Xin hãy cho anh một cơ hội
Kể từ ngày hôm nay mình dành cho nhau một tuần lễ để suy nghĩ em nhé. Anh sẽ không nhắn tin, không liên lạc, và anh sẽ ngóng chờ tin nhắn của em. Dù không đồng ý cũng cho anh câu trả lời. (Le Nguyen Anh)
From: Lê Nguyen Anh
Sent: Sunday, December 20, 2009 3:29 PM
Có những mối tình đi qua chẳng để lại dư vị gì. Có những mối tình qua đi để lại xót xa, tiếc nuối và đau khổ. Có những mối tình để lại sự hận thù. Và có những mối tình, khi tất cả qua đi, thời gian trôi đi, nhưng vẫn để lại trọn vẹn một tình yêu trong ký ức, trong tâm tưởng của hai người. Tình yêu đó là sợi chỉ xuyên suốt quá khứ, hiện tại và tương lai.
Tình yêu luôn thật lạ kỳ và phi lý, phải không em? Cho đến bây giờ thì anh thật sự không thể lý giải được vì sao anh yêu em và mãi yêu em như thế. Câu trả lời có vẻ rất dễ, anh có thể trả lời ngay từ khi anh mới gặp em và cái cách mà anh tiếp cận em, thì đến bây giờ, nó còn đâu?
Anh yêu em ngay từ những cái nhìn, những nụ cười mà anh gọi là “khùng điên”. Anh chê em xấu, nhưng trong lòng anh em đẹp biết bao nhiêu. Em đẹp khi em ở bất kỳ nơi đâu, dù em bệnh, dù em không trang điểm. Với anh em đẹp lắm, em có biết không?
Anh vẫn nhớ như in cái ngày em đến bên anh, những ngày chúng ta rong ruổi trong từng nẻo đường thành phố. Có khi từ quận 7 ta chạy qua vùng Thủ Đức lận, đúng không em. Và anh vẫn nhớ, nhớ ngày chúng ta đi Đầm Sen vui chơi, nụ cười ấy ngọt ngào biết bao. Em trao anh ánh mắt như một thiên thần. Thiên thần vỗ cánh bay ào vào con người đang nằm trong bóng đêm. Em gắp anh ra khỏi cái bóng của chính mình. Em có biết em quan trọng với anh biết bao nhiêu.
Ảnh minh hoa.
Nhưng rồi cũng chữ nhưng, cái ngày mà em nhắn tin chia tay anh, giữa mùa đông lạnh giá. Đến một ngày, em ra đi trong im lặng khiến lòng anh không lúc nào vui, vẫn hoài chờ đợi trong vô vọng. Hy vọng để rồi thất vọng, để rồi cõi lòng như chết lặng trong nỗi nhớ nhung da diết rất đỗi ngọt ngào. Anh ước gì lúc đó có những liều thuốc quên đi tất cả, anh chỉ ước mình thành kẻ mất trí.
Vỡ nát lòng tin anh dành cho em. Nỗi nhớ nhung, buồn chán kêu gào xé nát tinh thần anh. Anh vẫn hoài suy nghĩ vì sao ngày đó em đi? Anh đã làm gì, nói gì tổn thương đến em? Anh biết ta từng không ít lần cãi nhau nhưng không bao giờ ta giận nhau quá lâu. Chỉ một chút là nỗi nhớ lại dâng trào, lại như tảng băng làm lạnh ngọt lửa hờn giận cáu gắt kia.
Khoảng thời gian sau khi em nhắn tin anh lời nhắn vĩnh biệt ấy, lòng anh đã như thành phố bị nhấn chìm trong những đợt mưa. Những đợt mưa sớm bất chợt, ngang tàn và mạnh mẽ. Dù là ngày hay đêm, mưa vẫn lặng lẽ rơi. Mưa đêm, những cơn mưa đến khi thành phố ngủ rửa sạch kia có thể rửa sạch cái oi bức của ngày nắng, những khói bụi của đường phố mà sao không thể rửa được một chút nỗi lòng anh?
Từng đêm, anh lại thức, lại lặng lẽ đứng nhìn ra hàng hiên ký túc xá. Đã bao lần anh thèm muốn được như những ánh chớp phía xa kia, được kêu gào thật to tên của em. Anh không hy vọng em sẽ nghe thấy, anh chỉ muốn xoa dịu cơn khát trong lòng anh. Một cơn khát không phải là máu như loài yêu ma nanh dài. Một cơn khát tình cảm, gương mặt và nhất là giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của em.
Video đang HOT
Cái cảm giác mất mát này đã làm anh thực sự đau đớn, anh bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng có mấy ai hiểu cho anh?
Những ngày không có em bên cạnh, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ?
Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi anh co ro chứ? Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không?
Chuyện chúng ta tan vỡ, anh như con chim bị ngã sợ cành cây cong. Anh trở nên nghi ngờ về mọi điều tốt đẹp xung quanh. Anh ngần ngại chia sẻ. Anh trở nên im lìm, lặng lẽ. Anh sợ rằng khi trải cõi lòng mình với ai đó, khi trao niềm tin cho ai đó, thì một ngày kia, họ sẽ bất ngờ mang tất cả ra đi, bỏ lại anh lẻ loi trong tiếc nuối và đau khổ, như em đã làm, như thế này đây…
Đêm nay cũng như bao đêm trước anh lặng lẽ một mình như chiếc bóng, căn phòng trống trải như càng thêm rộng thênh thang khi ngay trong lòng em mọi suy nghĩ cứ mải mê tới tận môt chân trơi nao đo, xa lăm…
Một mình trong đêm vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về, có cảm xúc tưởng chừng đã lãng quên bỗng sao tự dưng nối gót tìm về. Trong những giây phút thinh lặng quý giá, nhưng ky ưc ngay xưa cư ua vê, nhât thơi lam em choang ngơp trong tiêm thưc.
Đã nhiều lần anh tự hỏi lòng mình rằng tại sao lại yêu em nhiều đến thế? Tại sao lúc đó anh lại dễ rung động đến như vậy? Rất nhiều câu hỏi tại sao, nhưng chỉ có một câu trả lời duy nhất cho tất cả đó là vì… anh yêu em! Anh yêu em nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Thế rồi chăng, anh trách em sao nhẫn tâm quá, em bỏ anh đi theo người. Anh trách em sao bỏ anh đi khi anh đang yêu em nhiều nhất, hơn cả chính mình. Anh biết vì anh không phải là kẻ mù, và anh biết em đang bên cạnh người đó. Lòng anh như quặn thắt lại.
Nhưng vì tình yêu em, em à, xin em hãy cho anh một cơ hội để cùng nhau xây dựng lại. Anh sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm mà anh đang trách cứ em. Anh mặc mọi người gọi anh là kẻ yếu đuối, nhu nhược. Bởi vì anh yêu em nhiều lắm. Anh tin chúng ta có thể xây dựng lại từ đầu. Chúng ta sẽ vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, vì định mệnh đã an bài chúng ta là một đôi. Vì chính anh biết điều đó, anh là thầy bói mà, em biết đúng không?
Khi anh đang viết những dòng này, em đang ngủ say giấc. Em quá vô tư mà không biết rằng ở nơi đây, có một người đang nhớ về em, người đó yêu em, trong từng giấc ngủ. Những giấc ngủ không tròn giấc đã bao ngày rồi. Anh đã suy nghĩ, anh tha thiết mong em trở về bên anh và cho anh một cơ hội. Kể từ ngày hôm nay mình dành cho nhau một tuần lễ để suy nghĩ em nhé. Anh sẽ không nhắn tin, không liên lạc, và anh sẽ ngóng chờ tin nhắn của em. Dù không đồng ý cũng cho anh câu trả lời.
Vì anh biết rằng, không có em, anh vẫn sống, nhưng đôi vai anh nặng trĩu, lê những bước chân mệt mỏi trên con đường dài trên thành phố đầy khói bụi này. Không có em, vẫn có một con người tồn tại, nhưng đã chết. Trái tim, băng giá, lạnh lẽo, đang chờ một hơi ấm tỏa ra từ em.
Anh biết rằng thời gian đó trôi qua thật chậm, anh mong chờ một tiếng em yêu anh, trong hy vọng nhỏ nhoi, le lói ở cuối con đường. Nếu rằng câu trả lời là không, có lẽ anh sẽ chọn cho mình một con đường mãi mãi không bao giờ gặp em nữa. Vì tình yêu của anh là một bản tình ca, nó không thể ngâm nga chỉ một nốt trầm. Nó cần lắm một nốt bỗng để réo rắt tim vui.
Anh yêu em nhiều lắm em có biết không? Tình yêu rất thật tâm.
Con mèo Kitty của anh.
Kenzuko
Chồng tôi sàm sỡ với người giúp việc
Một đêm tỉnh dậy, không thấy chồng bên cạnh, theo linh cảm tôi chạy sang phòng bên và tận mắt chứng kiến mọi chuyện phơi bày ra. Tôi rất sốc nhưng sau khi sau nghĩ kỹ thấy vẫn yêu chồng, vẫn cần cuộc hôn nhân đó. (Hà)
From: Hà
Sent: Thursday, December 24, 2009 12:00 PM
Chào các anh chị độc giả mục Tâm sự!
