Xin cho em chuộc lại lỗi lầm
Hãy xiết chặt lấy tay em, hãy tin em thêm một lần nữa thôi để em có thể chuộc lại lỗi lầm.
Tất cả những gì chúng mình đã có, đã trải qua giờ chỉ còn là kỉ niệm, chữ kỉ niệm với em bây giờ sao buồn đến thế. Em muốn được quay lại, nhưng sao khó quá, nước mắt em rơi mãi, bây giờ nó đã vơi cạn rồi, biết làm sao khi những yêu thương đong đầy kia chỉ còn là kỉ niệm!
Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày hai đứa mình chung lối, một mình ngồi cô đơn trong căn phòng nhỏ tối tăm em thấy lạnh lẽo và nhớ anh thật nhiều. Nhớ những kỷ niệm vui buồn đã qua, nhớ quãng đời học sinh, sinh viên trong sáng, nhớ tất cả những gì gắn liền với tình yêu chân thành, tha thiết mà sâu lắng giữa anh và em.
Ngày ấy em là một người con gái hay cười, vui vẻ, em học khá nổi trội so với bạn bè trong lớp, da trắng, mặt khá xinh xắn, được nhiều người theo đuổi nhưng có chút kiêu hãnh, em đã tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ yêu người cùng lớp, yêu người ở xa nhưng sự đời thật khó đoán. Những ngày đầu bước chân vào trường cấp 3 em cảm thấy háo hức và vui mừng, cảm giác như mình được lớn lên thật sự. Và rồi cũng tại đây em đã gặp anh – gặp người đàn ông mà em không nghĩ mình sẽ gắn bó và yêu nhiều như thế. Lúc đó, trong mắt em anh chỉ là một chàng trai quá đỗi bình thường, gầy gò, ốm yếu, dáng đi khom lưng và còn lệch vai nữa, em chẳng có ấn tượng gì với anh cả, dù chỉ trong suy nghĩ em cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người như thế. Thời gian đó thậm chí em đã rất ghét anh, ghét con người anh, ghét vẻ mặt ngô nghê và sự thô kệch của anh. Lúc ấy em đã không thể biết anh chính là người cùng em đồng hành cùng em trong suốt quá trình học tập cho đến khi em bước vào giảng đường đại học.
Tuổi 16, 17 là cái tuổi trăng tròn, cái tuổi đẹp nhất của thời thiếu nữ, em đã có lúc ước mình sẽ có một chuyện tình lãng mạn như trong phim Hàn ấy. Cái tuổi học trò với tà áo trắng cứ thế dần trôi và rồi anh đến, anh đến bên em nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới mức em không kịp nhận ra em cần sự nhẹ nhàng đó, anh nhẹ nhàng tới bên em, nhẹ nhàng đi bên em. Lúc đầu khi anh theo đuổi em, em đã nghĩ anh thật điên rồ, làm sao chúng ta có thể yêu nhau được, nhưng anh đã làm cho em thấy là em nhầm. Lúc nào anh cũng nhẹ nhàng và ấm áp đến không ngờ, anh mang đến cho em từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Em thích những người đàn ông có ý chí và nghị lực, biết vươn lên trong cuộc sống và anh đã cho em thấy anh là người như thế.
Nhà anh không quá nghèo, không quá khó khăn, nhưng mẹ thì thường xuyên đau ốm, một mình cha anh phải cáng đáng mọi việc trên vai, chăm mẹ, nuôi 2 anh em ăn học và cho gia đình anh có được một sự êm ấm và đầy đủ như bao gia đình khác. Tuy có chút lạnh lùng và nghiêm khắc, có những lúc áp lực đè nặng lên vai cha khiến cha nặng lời với anh và mẹ, đã có lúc những điều đó khiến anh nghĩ cha ghét anh, cha không thương anh. Nhưng may thay anh giàu quyết tâm, anh học không giỏi nhưng có cách ứng xử thông minh, người ta bảo con người khôn ngoan được đánh giá ở cái cách ứng xử đó. Anh siêng năng, cần cù, anh hiền lành, tốt bụng và em không thể phủ nhận để rồi đến một ngày em nhận ra con tim mình thổn thức và lỗi nhịp khi nhìn thấy anh. Em biết mình đã yêu! Tình yêu ngây thơ đó cứ mãi trôi với bao lời thề non hẹn ước, không có gì để chắc chắn và để đảm bảo rằng tình yêu đó bền vững và mãi mãi cả, nhưng lúc đó chúng ta đã đến với nhau với tình yêu thật sự chân thành của cả hai.
Những ngày đầu đặt chân lên giảng đường với nỗi hân hoan, tự hào và hạnh phúc vì mình đã là một tân sinh viên, em cảm thấy háo hức và vui mừng. Nhưng cũng từ đó em chìm trong mông lung của nỗi buồn, suy nghĩ về tình yêu nhỏ bé của mình trong thế giới to lớn này. Ngày tháng cứ dần trôi qua, mảnh đất Huế làm em cảm thấy buồn và trống vắng trong tâm hồn, em nhớ anh, nhớ gia đình, em cảm thấy lạc lõng và cô đơn. Em đã quen được gần anh, yêu thương, chiều chuộng, giờ đây một mình nơi đất khách quê người với em thấy thật tồi tệ. Hơn ba tháng nhập học mà em không có bạn, mọi người nói em khó gần, và thật sự em cũng không muốn chơi với họ. Em chỉ có một mình, và chỉ muốn nghĩ tới anh, những sự cô đơn, sự trống vắng bủa vây lấy tâm hồn em, Huế lãng mạn, nhẹ nhàng sâu lắng nhưng cũng thật buồn. Những cơn gió kèm mưa phùn trong những ngày đông giá lạnh càng làm lòng em se lại. Em thật sự muốn có anh bên cạnh.
