Xin đừng làm tôi thêm đau
Một chút lầm lỡ của bản thân để cuối cùng tôi phải trả giá cho những việc đã làm. Tôi thật sự đang rất bế tắc, mất phương hướng, niềm tin vào cuộc sống.
Tôi sinh ra ở một vùng quê rất nghèo, một vùng quê mà quanh năm suốt tháng chỉ trông chờ vào những những sào lúa, ruộng ngô ít ỏi, bữa đói, bữa no. Cũng chính vì muốn thoát khỏi cảnh nghèo, mong có được cuộc sống ấm no, sung túc hơn tôi đã lặn lội một thân một mình lên Sài Gòn để làm công nhân kiếm sống.
Anh – một người đến từ một vùng quê cũng tương đối khó khăn, sinh ra trong một gia đình cũng không khác tôi là mấy nhưng được cái cuộc sống của anh có chút khá giả hơn tôi một ít. Vì sự ham chơi, đua đòi, nghe lời rủ rê của đám bạn xấu mà anh đã bỏ học, chốn lên thành phố đi làm.
Chúng tôi từ những phương trời xa lạ, gặp nhau ở cái thành phố không báo trước này. Từ ánh mắt, cử chỉ đầu tiên chúng tôi đã này sinh tình cảm, thứ tình cảm mà mọi người thường gọi là tình yêu sét đánh khi chỉ trong một thời gian rất ngắn, từ những cuộc điện thoại, những tin nhắn tôi và anh đã trở thành người yêu của nhau.
Cuộc sống của một người con gái quê mùa khi bước vào chốn phồn hoa đô thị như tôi gặp rất nhiều bỡ ngỡ, thiếu thốn cả vật chất lẫn tình thần nên khi gặp anh tôi rất đỗi tin tưởng, không một chút nghi ngờ vào anh. Lúc đầu khi mới chính thức làm người yêu của nhau, sau những buổi làm mệt mỏi tại công ty chúng tôi thường hẹn hò, bên nhau. Người ta bảo lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy thật rất đúng với tôi khi chỉ trong một phút thiếu kiềm chế của bản thân mà chúng tôi đã vượt qua giới hạn cho phép rồi để lại hậu quả mà sau này khiến tôi rất đau lòng tự trách bản thân mình.
Sau những phút giây yếu lòng, thiếu suy nghĩ đó chúng tôi vẫn hẹn hò tưởng như sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng chỉ trong một một thời gian tôi đã phát hiện mình có những dấu hiệu nên bảo anh đưa tới bệnh viện khám, và cuối cùng tôi vỡ òa, chân tay run rẩy, lo sợ khi nghe được bác sĩ báo mình đã có thai được hơn một tháng.
Khi biết được, hối hận vì việc làm đó, anh tỏ ra rất bình tĩnh, có trách nhiệm khi động viên, ăn ủi, đưa tôi về nhà mẹ đẻ, rồi hứa nhanh chóng về nói gia đình để tổ chức đám cưới trước khi mọi người biết chuyện lại đồn thổi, dị nghị không tốt cho cả hai, nhất là đối với một người con gái chân yếu tay mềm như tôi.
Chúng tôi về nhà mẹ của tôi một cách không báo trước mọi chuyện. Lúc về được hai hôm thì anh dặn dò, thề non hẹn biển là em hãy tìm cách nói nhỏ nhẹ, thuyết phục gia đình em để anh về chuẩn bị nói với gia đình anh, sau đó sẽ tổ chức đám cưới long trọng, cho bằng bạn bạn bè, để em và con đỡ tủi thân. Cũng chính vì quá tin người, ba mẹ tôi chưa biết gì về cái thai trong bụng, thấy một chàng rể có vẻ lịch sự, tốt, ăn nói dễ nghe nên vui vẻ tiếp đón nòng nhiệt, sau đó còn mua quà gửi cho về cho ba mẹ của anh.
