Xin đừng coi “gái già” chúng tôi là chỗ để “qua đường”, bỡn cợt
Khách hàng 9, 10 giờ tối còn gọi điện cho tôi à ơi rủ đi café, rồi mời đi công tác xa… Ngay cả mấy ông bạn nửa đêm cũng nhầm máy nên tiện hỏi có thấy cô đơn không, cần người tâm sự không…
Ảnh minh họa
Thấy diễn đàn này rôm rả quá, với tư cách là nhân vật chính, tôi tự cho mình cái quyền được nói lên vài suy nghĩ của bản thân.
Thật ra những vấn đề của con gái lỡ thì mọi người nói không sai, nhưng hình như với thái độ dè bỉu ch.ê ba.i nhiều hơn là cảm thông và chia sẻ.
Mùa xuân này tôi bước vào cái xuân xanh thứ 3…x của cuộc đời, đã toan về già (mà có khi già thật rồi, ai cũng hiểu chỉ một mình không hiểu?), hình thức bình thường, tính tình vui vẻ hài hước, tốt bụng và cá tính (PR tý năm mới mọi người đừng ném đá tôi nhé, còn những thói tật thì đã được liệt kê nhiều trên afamily rồi, xin phép không nhắc lại).
Mối tình sinh viên trôi qua, tôi mất vài năm để có thể quên thật sự và bắt đầu một mối quan hệ mới. Mấy năm sau tôi yêu một đồng nghiệp kém 2 tuổ.i nhưng dần dần tôi nhận ra rằng hình như cậu ấy cũng có tư tưởng đang “chiếu cố” gái già nên tôi đã chủ động từ bỏ. 3 năm quý giá nữa trôi qua.
Năm kia tôi quen một người là khách hàng của công ty tôi, tình hình cũng không khả quan hơn. Thiếu hẳn sự quan tâm, lo lắng để có thể thiết lập một mối quan hệ lâu dài. Họ thích thì đến, tiện thì qua, không thì bặt vô âm tín, thậm chí vài tuần, đến điện thoại, nhắn tin với họ chắc cũng là một thứ vô cùng xa xỉ.
Biết thân biết phận “trâu quá sá, mạ quá thì” (hồng nhan bỏ bị, còn gì là xuân) của mình nên tôi cũng cố gắng để duy trì, cũng chủ động quan tâm, lo lắng và chia sẻ cuộc sống, công việc với họ, nhưng tôi tin rằng mình không đủ sức lực và yêu thương để cả đời chạy theo bóng chim tăm cá được, nên một lần nữa tôi lại buông tay. Trước đã không đầy, sau làm sao mà có ngọn được.
Rất chân thành, tôi nghĩ những người quá lứa lỡ thì nói tôi có tiề.n, có sự nghiệp, có bạn bè, tôi không cảm thấy buồn và cô đơn chắc là nói dối để chống chế thế thôi. Tôi đã từng phải đán.h vật với những cặp vé xem phim được tặng cho, hay những ngày lễ tết bằng cách năn nỉ bạn bè làm xe ôm đi cùng, tặng hoa tặng quà dùm để khỏi cảm thấy cô đơn lạc lõng.
Đặc biệt là mỗi dịp về quê, câu hỏi cửa miệng của mọi người là: cô định bao giờ? Nếu là người lớn tuổ.i hơn tôi chỉ kịp chào rồi tìm cách “chuồn chuồn ớt”. Chuyển nhà hay máy tính hỏng, xe dở chứng giữa đường… tìm khắp list điện thoại mà băn khoăn không biết gọi cho ai, mới thấy tủi thân chừng nào.
Có rất nhiều lý do cộng lại để một cô gái trở thành… gái già như tính cách, sự nghiệp, môi trường giao tiếp… nhưng chung quy lại chắc là do … số phận (à lại xin phép cho tôi tìm cái gì đó để đổ lỗi một chút).
Video đang HOT
So sánh hơi khập khiễng nhưng nói cho vui thì có lẽ cũng giống như tr.ẻ e.m lang thang cơ nhỡ hay người già không nơi nương tựa vậy. Tại sao họ được cả xã hội quan tâm, chia sẻ, còn chúng tôi thì không nhỉ? :-). Chúng tôi, thậm chí, là những người có học thức, có công việc, không phải là gánh nặng của xã hội và cũng không phải là những người xấu, theo từ điển tiếng Việt, bị bài xích thậm tệ như vậy có phải là hơi quá đáng không?