Rồi anh đã đặt chân đến mảnh đất này, em cứ ngỡ rằng xa anh em sẽ không thể giữ được anh, không còn anh để nhớ nữa, không còn anh để yêu thương, không còn anh để tâm sự nữa, không còn sự quan tâm và lo lắng từ anh, và em cũng đã từng nghĩ anh sẽ không yêu em nhiều đến thế, không vượt qua mọi gian nan, khó khăn, trở ngại và xa cách để đến với em như thế. Nhưng sự thật thì bất ngờ. Và từ đó cuộc sống của em nó gắn liền với anh, luôn có anh. Em đón nhận anh, đón nhận tình cảm của anh, em trân trọng và gìn giữ nó, hai đứa đến với nhau với tình cảm chân thật của tuổi học trò và vun đắp bằng sự cố gắng, quan tâm, chia sẻ, an ủi của thời sinh viên. Em đã thật sự hạnh phúc khi có anh ở bên động viên, chia sẻ và giúp đỡ.
Thời gian cứ thế trôi đi, em sống và học tập trong sự quan tâm yêu thương của anh, sống trong sự nuông chiều, sống trong tình yêu vô bờ bến ấy. Em hiểu anh yêu em nhiều như thế nào, thương em như thế nào, em cứ ngỡ anh không thể sống nếu thiếu em, và cũng từ đó em phạm sai lầm. Em trở nên ghê gớm, em bắt anh phải thế này thế kia, làm anh khóc thật nhiều, vì em thấy dù em có làm gì, có bắt nạt anh thì anh vẫn luôn nhẹ nhàng, quan tâm đến em, không bao giờ to tiếng với em, và trong đầu em đã có một suy nghĩ ngu ngốc rằng phải làm cho anh giận, làm cho anh buồn thì em mới vui, em đã thật tàn nhẫn. Em đã rất hối hận mỗi khi làm anh đau nhưng em không thể dừng lại, dường như sự ngạo mạn, hiếu thắng lấn chiếm hết tất cả. Và rồi anh cũng đã giận nhưng tất cả không như những gì em đã tưởng tượng, nó không theo ý của em, đến khi em nhận ra và muốn tất cả sẽ quay lại như xưa thì đó cũng là lúc anh bắt đầu thay đổi. Anh không còn quan tâm tới em nhiều như ngày trước nữa, em đã khóc thật nhiều, anh cũng đã hứa thật nhiều rằng anh sẽ sống vì em, sẽ thay đổi nhưng cuối cùng thì với anh sự nghiệp vẫn là thứ quan trọng nhất.
Những bộn bề lo toan của công việc, cuộc sống đã làm anh thay đổi thật nhiều, anh đã lãng quên mất em thì phải, không quan tâm nhiều, không lo lắng nhiều, hay nổi nóng, những ngày lễ, sinh nhật, anh cũng chỉ gửi cho em một tin nhắn để chúc mừng. Em đã chờ đợi một lời xin lỗi từ anh, nhưng chờ mãi, chờ mãi, em cũng không có được nó, bởi những lúc em có đúng, hay em làm sai, thì chỉ mỗi mình em phải nói ra lời xin lỗi để giảng hào từ hai phía, một lời xin lỗi đơn phương dù có đúng hay sai. Nhưng anh ạ, em yêu anh sao yêu nhiều đến thế, em cứ yêu và yêu vậy. Và đã có lúc em quên đi bản thân mình, em sẵn sàng đến bên anh như anh sẵn sàng đến bên em trong khi xa cách cả mấy trăm dặm, không ngại khó khăn, không ngại khổ, không ngại ngần sự tốn kém và cũng chẳng ngại đến những hậu quả khôn lường. Để rồi chuyện đâu cũng có đó, cái không muốn cũng xảy ra, cái không ngờ tới cũng đến, cái đau khổ nhất cũng phải chịu đựng.
Em không hối hận khi được làm người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời anh, không hối hận khi được cuộn tròn mình trong vòng tay anh mà ngược lại những giây phút đó đã thực sự hạnh phúc, hạnh phúc nhất suốt thời gian em và anh vun đắp, yêu nhau và đến với nhau, nó ngọt ngào, nhẹ nhàng, ấm áp và hạnh phúc. Nhưng anh ạ, điều em hối hận nhất là em không có đủ can đảm để đi cùng anh đến một nơi thật xa, thật xa, không ai biết chúng ta là ai cả, để chúng ta có thể giữ lại đứa con đầu lòng ấy. Em dã quá nhát gan, em sợ sự đàm tiếu của miệng lưỡi không xương của con người trong cái xã hội này, em sợ xử khinh bỉ của mọi người trong gia đình anh, và em sợ sự đau khổ của bố mẹ em khi biết em là con người yêu và vì yêu hết mình như thế. Em cảm thấy bản thân mình bất hiếu và đầy tội lỗi nhưng cũng vì những thứ em đã đánh mất, nên em đánh mất đi cả sự quan tâm của anh, sự yêu thương của anh dành cho em, sự chia sẻ, những tiếng nói ngọt ngào cũng dần dần tan biến.
