Xin ba mẹ hãy chấp nhận sự thật: con là người đồng tính
Là do số phận hết thôi mẹ. Bởi khi mang thai con mẹ còn không lựa chọn được cho con là gái hay trai thì làm sao con được chọn lựa giới tính cho riêng mình?
Ảnh minh họa
Hôm nay con lại viết thư gửi ba mẹ, con không nghĩ lại khó viết đến thế. Khó mà bày tỏ hết những tâm sự của con, khó để nói lên những gì con đã trải qua, khó vì giờ đây con như tên tội phạm đứng trước tòa; đã, đang và sẽ phạm vào trọng tội. Ba mẹ là người con yêu nhất, luôn đặt vào con niềm hy vọng, mong cho con được nên danh, có sự nghiệp, gia đình hạnh phúc. Ba mẹ nào chẳng muốn con mình như thế, con biết rõ điều đó nhưng tạo hóa đã trêu đùa với con. Đọc đến đây chắc ba mẹ đã hiểu được phần nào.
Con không như những người bạn đồng trang lứa khác, con là gay. Giờ này ngồi buồn, ngủ cũng không được, con muốn được bên mẹ, muốn được mẹ ôm vào lòng, muốn được tâm sự với mẹ. Con nhớ mẹ lắm. Ngay từ khi vào lớp một con đã nhận ra được điều gì đó không ổn, đến khi lên lớp 7, hiểu chút ít cái gọi là tình yêu thì điều định mệnh đó lại càng hiện rõ. Từ đây, nỗi sợ sệt, ám ảnh cứ đeo bám mãi lấy con. Đến năm lớp 10, con hiểu rõ hơn về nỗi khổ của ba mẹ khi nuôi nấng con. Không muốn để ba mẹ buồn nên con quyết định sẽ thay đổi số phận. Con đã tìm một người con gái cùng tuổ.i để quen, hẹn hò với hy vọng điều kỳ diệu sẽ đến với mình. Vậy mà ông trời cay nghiệt đâu cho con đường lui, với người này con không có tí tình cảm lãng mạn nào. Thay vì hy sinh cho tình yêu của mình, con lúc nào cũng muốn được nâng niu, chiều chuộng.
Video đang HOT
Lên đại học, con vừa học vừa làm. Khi đã có tí tiề.n trong người, con lại muốn lần nữa phải thay đổi. Để thay đổi, con không như lần trước, quyết định sống buông thả, ăn chơi bằng cách tìm những người con gái đứng đường để thử xem cảm giác của mình với con gái như thế nào. Đổi lại sau những lần đó là nỗi sợ sệt, ghê rợn.
Nhiều năm sau, con cũng quen và tìm hiểu thêm hai người con gái nữa mà chẳng thay đổi được gì. Con khổ sở lắm ba mẹ ơi. Con không dám xin ba mẹ chấp nhận nếu dẫn về một người con trai và tuyên bố đây là người con yêu. Ngay cả con cũng không có can đảm để đối diện với mọi người xung quanh thì nói gì đến ba mẹ. Chỉ xin ba mẹ hãy thương yêu con dù là lần sau cuối. Ba mẹ hãy cảm thông, đồng cảm chấp nhận sự thật về con mà đừng ép con lấy vợ, vì với một người bình thường, giữ được hạnh phúc gia đình đã khó, nói gì đến một người gay như con.
Con có thể giỏi che đậy, nhưng liệu được bao lâu đây? “Cây kim giấu trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra”, vài năm nữa khi con có con, người con gái là vợ con sẽ khổ, gia đình mình khổ, gia đình người ta khổ, con cái con sẽ sống như thế nào khi có người cha như vậy? Xin ba mẹ hãy tha thứ và chấp nhận để con được kề cận bên ba mẹ lúc tuổ.i già. Nếu không, xin ba mẹ hãy cho con một vài năm nữa ở cạnh bên, đợi khi sự nghiệp vững vàng con sẽ ra đi. Lúc đó, dù ở đâu con cũng có thể có điều kiện lo cho ba mẹ về vật chất.
Viết những dòng này con lại khóc rồi, khóc vì thương ba mẹ, khóc vì cuộc đời của con. Chẳng có ích gì phải không ba mẹ, cũng chẳng giải quyết được gì hết chỉ vì con là người đồng tính. Con thấy mình không làm gì sai, không trộm cắp, không lừ.a gạ.t, con muốn được sống tốt. Tại sao mọi người lại xa lánh con? Ba mẹ, gia đình, những người yêu con nhất còn không chấp nhận thì làm sao con có thể đối đầu với dư luận đây? Khi mang thai, mẹ còn không lựa chọn được cho con là gái hay trai thì làm sao con được chọn lựa giới tính cho riêng mình? Là do ông trời sắp đặt hết mà mẹ.