Đôi khi chán nản mệt mỏi quá, tôi cũng tâm niệm: thôi lấy quách đi cho xong, chứ cứ như thế này có khi chưa lấy được chồng đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Nhưng giữa nghĩ và làm là một khoảng cách khá xa, nhất là khi trước một người đàn ông cụ thể trong một thời điểm cụ thể. Thật sự là tôi không đành lòng.
Tôi biết có không ít người bảo tôi có nhan sắc có giàu sang gì đâu sao cứ đòi hỏi này nọ, nhưng có những nguyên tắc cơ bản thật khó để bỏ qua (đây cũng là một biểu hiện của tuổ.i già chăng?). Tôi thường để ý đến những nhiều nhỏ nhặt như sự quan tâm, chăm sóc họ dành cho mình, còn họ thì (có lẽ) thường nghĩ rằng tôi “vớ” được họ ở cái tuổ.i này đã là may mắn lắm rồi, và họ thường đán.h đồng sự quan tâm lo lắng với sự lãng mạn để rồi ngụy biện rằng già rồi không thể romantic như tuổ.i 20 được nữa.
Tôi không muốn lấy một người chồng cho có để đối phó với áp lực và dư luận làng xã bởi tôi quan niệm rằng không có còn hơn có cũng như không, nhưng họ thì hình như ngược lại. Hai “tư tưởng lớn” như vậy chẳng bao giờ gặp nhau nên kết quả là cũng vẫn chẳng có … Big Bang nào xảy ra, mặc cho mọi người thương ra sức mai mối, giới thiệu.
Tôi biết, quả bo.m n.ổ chậm này càng để lâu càng làm cho những gã đàn ông khiếm nhã muốn… kích nổ. Khách hàng 9, 10 giờ tối còn gọi điện à ơi rủ đi café nhờ tư vấn công việc, rồi mời đi công tác xa, đi du lịch… Ngay cả mấy ông bạn nửa đêm cũng nhầm máy nên tiện hỏi có thấy cô đơn không, cần người tâm sự không… Bao nhiêu áp lực phải đối phó!
Và tôi cũng biết, còn có rất nhiều người đàn ông tốt và phù hợp với mình, có lẽ mình chưa có cơ hội được gặp thôi.
Điều mà tôi muốn chia sẻ với các “đồng nghiệp” vẫn đang “cố thủ” của tôi là: chẳng ai sống hộ cuộc đời của bạn cho bạn, nên muộn thì cũng đã muộn rồi, đàn ông quá lứa lỡ thì theo tôi thấy thì cũng còn nhiều lắm, bỡn cợt bông đùa cũng có, nhưng nghiêm túc, tử tế và biết trân trọng phụ nữ cũng không ít, đừng vội vàng nhắm mắt đưa chân rồi có muốn rút về cũng không kịp, hoặc có kịp thì cũng đã thành chấm phẩy, các bạn nhé.
Túm lại là phải luôn tự AQ mà rằng mình có thể hơi cứng tuổ.i, hơi kém nhan sắc, hơi nhiều thói tật, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc mình sẽ trở thành một người vợ tốt, một người mẹ hiền, bởi suy cho cùng, nếu ngay cả bạn cũng không tin vào điều này thì ai sẽ là người làm việc đó ? Sự lạc quan yêu đời tôi cho là luôn mang lại kết quả tốt đẹp hơn buồn phiền và than vãn.
Bản thân tôi, có thể vài năm nữa sẽ góp nhóp để mua một căn nhà nho nhỏ, sinh con và sống cuộc đời của một singer mom. Nhưng hiện tại tôi vẫn cố gắng sống vui vẻ nhất có thể và không ngừng tìm kiếm với hy vọng rằng mình sẽ lấy được một người chồng tốt. Hy vọng đó có không tưởng so với độ tuổ.i và cơ hội mà tôi có thể có không nhỉ?
Mong được làm quen với các “đồng nghiệp” qua email: motminhvuadivuahat@yahoo.com
Rất cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Chúc mừng năm mới.
P.S: Valentine mọi người đi chơi, còn tôi ngồi gõ những dòng này, chợt nhận ra đây cũng là một cách làm vui cuộc sống của mình rất hữu hiệu.
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổ.i. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoạ.i tìn.h với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức b.ỏ v.ợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đán.h lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đán.h. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần tr.ẻ e.m càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đán.h đậ.p gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đán.h nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải l.y hô.n lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...