em lại muốn buông tay
Hàng ngày, bữa cơm của 2 đứa chỉ có đĩa rau và ít cá khô nhưng sao ăn ngon quá. Có những đêm lạnh mùa đông, hai đứa chưa đủ tiền để mua chăn ấm đệm êm, lấy tạm cái áo bông trải ra nằm thay cho đệm nhưng sao vẫn thấy ấm áp.
Bao hẹn thề, bao dự định của chúng tôi đều tan hết. Em muốn ra đi, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em vì một bàn tay không thể nắm được khi bàn tay kia muốn buông ra (Ảnh minh họa)
Quen biết em có lẽ là duyên số. Tôi quen em trong tình huống đánh ghen hiểu lầm, em là nạn nhân mà không hiểu sao mình bị đánh.
Lúc đó tôi còn là sinh viên. Tôi cũng ham chơi lắm với những thứ vô bổ như đánh bạc, lô đề, bóng bánh nữa. Khi em bị đánh ghen, mấy bà đánh ghen cầm dao cầm guốc rất là đáng sợ. Và tôi cũng vô tình có mặt tại đó.
Chỉ vì em mượn điện thoại của anh chồng một bà trong biệt đội đánh ghen đó mà họ cứ hùng hục xông vào đánh ghen không biết ai là bồ thật sự của anh chồng. Bà vợ nhìn thấy em đang cầm điện thoại của chồng bà ấy là lao vào đánh. Sau đó, là mấy phụ nữ kia đi cùng người đàn bà đó cũng xông vào khiến anh chồng bà ta sợ quá chạy mất hút.
Tôi cũng ngồi đó và biết thừa biết mấy bà này đánh người ghê lắm. Chưa kể cứ dăm bữa nửa tháng lại đánh ghen 1 lần. Hôm ấy, em bị mấy người đàn bà kia cầm guốc đập mạnh vào đầu nên ngất luôn. Tôi vội chạy đến can ngăn lại và phải nói đây là bạn gái tôi, các chị hiểu lầm rồi thì các bà ấy mới chịu buông tha.
Yêu em tôi bỏ hết các thứ chơi vô bổ, bỏ cờ bạc, bỏ lô đề, bỏ cá độ bóng bánh. Em xuống Hà Nội để đi làm. Tôi và em sống chung với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi lấy khăn giấy cầm máu tạm trên đầu cho em và vội bắt taxi đưa em lên bệnh viện cấp cứu. Vết thương ở đầu em khá nặng, máu chảy nhiều ướt hết cả quần áo của tôi.
Thời tiết lúc đó là mùa hè, nên tôi chỉ mặc quần sóc và áo ba lỗ. Đến viện tôi bế em chạy luôn vào phòng cấp cứu. Bác sĩ cầm máu, họ hỏi tôi là gì với người bệnh và bị thương trong hoàn cảnh nào? Nhìn lại mình toàn là máu trên quần áo, lại còn ăn mặc như vậy nên tôi đành nói là vợ mình bị ngã xe.
Cả đêm hôm đó tôi ngồi cạnh giường bệnh để chăm cho em. Cứ thế, hai đứa quen nhau rồi làm bạn với nhau, tình yêu đến lúc nào cũng chẳng hay. Em hơn tôi 3 tuổi, lúc đó tôi 24 tuổi.
Vài tháng trôi qua, tình cảm của 2 chúng tôi rất tốt. Tôi cũng sắp ra trường và dự định sẽ làm việc trên Hà Nội. Em là người dân tộc Dao trên Hà Giang, còn tôi là chàng trai đất mỏ. Quê của 2 đứa cũng khá xa
nhau.
Yêu em tôi bỏ hết các thứ chơi vô bổ, bỏ cờ bạc, bỏ lô đề, bỏ cá độ bóng bánh. Em xuống Hà Nội để đi làm. Tôi và em sống chung với nhau. Tôi ra trường chưa có việc làm ổn định lên chỉ làm tạm thời cho các công ty máy tính.
Thời gian này là thời gian hạnh phúc nhất, dù khó khăn nhưng cả hai đều cố gắng làm và rất vui vẻ. Tôi và em bàn làm một thời gian để dành chút tiền rồi tổ chức đám cưới. Hàng ngày, bữa cơm của 2 đứa chỉ có đĩa rau và ít cá khô nhưng sao ăn ngon quá. Có những đêm lạnh mùa đông, hai đứa chưa đủ tiền để mua chăn ấm đệm êm, lấy tạm cái áo bông trải ra nằm thay cho đệm nhưng sao vẫn thấy ấm áp.
Gia đình tôi cũng không khó khăn gì, nói đúng ra là cũng có của ăn của để. Nhưng tôi muốn tự mình làm để phấn đấu, rồi lo tương lai cho vợ con được. Nhà tôi có 3 anh em trai, tôi là con thứ 2.