Nhưng đằng sau những câu nói như rót mật vào tai đó, anh dần mất hút, ít quan tâm liên lạc với tôi. Khi tôi gọi anh lấy lí do này nọ rằng đang cố thuyết phục gia đình, đang chuẩn bị đồ đạc, bảo tôi hãy chờ một tuần anh sẽ lên đón. Một tuần, hai tuần trôi qua trong sự mong mỏi của tôi và gia đình…
Video đang HOT
Người ta thường nói ba mẹ rất hiểu con cái, con cái khó có thể qua mắt được ba mẹ, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra khi chỉ qua thời gian để ý mẹ tôi đã thấy điều rất bình thường đối với một người con gái nên đã gạn hỏi tôi, bắt tối phải nói ra sự thật chuyện gì đã xảy ra.
Tôi có thể có sức lực bước tiếp trên cuộc đời này nữa không? (Ảnh minh họa)
Cái lúc mà tôi không thể che giấu, không còn cách nào khác đành tự thú với ba, mẹ. Khi nghe những lời như sét đánh ngang tai, không thể tin vào mắt mình, mẹ tôi chỉ biết ôm mặt vào khóc những giọt nước mắt đau khổ, thương xót cho tôi. Còn bố dù rất cứng rắn nhưng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc khi sửng sốt, thẫn thờ, một chút gì đó có vẻ vừa trách lại vừa thương không biết số phận tôi sẽ đi về đâu. Riêng tôi cũng chỉ biết chạy nhanh vào buồng chốt cửa khóc, không ăn không uống nhiều ngày sau đó.
Bỏ qua, kiềm chế, lấy lại được tinh thần ba mẹ tôi đành bàn bạc khuyên tôi hãy gọi điện, nói rõ ràng để biết còn giải quyết để tốt cho tôi trước khi quá muộn. Tôi cũng đã cố gắng thuyết phục anh bằng tất cả, kể cả sự hèn hạ, tủi nhục của bản thân vì đứa con đang lớn lên từng từng ngày trong tôi. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một ít tin nhắn phũ phàng, chốn tránh trách nhiệm là anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh, anh không làm được, em hãy làm gì em muốn…
Quả thực khi nghe những lời nói như vậy, tôi rất uất ức, bực bội và nghĩ sẽ bỏ cái thai này để quên, trả thù anh. Tôi đã cầm tiền lên Sài Gòn, đi tới cổng của bệnh viện để bỏ nhưng tình mẫu tử, nghĩ lại sinh linh bé bỏng này nó không có tội gì hết, điều đáng trách là tôi hãy tự trách mình đã qua tin vào người khác nên tôi đã gọi điện nói hết với anh những điều tôi muốn làm. Lúc tôi gọi điện tỏ vẻ cứng rắn, không biết sao anh lại nói thuyết phục tôi là bình tĩnh, hãy giữ đứa con của chúng ta, hãy cho anh thêm thời gian, anh hứa đó… Nghe vậy tôi tưởng và cũng vì tình thương của người mẹ dành cho con và nghĩ hổ dữ cũng không ăn thịt con mình huống chi là con người nên tôi lặng lẽ đi về tiếp tục chờ đợi, cho anh thêm một cơ hội.
Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính thật khó rời khi khoảng 3 tháng, cái thai trong bụng tôi đã lớn mà anh vẫn biệt tăm, biệt tích, cắt đứt mọi liên lạc. Ba mẹ tôi đành ngậm ngùi, nuốt cay đắng vì thương tôi và đứa bé đã bỏ qua sự dị nghị, xấu hổ với họ hàng, hàng xóm. Họ động viên tôi “Hãy sinh đứa bé này để ba mẹ nuôi rồi con hãy đi một nơi nào đó thật xa kiếm một công việc làm có tiền gửi về chăm sóc đứa con đáng thương này. Nếu mà gặp được một người nào đó thật sự tốt, thông cảm cho hoàn cảnh của con thì con hãy lấy người đó để ba, mẹ nghèo thì nghèo những sẽ cố gắng dành dụm, chắt chiu để nuôi nó thành người.”
Nghe lời ba mẹ tôi đã cố gắng ăn uống, bỏ ngoài tai tất cả để sinh ra một bé gái kháu khỉnh. Khi chăm sóc con đến lúc biết đi tôi đành để nó lại với ba mẹ dứt áo cất bước ra đi kiếm tiền nuôi nó ăn học.
