Xét nghiệm ADN, nhầm tóc ông hàng xóm
Nhớ lại câu chuyện đó mà đến giờ tôi vẫn còn thấy buồn cười, hài hước. Thiếu chút nữa là tôi đã bỏ vợ, bỏ con mình chỉ vì cái lỗi ngớ ngẩn của tôi.
Hồi ấy, nghe người ta đồn thổi vợ tôi có nhiều người theo đuổi. Tôi cũng nghĩ vậy vì ngay từ khi còn là thanh niên, vợ tôi đã có bao nhiêu anh vây quanh. May mà tôi dẻo mồm nên tán được. Nhưng khi nhận lời yêu tôi, vợ nhanh chóng giục chuyện cưới xin. Khi đó tôi cũng hơi ngạc nhiên nhưng lại không hiểu, vì bố em bị bệnh nên muốn cưới cho nhanh để bố mừng, bố khỏe hơn.
Chúng tôi cưới nhau trước sự chúc phúc của bao nhiêu người. Ngày về được hơn 1 tháng, em báo tin mình có bầu. Tôi mừng rỡ vô cùng, nghĩ vợ mình dễ mang thai, hai đứa đều không khó khăn gì trong chuyện đó. Từ lúc có con, tôi càng chăm sóc vợ ân cần, chu đáo hơn. Chúng tôi là một cặp rất hạnh phúc.
Nhưng vợ tôi sinh non, con tôi mới được có hơn 7 tháng đã sinh. Thế là bắt đầu, gia đình tôi nhiều người đặt nghi vấn. (ảnh minh họa)
Nhưng vợ tôi sinh non, con tôi mới được có hơn 7 tháng đã sinh. Thế là bắt đầu, gia đình tôi nhiều người đặt nghi vấn. Có người đổ tiếng ác cho vợ tôi, bảo là trước đây vợ tôi cưới vội như vậy liệu có phải là có vấn đề hay không? Tôi thì không cho là thế, nhưng họ cứ bảo, vợ tôi đẹp như thế chẳng biết chừng.
Video đang HOT
Khi đi làm, vợ tôi cũng được người này người kia quan tâm. Tuy vậy, tôi chẳng có lý gì mà nghi ngờ vợ cả.
Nói thêm, công việc của tôi là ở văn phòng xét nghiệm ADN, dù là tôi không trực tiếp làm chuyện đó. Nhưng nhờ vả đồng nghiệp thì dễ thôi. Nên tôi thiết nghĩ, dù không nghi ngờ vợ nhưng mà có mất gì đâu, mình cứ thử xét nghiệm xem mình và con mình có khớp hay không. Hôm ấy, tôi gạt bỏ lòng tin với vợ và bắt đầu giấu vợ đi làm chuyện đó.
Lúc có kết quả, tôi choáng, vì tôi và con không khớp nhau. Tôi còn nghĩ hay có sự nhầm lẫn, nhưng không thể. Chẳng lẽ lại nhầm lẫn được sao, kết quả lù lù ra đó, chính mắt tôi nhìn thấy. Về tới nhà, nhìn thấy vợ, mặt tôi tối sầm lại. Tối đó tôi không nói với em câu nào, mặc em hỏi gì thì hỏi, tôi không bận tâm. Tôi bỗng thấy ghê sợ con người ấy, một người đàn bà lừa dối, người đàn bà dám qua mặt tôi.
Nhưng dù vậy tôi vẫn thấy có chút hoài nghi. Vì thằng bé nhìn giống tôi lắm, chẳng lẽ giống tôi như vậy lại là con người khác. Từ ngày xét nghiệm đến giờ đã gần 1 tháng, tôi và vợ chưa nói chuyện với nhau. Vợ tôi chỉ biết khóc, lầm lũi trong nhà vì có hỏi gì tôi cũng không nói, làm sao em biết được, tôi muốn gì, vì sao lại giận em. Tôi nghĩ kĩ lại, thôi chết rồi. Cái hôm, ông hàng xóm mang sang ít tóc, bảo nhờ tôi tới văn phòng mang tới xét nghiệm hộ. Nếu tôi giúp thì sẽ có kết quả nhanh hơn. Đó là tóc của ông ấy và con ông ấy.
Thế nào mà tôi lại túm nhầm cái túi ấy đi. Giờ thì tôi đã nhớ ra, tôi cất riêng, cái ngắn là của tôi, cái dài hơn là của ông ấy, thế mà lại vẫn nhầm. Hôm sau, tôi đến nhổ luôn tóc của mình cho đồng nghiệp làm xét nghiệm lại. Ôi, thật may thay, kết quả trùng khớp.