Hoàn cảnh của em khác tôi. Em là con cả trong gia đình 4 chị em. Năm 20 tuổi , em bị gia đình gả cho một gia đình cũng người Dao theo tục hứa hôn ngày em còn bé tí. Em đã có một đứa con gái 4 tuổi. Năm 22 tuổi vì bị chồng cũ hành hạ nhiều nên em đã ly dị. Gia đình em thuộc hộ nghèo trên đó. Bố em mất được vài năm rồi. Tôi lên hà giang nhiều lần và được gia đình em rất quý.
Bạn bè tôi biết chuyện nhiều người bảo em yêu tôi vì tiền bạc. Nhưng khi quen biết và yêu tôi, em không hề biết gia đình tôi như thế nào, giàu hay nghèo cũng không biết. Tôi chưa có dịp đưa em về nhà ra mắt bố mẹ. Em luôn mặc cảm hoàn cảnh của em nên tôi luôn động viên và yêu thương em.
Chắc khó mà kể hết câu chuyện của tôi. Thời gian 3 năm trôi qua, tôi vẫn yêu thương em như ngày nào. Tôi đã đưa em về ra mắt gia đình. Lúc đầu gia đình tôi không đồng ý vì em hơn tuổi. Tôi đưa em về Quảng Ninh ở cùng và đi làm luôn ở đây. Bố mẹ tôi thấy con trai quyết tâm nên cũng đồng ý cho em và coi em như con dâu trong nhà, chỉ còn đợi cuối năm đó là cưới.
Nhưng cuộc đời không như ta mơ ước. Chuyện em có con riêng không hiểu ai trên nhà em nói cho bố mẹ tôi biết (Chuyện này tôi đã tính lựa lựa thời điểm thích hợp sẽ nói cho bố mẹ biết để ông bà đỡ sốc). Vậy là khỏi phải cưới xin gì nữa, gia đình kịch liệt phản đối.
Tôi không từ bỏ, tôi cố làm mọi cách để được cùng em có một lễ cưới như bao người. Nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị, một công việc ổn định sẽ giúp tôi xây dựng tương lai chúng tôi.
Em đồng ý hai đứa tạm thời xa nhau. Em vào khu công nghiệp Hải Dương làm. Tôi ở Hạ Long mở một quán sửa chữa máy tính nhỏ để kiếm đồng ra đồng vào và có thời gian xin việc vào các cơ quan.
Nhiều lúc tôi muốn ra Hải Dương làm để hai đứa được gần nhau. Nhưng còn đạo hiếu thì sao? Tôi không thể để bố mẹ quá buồn lòng. Tôi không sợ khó khăn, nhưng tôi muốn một gia đình đúng nghĩa, có vợ con, có bố mẹ, cuối tuần hai vợ chồng lại về thăm bố mẹ và ăn những bữa cơm gia đình đoàn tụ.
Thời gian lại trôi qua, vậy là hơn một năm nữa cũng qua. Em và tôi vẫn gặp và yêu thương nhau, tôi vẫn yêu em như ban đầu. Bố mẹ nhiều lúc ép tôi gặp mặt những mối duyên khác nhưng tôi viện cớ này cớ nọ để từ chối tất cả. Đối với tôi, em là vợ tôi và tôi chỉ một người mà thôi.
Hai đứa tôi ở xa nhau nên cũng nhiều lúc cãi vã. Chúng tôi toàn ghen tuông vô cớ nhưng rồi cũng chỉ được nửa ngày lại làm lành.
Em có ước mơ một lần được mặc váy cô dâu. Em cũng muốn hai đứa đi đăng ký kết hôn trước. Tôi cũng đồng ý với em vì tôi cũng muốn hai chúng tôi sớm được ổn định mái ấm.
Vậy mà vừa rồi em nói muốn chia tay. Chỉ vừa tuần trước gặp nhau hai đứa vẫn yêu thương nhau. Em bảo em muốn tôi tìm hạnh phúc mới, làm người con có hiếu cho gia đình. Em muốn chia tay và em yêu người khác rồi. Tôi như chết lặng người.
Bao hẹn thề, bao dự định của chúng tôi đều tan hết. Em muốn ra đi, tôi sẽ tôn trọng quyết định của em vì một bàn tay không thể nắm được khi bàn tay kia muốn buông ra. Tôi đã từng nói tôi sẽ không buông tay em ra, sẽ luôn nắm tay em đi đến cuối con đường.
Tôi giờ buồn lắm. Nhiều lúc tôi nghĩ, có phải em nói vậy để tôi từ bỏ không? Tôi chưa bao giờ không yêu em. Em sẽ luôn là vợ tôi, là mái ấm của tôi. Tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, sao em dễ dàng buông tay đến thế? Tôi giờ không biết nên buông tay hay cố gắng giữ em lại nữa. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Nghi ngờ chồng có tình ý với chị ruột Sau khi ăn và dọn dẹp, chị lên giường nằm cùng con tôi (nhà tôi không có bàn ghế vì quá nhỏ). Chồng tôi thấy vậy cũng lên nằm gần chị và hỏi về người chồng đã ly hôn. ảnh minh họa Tôi 34 tuổi, có gia đình và hai con nhỏ, công việc ổn định. Chồng tôi làm trong một cơ quan...