Khi đi làm công nhân ở trên thành phố, trong lòng tôi luôn nhớ về con, đặc biệt trong lòng tôi luôn trào dâng những giọt nước mắt khi thấy những đứa trẻ được có cả ba lẫn mẹ dắt đi dạo phố, mua sắp, ôm hôn nhau thắm thiết đầy tình cảm mà nghĩ thương cho đứa con của mình. Liệu sau này nó lớn lên khi thiếu thốn về tình cảm, biết chuyện thì nó sẽ như thế nào?
Rồi sau bao nhiêu năm vật lộn với cuộc sống, chôn chặt những nỗi đau trong lòng, nghĩ về đứa con, tôi đã gặp anh (Người chồng hiện tại bây giờ của tôi) anh đã đến và đánh thức được con tim tưởng chừng như đã đóng băng, chai sạn của tôi bằng tình yêu đích thực, sự cảm thông, chia sẻ khi biết được quá khứ không mấy tốt đẹp của tôi. Và sau bao nhiêu đắn đó, suy nghĩ tôi đã quyết định đi thêm bước nữa.
Tôi và chồng đã có một cậu con trai, cuộc sống hiện tại của tôi có gặp một chút khó khăn, nhưng nhìn chung rất hạnh phúc, tràn ngập sự yêu thương. Chỉ khi những tin nhắn, cuộc gọi lúc nửa đêm của người cũ đã làm gia đình tôi đảo lộn, rối bời rất nhiều.
Lúc đầu chỉ là những tin nhắn hỏi han này nọ nhưng sau đó anh luôn nhắn tin, cuộc gọi với những lời lẽ như muốn ôn lại chuyện xưa, níu kéo lại mọi chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra. Thậm chí anh còn chai mặt khi dám nói hãy trả lại con bé cho anh – đứa con mà từ khi sinh ra cho đến nay được năm tuổi không biết mặt bố, không một tin tức, lời hỏi thăm… xem nó sống chết như thế nào.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Ngay lúc này tôi thật sự vô cùng khổ sở, tôi luôn có những đêm không ngủ, những giọt nước mắt chảy ngược vào tim khi nghĩ về những điều sắp tới mà mình phải đối diện. Liệu người chồng của tôi có thể bỏ qua cho tôi khi luôn nghe những lời không đáng có, liệu đứa con của tôi sẽ như thế nào? Tôi có thể có sức lực bước tiếp trên cuộc đời này nữa không? Tôi đang rất bế tắc và rất muốn nhận được những lời chia sẻ, cho tôi những lời khuyên tốt nhất. Tôi xin chân thành cảm ơ!
Theo 24h
Yêu ấy nhiều lắm!
4 năm qua ấy vẫn ở bên tôi chân thành dù biết đôi lúc tim tôi có trôi về anh.
Anh đến nhẹ nhàng và rồi anh ra đi thật nhanh chỉ có tôi là ở lại với nhiều cảm xúc. Nhưng rất may tôi còn có ấy.
Ngày anh đến tôi mới vừa tròn 17 tuổi, cái tuổi còn khá đẹp, hồn nhiên, mộng mơ đối với một người con gái. Nhưng cái suy nghĩ, tính cách của tôi lại già đi rất nhiều so với cái tuổi của tôi. Tưởng chừng với tính cách mà mấy đứa bạn đặt cho một cái biệt danh không có thiện cảm cho lắm "con mụ đàn ông" chẳng có ai làm tôi rung động nổi thì một ngày anh đến làm con tim tôi như thổn thức trở lại.
Cũng chẳng có gì sâu đậm với thời gian 2 tháng vì quá ngắn ngủi đối với một tình yêu. Nhưng lại rất đặc biệt. Không phải tình cảm tôi giành cho anh đặc biệt, mà là anh đặc biệt. Anh khiến tôi vui, tôi háo hức, dịu dàng, tôi hăng say học đến bất thường. Tôi yêu anh vì anh rất tâm lý, đẹp trai, và có một công việc ổn định mà bao nhiều người mơ ước.
Nhiều lần nhìn kĩ anh, tôi thấy anh không đẹp như những gì ban đầu tôi gặp, có vẻ hơi già hơn những bạn cùng tuổi, có thể đó là sự mâu thuẫn với bản thân hay chăng? Nhưng chính thế tôi càng yêu anh hơn. Tôi đưa ra nhiều dự định mà chỉ có tôi với anh bước đi trên thảm hồng. Tôi cười tủm tỉm, ngẩn ngơ một mình như đang nắm chìa khoá kho báu vậy.