Em muốn được là hơi thở nhẹ nhàng của anh, muốn được là người sẽ bên cạnh anh bây giờ và suốt đời (Ảnh minh họa)
Em cứ khóc, khóc thật nhiều, thật nhiều, ngày này, đêm này qua đêm khác, em cảm thấy anh dần vô tâm hơn, thờ ơ với em hơn anh ạ. Nhưng có một điều mà suốt 4 năm yêu anh em chưa bao giờ muốn nghĩ tới dù cho anh có lạnh lùng, vô tâm, thờ ơ với em, dù với anh sự nghiệp là trên hết, em chưa bao giờ nghĩ tới thì nó lại xảy ra khiến em bây giờ như trôi nổi không bờ bến, và không một câu trả lời xác đáng cho cuộc đời và cho tình yêu của hai ta, em cảm thấy thật sự bế tắc. Em đã gây ra cho anh một nỗi đau lớn, nỗi đau mà em không bao giờ muốn nó đến với anh, nỗi đau mà nếu như nó đến với em thì em sẽ không thể chịu nổi, nếu nó đến với em có thể em sẽ tàn tụy và chết đi sống lại mấy trăm lần. Em đã từng tự hứa với bản thân mình rằng sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài anh, không bao giờ làm anh đau, không bao giờ phản bội anh, nếu có làm nhau đau, nếu có phải chia tay thì người nói ra là anh chứ không phải là em. Em đã từng khinh bỉ những người con gái yêu người này mà lại ở bên người khác, em ghét sự phản bội. Nhưng cuộc đời thật trớ trêu, em đã tự phá vỡ lời hứa của chính bản thân mình, đã say nắng một người mà em mới quen được 3 tháng, đã làm tổn thương anh, đã để lại cho anh một vết thương không thể nào lành lại.
Anh ạ! Em thật sự ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân em đúng không anh? Em thật ngu ngốc khi đánh đổi tình yêu suốt 4 năm của mình chỉ vì một tình cảm thoáng qua. Em không biết nên giải thích như thế nào cả về nỗi đau đó em gây ra cho anh, em cũng không biết nói sao cả, chẳng biết vì lí do gì nữa, chẳng biết vì sao ông trời lại đẩy em vào vòng xoáy của cuộc đời như thế, chẳng biết em là con người ngu ngốc tới mức độ nào nữa, em thật sự cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu chung thủy mà anh dành cho em bấy lâu nay, không xứng đáng với lòng tốt và niềm tin anh dành cho em. Em thật sự hối hận về điều đó, nhưng thật sự không biết giải thích điều đó với lí do gì cả. Em chỉ biết rằng khi sắp mất anh rồi em mới nhận ra em đã sai, em cần anh và yêu anh nhiều lắm. Trái tim em quặn thắt lại, em thật sự hối hận, hối hận lắm…xin lỗi anh và thật sự xin lỗi.
Em cứ tưởng chừng em sẽ mất anh mãi mãi, nhưng may mắn thay bàn tay anh đã níu kéo em lại, đưa em về bên anh bởi em biết anh còn yêu em rất nhiều. Lúc anh níu kéo em trở về, cũng là lúc em níu kéo anh lại với em, em cũng sợ anh sẽ quay lưng bước đi, bỏ mặc em giữa dòng đời tấp nập đầy chông gai và cạm bẫy này. Em sợ em sẽ đánh mất người em yêu thương nhất, người mà em yêu và yêu hết mình. Em sợ con đường em bước tiếp sẽ không có anh bên cạnh nữa. Chúng ta lại yêu nhau thêm một lần nữa, nhưng sao yêu thương này nó không còn như lúc trước, những ngọt ngào dường như tan biến, nhưng quan tâm dù là chút ít như trước không còn, hộp tin nhắn trước đó một ngày ít nhất cũng vài chục tin thì nay 2, 3 tin cũng hiếm thấy. Những câu nói nhẹ nhàng hay gắt gỏng lúc em làm sai cũng không còn nữa, tất cả đã bay đi đâu mất rồi, mà bây giờ thay vào đó những lời nói thờ ơ và lạnh nhạt một cách vô định. Những lời chửi mắng đến thậm tệ, những lời khinh bỉ và so sánh. Em biết em đáng bị anh chửi bới, đáng bị anh khinh bị, đáng bị anh ghê tởm, em cũng thấy ghê tởm bản thân mình mà, huống gì là anh đúng không anh? Em biết anh cũng đang đau lắm, mặc dù chuyện đã qua hơn nửa năm rồi, nhưng vết thương đó quá lớn. Khi anh chấp nhận em và chọn cùng em bước tiếp, em biết anh đã phải cố gắng kìm nén nỗi đau đó đến nhường nào. Vì còn yêu mà chấp nhận một con người đáng ghê tởm và xấu xa như em. Em cũng biết rõ khi em quay lại, em sẽ bị nỗi đau gây ra cho anh rày vò, bị chửi bới thậm tệ mỗi khi anh nhớ lại, nhưng em cảm thấy mình thật sự không thể thiếu anh, cảm thấy mình cần anh nhiều lắm, nên em chấp nhận và em đáng bị rày vò như thế.
Thật sự bây giờ em muốn quay lại như trước nhưng không thể được nữa rồi phải không anh? Hai chúng ta đã chọn yêu thêm một lần nữa nhưng sao yêu thương lúc trước không trở về một lần nữa, vẫn là hai con người đó, nhưng dường như những nỗi đau cứ ngự trị trong lòng mỗi con người đó mãi, dù không muốn nhắc lại, nhưng chỉ cần một câu nói thờ ơ và vô tâm là nó lại hiện về. Dù biết rằng anh còn yêu em rất nhiều, còn thương em rất nhiều, em cũng thế, yêu anh và yêu rất nhiều. Nhưng sao chúng ta đã cho nhau cơ hội, đã níu kéo nhau lại mà không thể trao yêu thương cho nhau như trước, dù biết cách thể hiện nó khác xưa đi chăng nữa, thì tại sao những yêu thương không đong đầy nó lên.