Theo VNE
Cưới em để che giấu thân phận người đồng tính
Sắp đến ngày kết hôn, sao lòng tôi vẫn buồn nhiều, giống như mình đang lâm vào một trận chiến, trận chiến tâm lý và thể xác, chiến đấu lại miệng đời và xã hội. Cũng như đó là cách hay nhất mà tôi có thể làm được để chiến đấu lại số phận này.
Ảnh minh họa
Tôi biết mình là người đồng tính từ khi vào cấp 2. Cuộc đời của tôi vẫn trôi ngày qua ngày cho đến khi vào ngã rẽ.
Với một gay kín như tôi, và như bao người cùng số phận, chắc chắn trong những ánh mắt ấy chứa đựng nỗi buồn xa xăm về tương lai của mình. Tôi không dám trách đời, vì tại sao không xem tôi là bình thường, tôi chỉ trách số phận tại sao lại gieo lên người tôi như thế.
Tôi chưa hề yêu một người con gái nào, vì không có cảm xúc, đó là cái đáng quý trong mắt em. Tôi thường qua lại với rất nhiều bạn bè, đa số là các bạn trai, mối quan hệ của tôi từ đó rộng rãi hơn, đó là cái tốt đẹp trong mắt em. Tôi rất kỹ tính, ngăn nắp, sống tình cảm, đó là những gì em luôn cho rằng tôi là người đàn ông tốt nhất trên đời này đối với em. Nhưng em chắc không biết rằng tôi là người đồng tính.
Tôi sợ cái mà xã hội gọi là nối dỗi, tôi sợ cái xã hội dị nghị rằng trai lớn sao chưa lấy vợ. Tôi sợ cha mẹ bị nhiều người cười rằng không may có một thằng con đồng tính, chắc cha mẹ sẽ khóc nhiều lắm. Tôi sợ bạn bè sẽ không còn xem trọng mình nữa nếu biết sự thật ấy. Và tôi sợ tất cả những người trên thế gian này sẽ nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Đó là những lý do tốt nhất mà cho đến giờ tôi vẫn còn một vỏ bọc, và điều tôi sợ nhất là khi phải đối diện với em, với gia đình. Tôi biết mình thật ích kỷ khi quyết định rằng sẽ đóng một vở kịch cho vẹn cả đôi đường. Tôi sẽ bước đến và kết hôn với em để làm rạng rỡ gia đình, để có con nối dỗi tông đường, để làm một người đàn ông trong mắt xã hội?
Vở kịch này sẽ khó diễn lắm, nó sẽ làm đau rất nhiều người, ít ra đau nhất chính là em và tôi, nhưng tôi sẽ phải cố đóng vai cho tròn. Tôi chỉ sợ rằng một ngày nào đó mình không còn làm chủ được bản thân vì dụ.c vọn.g, tôi sợ bản năng mình không làm em hạnh phúc, sợ em biết được sự thật này thì em và gia đình sẽ ra sao?
Tôi biết bước trên con đường này là giẫm lên cuộc đời em, dù tôi đã hứa với lòng phải thật tốt với em. Nhưng tôi không còn cách nào khác nữa, vì số phận này đã ban và gán tôi vào nghịch cảnh đó. Sắp đến ngày kết hôn, sao lòng tôi vẫn buồn nhiều, giống như mình đang lâm vào một trận chiến, trận chiến tâm lý và thể xác, chiến đấu lại miệng đời và xã hội. Cũng như đó là cách hay nhất mà tôi có thể làm được để chiến đấu lại số phận này.
Tôi tự nghĩ hôn nhân đồng tính là thứ gì? Nếu không được sự quan tâm và ủng hộ của xã hội thì chẳng có tác dụng với những người như chúng tôi. Sống để chiến đấu với một người không khó, hay cả một xã hội chiến đấu với một xã hội cũng giống thế. Nhưng sẽ thật khó khăn khi những người đồng tính sống phải chiến đấu với chính bản thân và cả xã hội này.
Theo VNE
Càng hư hỏng, tôi lại càng nhớ anh hơn Người đồng tính yêu mạnh mẽ lắm nên dù đã cố lao vào các cuộc vui với những đàn ông khác, tôi vẫn không thể quên anh. Thực sự, tôi đã đắn đo nhiều khi viết những dòng này. Nhưng có lẽ, tôi cần phải viết và cũng mong lắm được các bạn chia sẻ. Tôi yêu anh, chia tay anh và giờ...