Xin em bớt “ghét”
Anh là trai miền Tây gốc, may mắn lấy được em, “cô Bắc kỳ nho nhỏ”. Hai người dưng lớn lên từ hai gia đình, hai vùng miền khác nhau về chung sống dưới một mái nhà, tất nhiên phải có va chạm.
Vì thế, vấn đề cốt lõi mà chúng ta từng thống nhất là, mình đâu phải kẻ thù để nhăm nhăm bơi xới những điểm yếu của nhau, biến cuộc sống chung thành một cuộc hơn thua không dứt. Vậy mà…
Anh ngày càng thêm oải khi thấy em kiên nhẫn chờ cơm, dù anh có việc chính đáng phải về trễ. Vui sướng gì khi phải vô mâm với vẻ mặt chịu đựng của em, tựa hồ như chờ được anh về ăn cùng mâm là cả một sự hy sinh to lớn vậy. Cảm giác ái ngại như thể vừa gây nên lỗi lầm gì đó làm anh nuốt chẳng vô mấy món em dày công chuẩn bị. Mà nói thật, chuyện ăn uống tưởng nhỏ bé, nhưng cũng làm cho khoảng cách giữa chúng ta ngày một xa hơn, em có nhận ra không?
Nếu như trước đây, em hồ hởi cùng anh nếm thử mấy món Nam bộ, cùng vài lời nhận xét rằng “ngồ ngộ”, “lạ miệng”, thì bây giờ, khi gạo đã thành cơm, em thẳng thừng chê bai, bài xích. Nào là đồ ăn ngọt ngay, ai mà nuốt nổi. Canh gì hổ lốn, rau gì cũng đổ vào nồi được…
Anh vẫn thường ăn cá kho riềng, vui vẻ mở hũ dưa hũ cà ra gắp mỗi tối đấy thôi. Anh đâu kêu ca phàn nàn gì khi em mang đặc sản về nhà, lúc em muốn nhà mình toàn hương vị Bắc vào những dịp đặc biệt nào đó, dù anh thèm lắm những thức quen thuộc đã lâu không còn có dịp thưởng thức.
Mỗi khi ngồi vào mâm, anh quên “mời” là em buông ngay lời nặng nhẹ. Anh không quen nói những lời hoa lá khách sáo, em quở anh vô lễ, thiếu tôn trọng người khác. Anh muốn cái gì cũng gọn nhẹ, nhưng em lại cầu kỳ, bày vẽ. Sẽ ổn thôi, nếu như mình biết nhìn nhận vấn đề, nhường nhau, không xúc phạm, thậm chí báng bổ những thói quen của nhau. Mà đa phần, toàn là em phát pháo. Anh thật sự thấy chướng tai, khó chịu lắm. Em có hiểu cho cảm giác bị bó buộc của anh không?
Video đang HOT
Người nào cũng là người, hà cớ gì em chỉ trích, quơ đũa cả nắm, đại loại như con gái miền Tây thì hoang phí, lười lao động, ít chung thủy, không có chí cầu tiến… Những nhận xét không chút thiện ý đó được em thường xuyên mang ra sử dụng ở những nơi nhạy cảm, đặc biệt khi có mặt những người phụ nữ phía gia đình anh. Để làm gì hả em, nếu như em vẫn muốn gia đình mình đầm ấm, mối quan hệ nội ngoại đề huề?
Hồi nào giờ anh vẫn thích vẻ đáo để của em, thấy em đáng yêu chi lạ. Nhưng hình như, một chút kiêu kỳ đó khi được nêm quá đà, sẽ hóa ra đanh đá, chanh chua mất rồi, em ạ.
Dung hòa, thật ra có khó lắm không, nếu như chúng ta mở lòng, biết đón nhận và thử đặt mình vào vị trí người khác, biết tôn trọng những sở thích, không khư khư miệt thị theo kiểu em đang hành xử?
Mình khác biệt văn hóa, hay cách biệt cách sống, cách nghĩ? Em hối tiếc vì lựa chọn lấy anh làm chồng chăng? Yêu ai yêu cả đường đi lối về. Em làm như thế, anh phải hiểu sao đây?
Theo VNE
Vợ ơi, giữ anh lại, không anh đi cặp bồ đấy
Nếu em cứ như thế này, không có những sự chia sẻ và cảm thông, anh không dám chắc được đâu, biết đâu anh sẽ có bồ.
Hà Nội một ngày mưa buồn. Cơn mưa rào đổ xuống, và anh rẽ vào một quán café. Ngồi một mình. Mưa. Lạnh. Buồn.
Cái cảm giác lúc này của anh, là anh thấy đói. Trưa nay, vợ chồng mình lại cãi nhau. Đã 3 ngày anh thiếu ngủ vì quá nhiều việc, đã 3 ngày anh ăn uống linh tinh, và bây giờ, anh thèm lắm một bữa cơm. Bữa cơm gia đình, đầm ấm, vui vẻ. Không thì cũng không thể nuốt nổi, cứ uống café, ăn mỳ tôm, rồi dạo này anh còn hút thuốc nhiều hơn, thì thật không ổn chút nào.