Em không biết em còn đủ tư cách để đòi hỏi anh, mong chờ yêu thương nơi anh dành cho em thật nhiều hay không nữa. Nhưng chẳng phải chúng ta vẫn còn yêu nhau thật nhiều, vẫn cần nhau thật nhiều mà đúng không anh? Vậy mà giờ đây sự “im lặng” đang dần tăng lên làm nhau đau thật nhiều. Giá như em chín chắn hơn, cương quyết hơn thì có lẽ giờ đây em với anh vẫn ngọt ngào biết mấy. Em muốn cố gắng, muốn chứng minh em yêu anh và cần anh thật nhiều, nhưng em và anh đang xa nhau hơn 800km, em biết chứng minh như thế nào ngoài cố gắng học tập thật tốt, ra trường tìm một công việc ổn định và tiếp tục chờ anh đây. Cả 4 năm yêu nhau là cả 4 năm xa cách, em biết làm sao bây giờ đây hả anh? Và em cứ khóc, khóc thật nhiều, chỉ biết khóc thật nhiều, có lẽ em yếu đuối thật sự, chỉ biết khóc và khóc, nhưng anh biết không, em chỉ khóc cho riêng anh mà thôi!
Video đang HOT
Em muốn chôn sâu những quá khứ vào kỷ niệm, em muốn chôn thật sâu mọi quá khứ xấu xa và đau buồn vào một góc nào đó dù biết nó khó phai, và em cũng muốn anh hãy cố gắng như vậy. Em đang rất nhớ anh, đang khóc thật nhiều và có lẽ với anh cũng vậy, em biết anh cũng rất nhớ em, cũng khóc thật nhiều, em hiểu anh cũng như anh rất hiểu em, có lẽ từ nay và về sau cũng không có ai hiểu em nhiều như anh đã hiểu em, em biết chắc là như vậy.
Tối thứ 7 buồn, ngồi một mình với những dòng nước mắt khẽ lăm dài trên má, chạy xuống đôi môi làm em thấy mặn đắng, trời mưa, buồn lắm. Em muốn yêu thương của đôi ta trở về như lúc trước. Em muốn được tham lam như trước, muốn có anh ở ngay đây, muốn em được là của anh, muốn được cuộn tròn mình như con mèo con trong vòng tay ấm áp của anh, em muốn được là hơi thở nhẹ nhàng của anh, muốn được là người sẽ bên cạnh anh bây giờ và suốt đời.
Anh ạ! Em xin lỗi anh và mong anh hãy tha thứ cho em anh nhé. Anh bảo anh đã quyết định chọn em, nắm tay em bước tiếp, đó là một suy nghĩ đã chín chắn rồi. Vậy em mong anh hãy để tình yêu chân thành của em xua tan đi, lấp đi nỗi đau em gây ra cho anh anh nhé. Em biết sẽ rất khó để làm lành vết thương nơi trái tim anh, rất khó để đem yêu thương đôi ta trở về như trước, nhưng em sẽ cố gắng, anh cũng hãy cố gắng lên anh nhé, hãy xiết chặt lấy tay em, hãy tin em thêm một lần nữa thôi để em có thể chuộc lại lỗi lầm và yêu thương anh thật nhiều.
Theo VNE
Mẹ chồng đoảng, con dâu phải... dạy
Bố chồng dặn Vân: 'Con ở nhà dạy mẹ nữ công gia chánh. Đừng để cho mẹ đi chơi nhiều quá'. Nhắc tới mẹ chồng, người ta thường nghĩ tới hình ảnh một người phụ nữ quyền lực, khó tính, nữ công gia chánh đầy đủ và có phần hoàn hảo, sẽ luôn đòi hỏi con dâu làm mọi việc với sự chu toàn tuyệt đối. Tuy nhiên, cũng có những bà mẹ chồng lại chẳng biết chút gì về nội trợ, việc nhà để dạy con dâu, mà ngược lại, các nàng dâu bất đắc dĩ phải trở thành người dạy mẹ chồng.
Mẹ chồng đoảng, con dâu có sướng, có khổ bởi chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Các nàng dâu không phải chịu sự kìm kẹp từ mẹ chồng thì lại phải lãnh sự khó chịu từ việc bản thân phải dạy mẹ chồng cách quán xuyến gia đình...
Tưởng sướng hóa khổ
Lần đầu về ra mắt gia đình Hùng, Phương đã mừng như bắt được vàng khi bà Hồng, mẹ chồng tương lai của cô, vô cùng thoải mái và xởi lởi, khác hẳn những gì cô mừng tượng về một bà mẹ chồng.
Phương tâm sự: "Từ nhỏ em chẳng phải làm gì, chuyện gì mẹ em cũng tranh làm vì ba mẹ em lấy nhau hơn 10 năm mới sinh được em nên cưng em lắm. Em động vào làm là xót, là thương. Đến khi em có người yêu, mẹ em mới quyết định dạy em nấu ăn vì mẹ em sợ về ra mắt nhà người yêu không biết nấu nướng gì thì ba mẹ chồng tương lai không ưng lại gây khó dễ".