Tôi đang đứng trước một lựa chọn quan trong của cuộc đời mình, ly hôn hay tiếp tục chung sống. Tôi đã suy nghĩ nhiều tháng nay nhưng vẫn chưa biết phải quyết định thế nào để tốt nhất cho gia đình mình, cho các con mình có diều kiện sống, có môi trường hình thành nhân cách tốt nhất. Tôi kính mong các anh chị hãy lắng nghe hoàn cảnh của tôi và cho tôi lời khuyên, để tôi khỏi mắc sai lầm và phải ân hận vì quyết định của mình.
Năm nay, tôi 33 tuổi, có công việc và thu nhập ổn định, về kinh tế có thể tự lo cho mình và các con. Tôi có hai con trai ngoan ngoãn. Nhìn từ ngoài vào, ai cũng đánh giá gia đình tôi rất cơ bản và hạnh phúc, bởi chúng tôi cư xử với nhau rất văn hóa, không bao giờ xảy ra to tiếng hay cãi cọ.
Chúng tôi kết hôn được tròn mười năm trên cơ sở tình yêu tự nguyện. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình còn giữ nhiều nếp sống phong kiến với một người cha nghiêm khắc. Nên sau khi xa gia đình bước vào cuộc sống xã hội, ngoài vốn kiến thức chữ nghĩa học được ở trường, tôi rất ngờ nghệch về vốn sống. Anh không chỉ mang đến cho tôi tình yêu, sự bình yên mà còn từng là thần tượng của tôi vì vốn kiến thức xã hội phong phú. Tôi từng cảm ơn ông trời cho tôi gặp anh, cảm thấy mình vô cùng may mắn hạnh phúc.
Cả thời gian yêu nhau và trong 10 năm kết hôn, chúng tôi luôn xa nhau vì điều kiện anh công tác xa nhà, thi thoảng mới về vài ngày. Chừng ấy năm chung sống, cũng có vài lần tôi nghe mọi người xì xào chuyện lăng nhăng của anh bên ngoài. Nhưng tôi vốn đã tin và tôn trọng anh, lại chỉ là chuyện đồn thổi nên cũng bỏ qua.
Năm 2006, anh chuyển về làm gần nhà, chúng tôi có nhiều thời gian chăm sóc nhau. Những chính thời điểm này anh lại làm tôi buồn vì cách sinh hoạt giờ giấc bừa bãi, đi sớm về khuya, lại tỏ ra khó chịu khi tôi muốn biết anh đi đâu, làm gì. Tôi đi đâu, làm gì cũng nói với anh rất rõ ràng và cũng muốn anh đối với tôi như vây. Cách đối xử của anh khiến tôi ấm ức, tình cảm gia đình cũng bớt nồng ấm.
Gia đình bên chồng tôi có một người anh lớn tuổi mà không chịu lấy vợ. Bên quê ngoại tôi có một cô gái muộn chồng rất ngoan ngoãn. Hai bên gia đình đã nói chuyện và có ý ghép đôi cho họ. Anh bên chồng không chịu về quê tôi "xem mặt" cô gái. Giữa năm 2008, tôi đã đưa cố ấy ra nhà tôi cho hai người làm quen. Cô gái thì ưng thuận nhưng anh chồng tôi lại chê. Cô gái ấy rất ngoan ngoãn, đảm đang, hình thức cũng không đến nỗi nào.
Mẹ tôi rất quý nên bảo tôi cố gắng mai mối giúp đỡ cho có tấm chồng đỡ khổ. Ở quê tôi, con gái ế chồng sống rất khổ. Tôi cũng coi cô như em gái và rất nỗ lực mai mối. Thời gian đó cô ấy chung sống cùng chúng tôi như một thành viên trong gia đình. Một đêm, tôi tỉnh dậy, không thấy chồng bên cạnh, theo linh cảm tôi chạy sang phòng bên và tận mắt chứng kiến mọi chuyện phơi bày ra.
Tôi rất sốc nhưng sau khi sau nghĩ kỹ thấy mình vẫn yêu chồng, vẫn cần cuộc hôn nhân đó, tôi đã tha thứ chồng, lặng lẽ cho cô gái về quê. Trong suốt thời gian ấy, dù không nhắc lại chuyện đó, dù tôi cố gắng để quên mọi chuyện và giúp chống bớt mặc cảm, nhưng tự đáy lòng tôi không quên được. Sau đó vài tháng anh lại quyết định đi làm xa. Chúng tôi lại sống xa nhau.