Thế rồi cái tình yêu sét đánh đó tưởng chừng như bền vững không bao giờ phai, cũng bắt đầu tan vỡ như những ngọn nến, những cánh hoa mỏng manh đứng trước gió, đến thật nhanh, ra đi cũng thật nhanh. Anh lộ rõ bản chất khi luôn tụ tập bạn bè và bắt đầu chìm trong những cơn say.
Lúc đầu tôi không buồn, không khóc, ngược lại tôi hy vọng và biện hộ giúp anh với vô vàn lí do. Nào là con trai cái gì không biết chứ nhậu thì phải biết, vì công việc xã giao, lâu lâu mới có một dịp nên cứ để anh như vậy. Sau anh lại trở lại bình thường thôi.
Tôi đã tỉnh mộng, giờ tôi yêu ấy như chính cái cách ấy yêu tôi (Ảnh minh họa)
Nhưng lâu dần tôi cũng bắt đầu hết sức kiên nhẫn đến mức bỏ quên, không quan tâm, đoái hoài đến. Dường như anh đã không còn là anh của ngày xưa khi luôn chìm trong những men rượu và những ăn chơi xa đọa thâu đem suốt sáng cùng những đứa bạn không mấy tốt đẹp của anh. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn chờ đợi và lo cho anh, hy vọng anh sẽ trở lại.
Thế nhưng những gì tôi nghĩ, lo cho anh chỉ là vô vọng. Tôi có lúc đã tuyệt vọng, đã khóc oà lên như đứa trẻ vừa bị bỏ rơi, những đứa trẻ phải xa cha, mẹ, xa gia đình thân yêu của mình. Có phải đó là tình yêu hay đó là sự nông nổi, bồng bột của cái tuổi còn non nớt, thiếu suy nghĩ hay chăng?
Cái gì đến ắt nó sẽ đến khi tôi đã hứa và quyết tâm là chia tay, không bao giờ quan tâm tới anh nữa. Tôi đã quyết định lên thành phố học cùng với dì tôi theo sự sắp đặt của gia đình mặc dù tôi cảm thấy không được tự do thoải mái cho lắm. Từ đó tôi không một lời từ biệt, không một tin nhắn, một bức thư hồi âm cho anh.
Thời gian trôi thật là nhanh thấm thoát bốn năm đã trôi qua. Tôi nghĩ thế là thoải mái, là hết và bắt đầu vui cười ngây thơ như chẳng có gì xảy ra. Anh giờ cũng đã có người yêu. Nhưng tôi thấy tiếc cho anh vì nhiều người thấy khen tôi dễ thương hơn người yêu anh. Thế cũng chẳng được gì vì dù sao anh cũng không phải là của tôi. Ấy vậy có lần anh đề nghị "chúng mình bí mật gặp nhau, đủ để tâm sự mà người yêu không biết em nhé". Câu nói nhẹ tựa lông hồng của anh làm tôi ghê sợ từ đó.
Tôi không bao giờ còn gặp anh nữa. Nhưng tôi không cô đơn, tôi có ấy - người luôn bên cạnh, cảm thông với tôi. Thậm chí bốn năm qua người ấy vẫn ở bên tôi chân thành dù biết đôi lúc tim tôi có trôi về anh. Tôi đã tỉnh mộng, giờ tôi yêu ấy như chính cái cách ấy yêu tôi. Ấy không dịu dàng, tâm lý, không giàu sang nhưng có một trái tim đủ sưởi ấm và chế ngự con tim ngang bướng của tôi. Cảm ơn ấy đã mang cho tôi nhiều niềm vui, luôn là bờ vai che chở, quan tâm tôi mỗi ngày, tôi sẽ không làm ấy buồn và thất vọng nữa đâu. Yêu ấy nhiều lắm!
Theo 24h
Mình ơi, tha lỗi cho anh... Những điều này anh muốn nói với mình lâu rồi nhưng mỗi lần mở miệng thì lại thấy có điều gì đó cứ nghèn nghẹn trong lòng. Thôi thì hôm nay, ngày mà người ta gọi là "Tận thế", sống chết cũng không biết chừng, anh hạ quyết tâm sẽ nói hết với mình những điều chất chứa bấy lâu nay. Đúng hơn,...