"Ai dè, mẹ chồng tương lai của em thoải mái vô cùng. Ngày ra mắt, em và mẹ em đã vạch sẵn thực đơn trước để đến nhà người yêu, em sẽ xung phong đi chợ rồi trổ tài nấu nướng. Cuối cùng, mẹ chồng em quyết định cả nhà đi ăn tiệm. Thế là bao công lo lắng, chuẩn bị của em thành công cốc".
Yên tâm về sự thoải mái của mẹ chồng, Phương "vững vàng" bước vào nhà Hùng với danh phận con dâu và hoàn toàn không lo lắng chuyện mẹ chồng, nàng dâu xảy ra như hằng ngày người ta vẫn nói quá nhiều trên báo chí. Bà Hồng đã nghỉ hưu, cả ngày ở nhà chỉ qua lại nói chuyện với hàng xóm rồi đi mua sắm, thời gian có nhiều nhưng bà ít động tay đến việc nhà. Hùng cười nói với vợ rằng, trước giờ, kinh tế trong nhà đều do mẹ anh lo nên chuyện bếp núc do bố anh đảm nhiệm và giờ, Phương về làm dâu nên mọi chuyện đều đổ dồn lên cô.
"Em biết mình là phận làm con nên chuyện nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa, em đều cố gắng hoàn thành tốt. Nhưng lắm khi em nghĩ cũng tủi khi lúc nào tan ca cũng phải vội vội vàng vàng đi chợ rồi về nhà thổi cơm. Mẹ chồng ở nhà cả ngày nhưng nồi cơm cũng không đặt hộ em được. Em rụt rè nhờ mẹ thì bà cười nói nhất trí, việc nhỏ đó cứ để mẹ làm. Hôm sau, mẹ vẫn không nhớ để cắm hộ em nồi cơm" - Phương tâm sự.
Vì mẹ chồng đoảng nên từ khi lấy chồng, Phương bỗng dưng trở nên bận rộn vô cùng. Hằng ngày, cô lo cơm nước rửa bát xong cũng đã gần 9 giờ tối. Rồi Phương lại phải vội vàng dọn dẹp nhà cửa, cho quần áo vào máy giặt rồi đặt giờ giặt xong để con đi phơi. Xong đâu đấy thì cũng đã sang ngày mới, Phương cũng mệt nhoài và chỉ thèm ngủ, không thể tâm sự cùng chồng chuyện gì nữa.
Mẹ chồng không lo việc nhà cửa, nấu nướng đã đành, bà lại còn rất hay bày bừa. "Mẹ chồng em ham học nhưng rất nhanh chán. Có bữa bà học làm bánh, về bày ra bếp, bánh chưa làm xong thì mẹ em chán nên bỏ tất cả lại, rửa tay rồi qua hàng xóm chơi. Em về nhà, thấy bột mỳ, trứng, dầu, bơ...khắp bếp, chỉ biết nén giận mà dọn dẹp nhanh để còn chuẩn bị bữa tối".
"Rồi mẹ lại chuyển sang học may. Mẹ khăng khăng mua một cái máy may về nhà rồi báo, giấy, vải, phấn vẽ mẹ bày ra khắp phòng khách. Thời gian đó, ngày nào em cũng phải đợi đến khuya, khi mẹ đi ngủ rồi để dọn đống chiến trường cho bà, nhưng ngày hôm sau, khi em đi làm về thì mọi chuyện lại đâu vào đấy" - Phương than thở.
Đến khi cô có em bé thì mọi chuyện càng tồi tệ hơn. Những tháng đầu nghén, Phương hễ ngửi thấy mùi dầu mỡ là nôn thốc, nôn tháo nên cô không thể nấu ăn. Mẹ chồng hồ hởi: "Con cứ để đó mẹ lo cho. Cứ an tâm dưỡng thai. Cháu mẹ mới là nhất chứ mấy chuyện ăn uống này quan trọng gì".
Và đúng như lời mẹ đảm bảo, cô không phải động tay động chân nấu nướng nữa mà thay vào đó là bố chồng cô. Bà Hồng lý luận: "Mẹ nấu ăn thì dở vô cùng. Trước giờ đều bố con làm lấy. Thằng Hùng thì đi làm cả ngày, về nhà chẳng nhẽ lại bắt nó nấu tiếp. Thôi cứ để cho bố con nấu. Ông ấy cũng quen với việc này rồi".
Cô thấy thế ngại lắm vì bố chồng cô hằng ngày còn phải trông cửa hàng tạp hóa ngoài chợ vì ông không yên tâm để cho vợ trông. Bố cô nói: "Mẹ mày đoảng lắm. Trước đi làm chả hiểu thế nào mà lại giàu được chứ bố ngoài xem mẹ mày bán quán một buổi mà quên tính tiền bao nhiêu thứ. Cứ như thế chả mấy chốc đóng quán".
Nghe vậy, con dâu cũng đành nén sự ngại ngùng của mình xuống để ăn cơm. Chuyện nấu nướng là một phần, việc không muốn mình ngồi không để cho bố chồng làm hết. Mẹ chồng thấy thế cũng không ngăn còn nói thêm: "Đúng đấy con. Cứ chịu khó mà vận động cho nó dễ đẻ. Mày ngồi yên một chỗ sau này sinh con lại khó khăn".
