“Xin” con hay nhận con nuôi?
Tôi là con út trong một gia đình có bảy anh chị em, hồi đó cứ toàn đứa lớn trông đứa bé.
Nghe kể lại khi tôi mới đang biết bò, thì lũn cũn với tới phích nước nóng chị gái vừa dùng, nước đổ hết lên mặt và nửa người tôi, khiến làn da mỏng manh bị bỏng nặng, nhăn nhúm.
Từ tuổi dậy thì các anh chị đã thương cho khá nhiều tiền để kinh qua nhiều cuộc phẫu thuật kéo, vá da mặt nhưng nhìn mặt tôi vẫn rất khó coi. Vậy là từ nhỏ tôi đã tự ti thu khép mình và chỉ tập trung vào học hành, nên được cái công việc ổn định, tuy nhiên từ bé đến nay tôi chưa một lần có bạn trai.
Phải nói thật là cơ hội kiếm chồng kể cả người đã qua một lần đò với tôi dường như đều đã đóng cửa. Hồi ấy có người góa vợ được mai mối cho tôi đã thẳng thắn bày tỏ sự e ngại, họ chẳng dám lại gần tôi nói gì đến kết hôn.
Có cô em thân thiết chơi cùng công ty luôn khuyên tôi hãy kiếm lấy đứa con vui vầy, đến bệnh viện hoặc “nhờ” người nào đó, nó nói từ rất lâu rồi nhưng ngày ấy tôi vẫn ngại ngần thế gian lời ra tiếng vào châm chọc, rồi sợ mình không đủ sức, bản lĩnh kém nên đâu dám làm liều.
Video đang HOT
Giờ bố mẹ tôi đã già, các anh chị đều thành đạt cả và mọi người cùng quay ra lo lắng đùm bọc, giúp đỡ tôi. Mẹ cũng từng ngầm khuyên tôi kiếm lấy đứa con, chứ ở vậy một mình mãi không ổn.
Đến nay tôi đã ba mươi bảy tuổi, trải qua nhiều thăng trầm, gặp gỡ bao mảnh đời trớ trêu, cũng như tin rằng quan niệm bà mẹ đơn thân không còn bị mặc cảm nặng nề như xưa, nên tôi dần dao động với suy nghĩ nên “xin” đứa con để chăm sóc, vui vầy, chia sẻ buồn vui những tháng năm còn lại. Song tôi sợ con mình sau này có tư duy, cuộc sống thiếu cân đối, không bằng chúng bạn, nó sẽ oán trách tôi hoặc có những suy nghĩ lệch lạc tiêu cực. Xin con nuôi thì cũng khó bởi không rõ gốc gác đứa bé, vả lại nó cũng dễ biết và khéo còn cực đoan hơn, đòi đi tìm bố mẹ đẻ thì sao. Tôi vẫn muốn một đứa con là ruột thịt của mình, để khơi gợi tình mẫu tử, thì tôi mới có thể đủ can đảm để đi bên cháu đến hết cuộc đời này.
Ngoài những lo lắng kể trên thì còn khó khăn gì đáng kể nữa không? Tôi muốn biết để có thể chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Ai đã trong hoàn cảnh “xin con” hoặc được chứng kiến đứa trẻ như thế lớn lên thì hãy cho tôi lời khuyên, xem làm thế nào là ổn thỏa nhất? Bởi tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa để có thể sinh con.
Theo VNE
3 năm chờ đợi mối tình đơn phương
Anh biết không, khi em nghĩ về những ngày tháng có anh, em thật sự thấy đau đớn. Vì đó là những kỉ niệm mà có lẽ cả đời này em cũng không thể nào lấy lại được.
Em biết, đó là những tháng này em hạnh phúc nhất, nhưng lại không được như ý, thế nên em khổ tâm vô cùng.
Anh à, từ ngày anh gặp em, em đã ấn tượng với anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khuôn mặt anh cười rạng rỡ, nụ cười của anh tỏa sáng, còn cả những cử chỉ gần gũi, cách nói chuyện hài hước. Em biết, người đàn ông như anh không thiếu gì người con gái để ý nhưng cuối cùng, em lại khôn thể nào kìm được lòng mình. Em vẫn chọn thích anh.
Tình cảm của em từ lúc ấy như vậy, và sau này vẫn thế. Khi anh nói muốn làm bạn với em và xin số điện thoại của em, em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Những ngày đó, anh thường hay rủ bạn bè xuống chơi với em và đám bạn của em. Họ cũng quý mến anh, thích thú đi chơi với anh vì anh vui vẻ, lúc nào cũng cởi mở hòa đồng. Em quen anh qua một người bạn cùng lớp lại là người quen thân của em, thế nên em không ngại ngần bắt chuyện anh, chẳng ngại tâm sự với anh những điều khó nói. Tình cảm dần tiến triển, chúng ta trở thành đôi bạn thân thiết vô cùng.
Anh biết không, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, em thấy tự hào về anh, tự hào vì có một người luôn bên cạnh và quan tâm em như anh. (ảnh minh họa)
Có những chuyện vui hay không vui anh đều kể cho em nghe. Anh nói em là cô gái tốt, hiền lành, sau này nhất định kiếm được người yêu tốt, giàu có. Em cười nói không cần giàu có, chỉ cần người như anh là được. Không biết anh có hiểu dụng ý câu nói của em không nhưng em cũng thấy yên lòng, vì đã nói ra được điều muốn nói. Chúng ta dần quen với việc phải nói chuyện với nhau mỗi tối, và cả tuần phải gặp nhau ít nhất 3 lần. Anh không nói thích em, không nói yêu em nhưng từng cử chỉ quan tâm anh dành cho em giống như người yêu vậy. Ngày lễ tình nhân, anh không xuống chơi nhưng lại gọi điện cả tối, em biết, anh đang kiểm tra xem em có người yêu chưa và cũng có ý với em dù chưa dám chủ động.