Em có để ý không, dạo này bạn bè người thân gặp anh, họ đều nói rằng sao anh gầy thế. Họ nói, anh mới để ý. Công việc thời gian gần đây không được tốt, công ty càng làm càng lỗ mà anh chưa biết tính đầu ra thế nào. Em thì đã nghỉ việc từ ngày sinh con. Ba năm nay anh đi làm, nuôi cả nhà, nuôi anh, nuôi vợ, nuôi con. Thực sự thì khó khăn nhất mới chỉ khoảng 3 tháng gần đây thôi, khi anh phải dồn tiền cho một việc lớn.
Em thì đã nghỉ việc từ ngày sinh con. Ba năm nay anh đi làm, nuôi cả nhà nuôi anh, nuôi vợ, nuôi con. (ảnh minh họa)
Những lúc như thế này, đúng ra em phải chia sẻ với anh nhiều hơn, thông cảm và quan tâm đến anh nhiều hơn, thì em lại gây áp lực lên anh rất nhiều. Anh ngại nhất là những lúc em hỏi thẳng một câu "tiền đâu". Ừ em, thằng đàn ông không kiếm ra tiền nuôi vợ con là một thằng đàn ông hèn, em đã nói thế. Nhưng khó khăn chỉ một thời gian ngắn thôi mà, anh sẽ nhanh chóng vượt qua được. Chỉ khó khăn chuyện tiền bạc, thì cũng đơn giản thôi mà.
Người ta bảo vợ chồng lấy nhau, 3 năm đầu bao giờ cũng khó khăn. Vợ chồng thì thì đã qua 3 năm rồi, có lẽ đến bây giờ mới là giai đoạn khó khăn. Hình như lâu lắm rồi, vợ chồng mình cũng chưa có được những giây phút vui vẻ, trọn vẹn thực sự. Anh cũng muốn đưa em đi du lịch lắm chứ, thay đổi không khí chút. Nhưng đúng đợt này, nói như em, là "tiền đâu mà đi". Hic, mà sao cái gì, em cũng cứ bộp vào mặt anh một chữ "tiền" như thế chứ.
Nếu em không giữ anh lại, anh không dám chắc là mình sẽ không đi cặp bồ đâu. Cứ mỗi ngày, anh nhận ra một điều thật đáng sợ, là hình như anh lại bớt yêu em đi một chút thì phải. Cái níu giữ anh, giờ chỉ là con, là trách nhiệm với gia đình.
Em có biết cô bạn đồng nghiệp cùng cơ quan hôm nay đã nhắn tin cho anh thế nào không? Cô ấy bảo thẳng, nếu chán vợ, anh hãy cứ đến với em, chỉ là một vài giây phút thoáng qua thôi, không ràng buộc gì. Có thể là vài cuộc gặp gỡ café, chia sẻ, lắng nghe mọi vấn đề của anh, như một vài lần cô ấy đã từng lắng nghe anh. Còn chuyện sex, cô ấy cũng nói, nếu anh thích, anh có thể thử với em, một lần cho biết, hoặc vài lần cũng chẳng sao. Anh chỉ dám trả lời cô ấy là bạn đùa hơi bạo mồm quá đấy.
Em có biết cô bạn đồng nghiệp cùng cơ quan hôm nay đã nhắn tin cho anh thế nào không? (ảnh minh họa)
Còn cái cô ngày trước yêu anh mãi đến mấy năm, mà em cũng biết đấy. Cái cô mà đã lặng lẽ khóc trong ngày cưới của chúng ta ấy. Cô ấy đã lấy chồng, nhưng không có tình yêu. Đợt này chẳng hiểu sao, cô ấy bắt liên lạc với anh, và cứ hay rủ anh đi café.
Anh nhớ em từng có lần nói, chồng là cái thứ bán chẳng ai mua, cho chẳng ai lấy, nhưng có khi hở ra là mất. Cũng đúng đấy em.
Ngay như lúc này đây, khi anh đang rất buồn, thì tự nhiên sau khi nghĩ về em, anh cũng lại nghĩ đến hai cô gái kia. Ngay lúc anh đói, thì một cô bạn lại nhắn tin rủ đi ăn ở một chỗ khá thú vị. Cô ấy còn đùa đùa thật thật bảo " đói quá thì đi ăn xong đi... chén nữa cho no toàn tập", anh cũng đến sợ.
Vợ ơi, giữ anh lại đi, gọi anh về ăn cơm đi, nhỡ anh đi ăn với cô ấy thì sao, anh đang đói mà, đói thì phải ăn thôi....
Theo Ngoisao
Chồng sống thực vật - Bỏ thì thương, vương thì tội! Khi bác sĩ nói anh có khả năng sống đời sống thực vật, tôi và mọi người thân suy sụp hoàn toàn. Ngày ngày ra vào bệnh viện trông nom anh khiến tôi tiều tụy hẳn. Tôi mới chỉ 26 tuổi và còn quá trẻ để trói buộc đời mình với anh. Tôi và anh quen nhau từ thời sinh viên. Khi ấy...