Đến lúc cô sinh con, tất cả đồ của em bé và chăm sóc hậu sinh sản đều do mẹ Phương lo. Mẹ chồng hằng ngày chỉ đảo qua viện nói dăm ba câu chuyện vui vẻ rồi lại hớn hở đi vì "mẹ có hẹn với mấy bà bạn". Ra viện, cô xin phép về nhà mẹ đẻ ở để bà ngoại trông cháu cho nhưng mẹ chồng lại nhất định nói con dâu về nhà mình: "Sao lại để cháu bà nội, tội bà ngoại thế? Cứ về nhà với mẹ. Mẹ đảm bảo sẽ chăm con với thằng cu đâu ra đấy. Không việc gì phải lo".
Rồi bà cứ thế đẩy cô đang bế con lên xe rồi hớn hở vẫy chào thông gia để về nhà. Đã dự đoán trước được mẹ chồng chỉ nói vậy chứ không thực hiện nên Phương nói với chồng tìm một cô giúp việc để giúp Phương trông con và lo chuyện cơm nước, giặt giũ. Bà Hồng tỏ ý không vừa lòng: "Chúng mày chỉ phung phí tiền bạc vào chuyện linh tinh. Có mẹ đây rồi, không phải thuê mướn ai hết".
Sau đó, bà Hồng cũng trông con cho Phương được 2 hôm. Sau đó, bà đổi ý đinh, đồng ý cho con dâu thuê người giúp việc vì: "Mẹ chịu thôi, cháu nó khóc mẹ không tài nào mà ngủ được". Phương cười nói: "Kể như mẹ chồng em cũng sướng chị ạ! Vô lo vô nghĩ, cả ngày cứ đi chơi vui vẻ với mấy bà bạn lại hóa hay. Mẹ chồng không giúp em được việc nhà cũng được, còn hơn mấy đứa bạn em có mẹ chồng cái gì cũng biết thành ra khắt khe, khó tính. Sống cùng nhau mà chỉ chực bắt lỗi".
Khi mẹ chồng cũng muốn làm gái đảm
Cũng dở khóc, dở cười với mẹ chồng như Phương nhưng Vân còn có phần khó xử hơn khi mẹ chồng chỉ hơn cô đúng 5 tuổi. Mẹ chồng Vân tên Hà, là vợ hai của bố chồng cô. "Mới đầu về nhà chồng, phải gọi Hà bằng mẹ, mình thấy ngượng lắm vì mẹ Hà hơn mình ít tuổi quá, hơn nữa trông mẹ trẻ hơn tuổi của mình rất nhiều" - Vân tâm sự.
Cô cũng sợ rằng, bà mẹ chồng trẻ của mình sẽ khó tính và gây khó dễ cho con dâu nhưng may mắn cho cô, Hà là người rất dễ tính, thậm chí có phần tuềnh toàng. Vân nói: "Chồng mình bảo không phải lo gì hết vì mẹ Hà dễ tính lắm". Anh ấy còn cười và nói nhỏ với mình rằng: "Cứ ở đi rồi biết. Không khéo em mới là mẹ chồng khó tính chứ không phải mẹ Hà đâu".
Và quả thật, mẹ Hà khiến Vân điên đầu không ít lần. Mẹ Hà mới ngoài 30 tuổi, tính tình thanh niên. Vân về làm dâu bỗng dưng bị bố chồng giao cho nhiệm vụ canh mẹ chồng. Nguyên văn lời bố chồng dặn Vân: "Con ở nhà dạy mẹ nữ công gia chánh. Đừng để cho mẹ đi chơi nhiều quá".
Trước khi lấy chồng, Vân làm kế toán ở một doanh nghiệp nhỏ. Kết hôn xong, cô nghỉ ở nhà chăm sóc gia đình vì điều kiện nhà chồng cô rất khá giả. Mẹ Hà cũng ở nhà. Bố chồng cô không thích thuê người giúp việc vì ông không thích có người lạ trong nhà mình.
"Mẹ Hà nấu nướng rất tệ. Có những bữa bố chồng đi làm về, thấy bếp vẫn lạnh tanh, gọi điện thì mẹ Hà mới cuống cuồng từ chỗ bạn về. Bù lại sự vụng về thì mẹ rất khéo nói, chỉ cần nịnh vài câu là bố chồng mình lại vui vẻ ngồi đợi mẹ nấu cho bát mỳ rồi lên phòng nghỉ như thể chưa có chuyện gì xảy ra" - Vân cho biết.
Thế nên, theo lời bố chồng, Vân nghiễm nhiên trở thành cô giáo dạy việc nhà cho mẹ Hà. May mắn cho cô là mẹ Hà rất hào hứng trong việc học hành. Ngày nào mẹ Hà cũng theo cô đi chợ, chăm chú ghi những mẹo chọn đồ tươi ngon mà Vân nói rồi ghi chép cả công thức nấu ăn. Thấy thế, cô mừng lắm vì mẹ chăm chỉ và hăng hái như thế, việc dạy nấu ăn của cô sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng cái tật ham chơi của mẹ Hà khiến cô không thể kiên nhẫn dạy mẹ được.
"Có lần mình nhờ mẹ ra chợ mua họ vài thứ rau thơm, gia vị. Mẹ đi cả tiếng đồng hồ mà không thấy về. Mình gọi điện thì mẹ lại để điện thoại ở nhà. Sợ có chuyện gì xảy ra, mình vội chạy ra chợ tìm thì thấy mẹ đang ngồi làm móng tay, móng chân. Nhìn thấy mình, mẹ vẫn rối rít gọi mình vào làm cùng mẹ luôn. Mẹ quên luôn chuyện mình đã nhờ" - Vân nhăn nhó.