Công việc bận, hai con còn nhỏ, tôi đã quyết định thuê người giúp việc. Một cô cháu gái của một chị bạn ở quê có hoàn cảnh rất khó khăn đến trông con cho tôi. Cháu rất ngoan, tôi quý cháu như con mình. Và cho đến một năm sau, vào dịp kỷ niêm 10 năm ngày cưới, chúng tôi tổ chức một ngày kỷ niệm nho nhỏ.
Chúng tôi đã đi chợ cả ngày, đi chọn nhẫn cưới (vì lúc cưới, anh chưa có nhẫn cưới tặng tôi). Có lẽ lâu lắm rồi tôi mới lại được sống trong cảm giác hạnh phúc thực sự như vậy. Và nếu mọi chuyện tồi tệ không xảy ra thì đó là thời điểm tôi quên hẳn chuyện cũ. Nhưng số tôi chỉ được đeo nhẫn cưới chưa đầy một ngày. Ngay đêm hôm đó, anh đã sàm sỡ cô cháu gái khiến cháu khiếp sợ đòi về quê.
Cháu cho biết, lần trước về thăm nhà anh cũng sàm sỡ cháu, nhưng cháu sợ không dám nói với tôi. Lần này anh làm quá nên mới nói. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết những cảm xúc tôi đã trải qua. Ngay sau khi mọi chuyện vỡ lở, anh đã xách cặp đi công tác với một cái tin nhắn xin tha thứ. Từ đó đến nay anh cũng chưa nói gì với tôi về chuyện này.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều tháng nay mà vẫn chưa đưa ra được quyết định đúng đắn. Thứ nhất, cuộc đời tôi đến bây giờ không thể nói đến hai chữ hạnh phúc nữa rồi. Mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về một mục tiêu duy nhất, đó là các con tôi có điều kiện sống, môi trường phát triển, nhân cách tốt nhất. Tôi đã tìm hiểu các hoàn cảnh, cuộc sống của những người phụ nữ sau ly hôn, tái hôn, những bà mẹ đơn thân, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình khiếm khuyết để lựa chọn một quyết định cho mình.
Vấn đề tôi quan tâm nhất hiện nay là việc ly hôn của tôi sẽ ảnh hưởng như thế nào đến bố mẹ tôi và cuộc sống của các con tôi thôi. Thứ nhất là bố mẹ tôi. Từ trước đến nay, tôi luôn là niềm tự hào của bố mẹ tôi. Sự thành công, hạnh phúc của tôi là liều thuốc an thần quan trọng cho tuổi già của bố mẹ tôi. Tôi sợ sau khi biết chuyện của tôi, bố mẹ tôi sẽ suy sụp mất.
Thứ hai là các con tôi chúng rất yêu bố. Chúng tôi nhắc đến anh rất nhiều trong câu chuyện hằng ngày. Anh rất có uy đối với các con tôi. Và tôi biết các con con rất cần một người cha để phát triển nhân cách. Nếu ly hôn, tôi không thể nuôi dạy con tôi một cách tốt nhất được. Nhưng nếu vì những nguyên nhân ấy mà tiếp tục chung sống thì tôi sợ những điều sau:
Thứ nhất: Với chồng, tôi chỉ còn lại sự khinh thường. Tôi khó có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì để đối xử với anh bình thường như trước. Cuộc sống sẽ gượng gạo. Các con tôi rất nhạy cảm. Nếu bố mẹ không hạnh phúc thực sự thì cũng ảnh hưởng đến lối sống và nhân cách của chúng sau này. Nhất là khi chúng trưởng thành và bước vào cuộc sống gia đình.
Thứ hai: Cả cuộc đời đời sẽ phải dằn vặn khi phải đối diện với anh trong cuộc sống hàng ngày. Điều đó sẽ khiến tâm lý tôi không thoải mái, ảnh hưởng đến cách ứng xử của tôi với mọi người và nhất là đối với các con. Tôi sợ nếu tiếp tục chung sống, tôi luôn không sống thật với tình cảm của mình, luôn kìm nén cảm xúc rồi tôi sẽ biến đổi thành con người khác mất. Như thế liệu tôi chịu đựng được bao lâu và chắc chắn mọi ứng xử của tôi sẽ ảnh hưởng đến các con.
Thời gian này, tôi rất hay cáu gắt. Tôi sợ sẽ trở thành một người mẹ bạo lực và tồi tệ mất. Hãy giúp tôi với.
Hà
Nỗi dằn vặt của kẻ ngoại tình Tôi yêu anh, luôn mong muốn được ở bên anh nhưng những mặc cảm tội lỗi từ gia đình và xã hội khiến tôi không thanh thản được. Ảnh minh họa Tôi không biết phải quyết định thế nào? Chúng tôi là đồng nghiệp, Chúng tôi đã yêu nhau xuất phát từ sự cảm phục nhau trong công việc cho dù cả hai...