Tất cả những ngày lễ khác, anh đều chủ động tặng hoa cho em. Còn nhớ hôm sinh nhật em, anh đã tới và đưa cả đám bạn của em đi ăn, đi hát. Bó hoa hồng đỏ thắm anh tặng em khiến em ngỡ ngàng. Đó là bó hoa lớn nhất từ trước tới giờ mà em từng được nhận. Anh biết không, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, em thấy tự hào về anh, tự hào vì có một người luôn bên cạnh và quan tâm em như anh.
Có thể anh đã biết tình cảm của em nhưng anh còn che đậy, hoặc chưa tới cơ hội để anh thổ lộ tình cảm của mình. Em nhớ anh, nhớ ngay cả khi ngồi bên cạnh anh. Một ngày không được nói chuyện với anh, em buồn lắm. Anh thường xuyên nhắc nhở em phải dậy sớm ăn cơm, phải đi làm đúng giờ và lúc nào cũng hỏi han em ăn gì, ngủ chưa, đang làm gì. Em cảm thấy không có một tin nhắn của anh một ngày chắc em nhớ cồn cào và thấy thiếu thốn vô cùng. Dường như nó đã trở thành thói quen và gia vị trong chuyện tình cảm của chúng mình.
Anh biết không, em đã yêu anh từ những cử chỉ ân cần đó. Em cảm thấy có anh cuộc sống này thật hạnh phúc. Nếu như không có anh, em sẽ trống vắng và cô đơn biết bao. Em không phải là người theo đạo mà lại luôn cầu nguyện trước chúa cho anh được suôn sẻ và bình an trong mọi việc. Em vốn cảm thấy như cây tầm gửi, đã sống dựa vào tình cảm của anh quá nhiều. Em nhớ anh, nhớ cả nụ cười, ánh mắt, nhớ tất cả những gì thuộc về anh. Tại sao lại cồn cào và da diết như thế.
Em ngỡ tưởng anh đã yêu em, chỉ là anh chưa tiện nói ra. Em cũng đang chờ đợi một ngày tình yêu đến, có lẽ giây phút ấy em sẽ hạnh phúc vô cùng. Nhưng em cứ chờ mãi, đợi mãi, cho tới ngày anh báo với em cái tin, anh đi lấy vợ. Hôm ấy là ngày anh đi chụp ảnh cưới về. Đúng thật, có lẽ anh không giấu em, anh còn mặc nguyên bộ quần đen áo trắng, thứ mà trước giờ anh chưa bao giờ khoác lên người. Em đỏ hoe đôi mắt, cố quay đi để giấu lệ đang rơi, rồi lại cố ngượng cười bắt tay, chúc anh hạnh phúc. Hôm ấy anh nói chúng em đi chơi, đi hát, nhưng em đã từ chối, bởi em không thể nào vui được. Em còn tâm trí nào hả anh?
Em ngỡ tưởng anh đã yêu em, chỉ là anh chưa tiện nói ra. Em cũng đang chờ đợi một ngày tình yêu đến, có lẽ giây phút ấy em sẽ hạnh phúc vô cùng. (Ảnh minh họa)
Em về nhà, nằm úp mặt vào gối mà khóc. Em khóc như chưa bao giờ được khóc. Tối ấy, em gọi cho anh. Em thẳng thắn thổ lộ với anh tình cảm của em, vì em sợ không còn cơ hội nói ra nữa. Nếu như em che giấu, đời này em sẽ phải hối hận. Anh biết tình cảm của em nhưng anh không phản ứng gì, chỉ nói em khờ khạo và bảo chỉ coi em như em gái. Em thật sự thất vọng. Với ai anh cũng dành cho sự quan tâm ân cần như vậy ư? Tới người yêu còn không thể dành cho nhau thứ tình cảm như thế. Thật ra anh đang trêu đùa em hay anh vì lý do gì đó không thể đến bên em? Em đau khổ tột cùng, trái tim em mệt mỏi quá, như có ai bóp nghẹt cổ, em không thể thở anh biết không?
Và từ cái ngày đó cho tới giờ đã là 3 năm rồi. 3 năm qua, anh đã có vợ, có con, còn em vẫn không thể nào mở lòng với ai, không thể nào yêu được ai nữa. Tại sao vậy anh, có phải vì em đã quá yêu anh, quá tin tưởng vào tình cảm anh dành cho em. Em đang không hiểu tại sao anh lại gieo cho em nhiều hi vọng như vậy, để rồi dập tắt nó một cách phũ phàng. Em hận anh, hận bản thân mình đã quá nông nổi, tin vào cái gọi là tình yêu mù quáng. Em thật sự không biết tương lai có thể yêu ai nhiều hơn anh và có ai có thể làm cho trái tim em ấm lại, hay là sẽ chẳng bao giờ tìm được nữa hả anh?
Theo VNE
Sống ở Hà Nội như sống với... bồ Đôi khi người ta tự hỏi, vì sao tôi lại yêu bồ mà chán vợ thì cũng tương tự như câu hỏi, tại sao tôi lại bỏ quê hương mà về với Thủ đô. ... Bởi thủ đô có nhiều thứ khiến tôi nhớ, tôi thương, ngay cả những thứ người ta thấy thật ngán ngẩm, thật chẳng ra gì cũng làm người...