Cũng có bữa, mẹ Hà đích thân vào bếp, cũng nấu được vài món cơ bản nhưng khu bếp bị mẹ bày bừa kinh khủng. Cô nói: "Sau lần ấy, mình tự nhủ sẽ không cho mẹ động tay vào, vì nấu nướng, mình còn mệt hơn gấp nhiều lần".
Mẹ Hà cũng không màng đến chuyện nấu nướng nữa, chị chuyển sang nhờ con dâu dạy may vá: "Mẹ sẽ để cho bố phải ngạc nhiên khi mấy cái áo bị bung chỉ của ông ấy đều được mẹ khâu lại cẩn thẩn hết". Nghĩ chuyện khâu vá đơn giản, cô đồng ý dạy cho mẹ chồng. Chuyện này thì mẹ chồng cô làm khá tốt. Tai họa của cô con dâu này là mẹ chồng nằng nặc đòi học đan.
"Mình ở nhà thật nhưng cũng có nhiều việc để làm. Mẹ Hà thì tính tình rất nóng vội. Mẹ đã thích cái gì thì cương quyết phải được dạy và được làm ngay. Những ngày dạy mẹ học đan mình không dọn được nhà, cơm nước cũng không được chuẩn bị chu đáo. Chồng trách mà mình cũng không biết làm thế nào", cô than thở.
Mới đây, cô bàn bạc với chồng xin cho hai vợ chồng ra ở riêng thì mẹ Hà nằng nặc: "Nhà rộng thế này, ở cả nhà mình cũng chưa hết, làm sao phải ở riêng. Mà nhất là Vân đã dạy mẹ nữ công gia chánh đã xong đâu mà lại dọn đi?". Bố chồng cô cũng gật gù đồng ý, và thế là chiến dịch biến mẹ chồng thành người phụ nữ đảm đang của Vân vẫn còn phải tiếp tục lâu dài.
Mẹ chồng đồng bóng con dâu thỏa sức chơi
Cũng có bà mẹ chồng ham chơi nhưng Huyền lại có phần sung sướng hơn hai nàng dâu được kể đến ở trên vì bà Nga, mẹ chồng của cô, là một người phụ nữ khá đồng bóng, biết hưởng thụ và không tiếc tiền ăn chơi. Nga kể: "Lần đầu tiên về ra mắt bố mẹ chồng, mẹ chồng mình hỏi có thích đi mua sắm với làm đẹp không? Mình nói có, rồi kể cho mẹ những spa mình hay đến làm đẹp và những địa chỉ mình thường xuyên đến để mua sắm váy, túi xách và giày dép. Mẹ lập tức bỏ ngay bộ mặt lạnh băng và tươi cười nói với chồng mình là mẹ duyệt cô này".
Kết hôn xong, vợ chồng Huyền ở cùng bố mẹ. Chuyện nấu nướng và lau dọn nhà cửa cũng như giặt giũ quần áo, Huyền không phải động tay vào vì đã có người giúp việc lo. Bà Nga dặn con không được động vào bất cứ việc gì trong nhà vì như thế phí tiền làm đẹp: "Con là con dâu của mẹ nên con phải thật đẹp. Cứ hưởng thụ đi. Không phải làm gì hết".
Tất nhiên nghe những lời ấy, Huyền mừng không để đâu cho hết. Bạn bè cô cũng phải ghen tị vì làm gì có cô con dâu nào có được bà mẹ chồng dễ tính và ủng hộ cho việc mua sắm, làm đẹp của con dâu như thế. Thế nhưng, khi sự làm đẹp trở nên thái quá thì mọi chuyện lại khác hẳn.
Lấy chồng, cô vẫn đi làm bình thường vì cô muốn mình có chút độc lập về kinh tế chứ không hoàn toàn phụ thuộc vào chồng. Hơn nữa, cô đã mất 2 năm tu nghiệp ở nước ngoài nên không muốn những gì mình học được lại không dùng để làm gì. Cả tuần đi làm bận rộn và mệt mỏi, chỉ có 2 ngày cuối tuần để ở nhà với chồng và nghỉ ngơi đôi chút thì tuần nào cũng như tuần nào, cô đều bị mẹ chồng kéo đi spa và đi mua sắm.
"Đi spa còn đỡ vì trong lúc đắp mặt nạ hay massage mình còn được ngủ đôi chút, chứ đi mua sắm thì đúng là ác mộng"- cô nói. Bà Nga là người đồng bóng nên thích những gam màu sáng vì thế khi đi mua đồ, rất khó có thể chọn được quần áo phù hợp với sở thích của bà. Mà không chọn được thì bà sẽ bứt rứt không yên.
Đi 2 ngày cuối tuần chưa đủ, thi thoảng bà lại gọi Huyền đi trong giờ làm việc. Vì bà quen cấp trên của cô nên việc xin cho cô nghỉ giữa giờ rất dễ dàng. Bạn bè bảo cô sướng, trước cô thấy mình sướng thật nhưng giờ thì mọi chuyện đã đảo chiều vì cô quá mệt mỏi với việc làm đẹp thái quá của mẹ chồng.
Nhưng mệt mỏi là chuyện mệt mỏi, còn hễ nghe nhìn thấy mẹ chồng gọi là cô phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần cho một ngày dài theo mẹ chọn quần áo, giày dép và làm đẹp. Cô tự an ủi: "Tính ra em vẫn còn may mắn vì tiền làm đẹp đều là tiền của mẹ cả. Chứ tiền lương hàng tháng của em không đáp ứng nổi nhu cầu không giới hạn của mẹ".
Mẹ đoảng nhưng vẫn khó tính
Không phải chỉ những bà mẹ chồng biết mọi thứ mới khó tính mà ngay cả những bà mẹ chồng đoảng vị cũng có những người khắt khe và nghiêm khắc với con dâu. Loan cũng khóc dở với mẹ chồng đoảng của mình. Lúc mới yêu nhau, Loan đã nghe Thành, chồng cô bây giờ, cảnh bảo rằng mẹ anh rất khó tính, bố con anh còn khó chiều nên nếu cô thành vợ của anh, nhất định phải hết sức khéo léo.
Khi ấy, nghe những lời nói đó, cô chỉ có chút lo sợ vì cô rất tự tin vào khả năng nấu nướng và thu vén gia đình của mình, bởi cô là con cả, từ nhỏ đã thay mẹ chăm các em và lo việc nhà để bố mẹ cô tập trung lo cho công việc kinh doanh. Nhưng những tự tin đó cũng không giúp ích nhiều cho cô trong công cuộc đối phó với mẹ chồng.
"Nói ra thì bảo kể xấu mẹ chồng nhưng mà mẹ chồng em khó tính vô cùng chị ạ! Những ngày đầu tiên về làm dâu, em toàn nấu những món tủ của mình, ai ăn cũng khen, riêng mẹ em thì nhăn mặt chê. Để lần sau nấu được tốt hơn, em mới bạo miệng hỏi mẹ chưa vừa ý như thế nào để em rút kinh nghiệm. Mẹ em bảo mùi rau kinh giới quá nặng trong khi quả thật, em không hề cho một chút kinh giới nào. Em hỏi lại, bảo chắc là mẹ nhầm vì con không cho kinh giới. Mẹ chồng em ngay lập tức nổi giận, đùng đùng rời khỏi bàn ăn đi thẳng lên phòng".
"Em thì bàng hoàng vô cùng. Bố chồng và chồng em cười, nói không sao rồi giục em ăn. Bố chồng em còn bảo thêm mẹ mày có biết nấu nướng gì đâu mà. Chắc định lấy oai với con dâu nên chê bai thế. Không ngờ chê nhầm. Sau này con khéo léo một chút là được", cô kể.
Kể từ bữa đó, cô biết mẹ chồng mình không rành nấu nướng nhưng vẫn hay giả bộ không biết để hỏi mẹ xem món này nấu thế nào, món kia nấu ra sao để lấy lòng mẹ. Mẹ chồng cô cũng có vẻ hài lòng, nhiệt tình chỉ bảo con dâu. Mẹ chồng cô yêu cầu ngày nào cũng phải đưa thực đơn cho mẹ xem trước để mẹ xem món nào được, món nào không được.
Mới đầu, cô tưởng mẹ làm thế để đảm bảo các món ăn trong bữa ăn được cân bằng về dinh dưỡng nhưng hóa ra, ẹm chồng cô đòi xem thực đơn trước để bà tìm hiểu cách nấu trên mạng và những gia vị cần có để hễ con dâu hỏi, bà có thể nói vanh vách như thế mình rất am tường về chuyện nấu nướng.
"Mấy lần em có việc, không về sớm cơm nước được nên phải gọi điện nhờ mẹ. Thấy bữa nào mẹ cũng nấu rất tươm tất, em còn tưởng bố chồng và chồng em đã nhầm về khả năng nấu nướng của mẹ. Đến lúc em tìm thấy hóa đơn nhà hàng trong thùng rác thì mới hay mẹ em toàn gọi đồ ăn ngoài hàng rồi về bày biện khéo léo hệt như mẹ tự nấu", cô cười, kể chuyện.
Nấu nướng là một chuyện, việc lau dọn nhà cửa, cô cũng bị mẹ chồng soi xét kỹ lưỡng. Ngày nào cô dọn xon, mẹ chồng cô cũng đi vòng quanh một lượt, lấy tay di vào từng mặt kính để đảm bảo không còn bụi bám trên đó. Thế nên cô không bao giờ dám làm qua loa mà chuyện gì cô cũng cẩn thận làm.
Nhưng nếu lỡ có làm không vừa ý mẹ chồng, cô chỉ cần nhanh miệng nhận lỗi rồi nóo "mẹ chỉ giúp con với" là ngay lập tức mẹ chồng cô lại vui vẻ dạy con dâu. Loan tâm sự: "Chồng em cứ nói em cố gắng chiều mẹ một thời gian là đâu lại vào đấy. Mẹ chồng em kỳ thực không thạo việc nhà. Trước giờ nhà vẫn có người giúp việc làm hết mọi chuyện. Mẹ em cả ngày chỉ đi chơi hàng xóm rồi đi mua sắm. Có em về làm dâu thì mẹ em cho người giúp việc nghỉ luôn".
"Mẹ dặn chồng em là không được nói cho em biết chuyện mẹ vụng về không con dâu lại khinh mẹ. Rồi chắc để lấy uy nên mẹ chồng em mới sinh ra khó tính thế đó chị. Giờ em hiểu tâm lý của mẹ rồi nên mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều, em chỉ cần nịnh mẹ mấy câu là mẹ xuôi ngay".
Theo Ngoisao
Ở đời, chẳng cô nàng nào tên là "đào mỏ" Anh trai bạn tự nguyện chu cấp chứ cô ấy có dí dao vào cổ bắt buộc đâu mà nói người ta "đào mỏ". Đàn ông gì xấu xí, vừa tự ti. Có được người đẹp như thế ở bên chăm chút, anh bạn bỏ ra chừng ấy tiền là còn bèo đấy. Xin chào bạn Đỗ Tú Lệ, tác giả bài viết...