Lúc đó tôi mới thấy, mình thật nhỏ nhen và ích kỉ. Con mình đã giống mình vậy mà lại còn đi nghi ngờ vợ, lại còn vu oan cho vợ, thật là không đáng mặt làm chồng. Ngay sau ngày hôm ấy, tôi về xin lỗi vợ và buộc phải kể hết sự tình cho vợ nghe. May mà vợ thông cảm cho tôi, vì tôi đã nài nỉ, van xin vợ rất nhiều. Nếu không nói thật, tôi không biết tìm lý do nào để giải thích cho chuyện 1 tháng tôi không nói với em câu gì.
Giờ thì tôi thấy nhẹ nhõm trong người khi biết chắc thằng bé là con của mình. Dù việc làm của tôi có chút sai trái, nhưng dù sao nếu không làm thì tôi sẽ không bao giờ yên tâm được và luôn sống trong hoài nghi. Như thế còn mệt mỏi gấp vạn lần.
Theo VNE
Phương ơi, bạn đâu rồi?
Hà Thị Minh Phương là tên đây đủ của cô bạn chơi thân với tôi từ tâm bé. Và đó cũng là thông tin duy nhât mà tôi có cho đên tân bây giờ vê nó, không địa chỉ, không nick chat, không sô điên thoại, không email, không facebook...
Tôi vân thường xem chương trình "Như chưa hê có cuôc chia ly" và không khỏi xúc đông bởi những cuôc hôi ngô trong nước mắt của biêt bao nhiêu gia đình, đông đôi. Những lúc như thê, tôi chỉ ước, giá như tôi và nó cũng được hôi ngô, được trở vê thuở âu thơ như thê!
Âu thơ trong tôi, ngoài những kỷ niêm vê gia đình, thì khoảng thời gian được học, được chơi cùng với nó là miên ký ức ân tượng nhât. Hôi đó, nhà Phương sát mặt đường quôc lô còn nhà tôi ở sâu trong làng. Môi lân lên chơi với nó, thay bằng đi đường chính, tôi thường đi tắt qua bụi tre của mây nhà hàng xóm, rôi đi ven qua một cái ao cạn nước, và chui vào bụi dứa đây gai sau vườn nhà nó. Nó và em trai tên Sơn vân thường leo lên cây ôi mỡ sau nhà, rôi hét âm lên môi khi tôi &'vượt rào" lên chơi. Ba chị em thường chơi trò "mẹ con", bán ôi cho nhau rôi dùng lá ôi làm tiên, thỏa sức đánh chén cho bằng sạch những quả ôi chín trắng, thơm lừng.
Hàng ngày, hai đứa thường đi bô đên trường, chơi thân với nhau lại được cô giáo xêp ngôi cùng bàn nên chúng tôi thích lắm. Tôi nhớ nhât là giờ kiêm tra toán năm lớp 6, đê toán y hêt đê trong sách tham khảo. Phương giở tài liêu ra đê chép cách giải, khi tôi quay sang thì nó đã hoàn thành xong bài rôi. Lúc ra vê tôi có hỏi thì nó chôi đây đây: "Phương làm gì có quyên sách tham khảo đó đâu". Tôi thây tức vô cùng và cái tính hiêu thắng đã khiên tôi phải tìm cho ra bằng chứng ngay hôm đó.
Nói ra thì thât xâu hô nhưng nôi dung bức thư đó là tôi nhờ chị hàng xóm viêt hô vì sau khi "tâm sự" chuyên hai đứa cãi nhau, chị ây bảo sẽ giúp hai đứa làm hòa. Cũng may sau đợt đó, chúng tôi càng thêm gắn bó, học toán ngày môt tôt hơn. Sang đâu năm lớp 8, Phương theo gia đình chuyên vào Nha Trang ở hẳn. Những năm sau đó chúng tôi vân liên lạc bằng thư tay với nhau. Tôi còn nhớ rõ địa chỉ nhà nó là 3/14 đường Dã Tượng, TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa. Nhưng đên năm lớp 12, tôi bị mât liên lạc với Phương. Mây lân tôi viêt thư đên địa chỉ cũ đêu không có hôi âm. Không hiêu vì sao mà bông dưng nó mât hút chẳng liên lạc môt lân với tôi?
Cho đên bây giờ, đã hơn 11 năm trôi qua, tôi sông và công tác tại Hà Nôi nhưng vân mong môt ngày nào đó sẽ liên lạc được lại với Phương. Tôi đã từng vào google gõ họ tên nó hàng trăm lân, vào Facebook tra tên nó không biêt bao nhiêu lân những kêt quả vân vô vọng.
Ước gì có môt phép màu hôi ngô giúp chúng tôi gặp lại nhau hoặc ước gì lúc này nó đang ngôi và đọc được những dòng tâm sự này của tôi?
Theo người lao động
Những gói xôi tình bạn Năm 1980, tôi vào học lớp 4 tại Trường Thắng Tam, TP Vũng Tàu. Lúc bấy giờ, bữa cơm của nhà tôi toàn khoai và rau, có khi cả tháng trời, tôi không biết đến hột cơm. Mỗi buổi sáng, tôi đến lớp với cái bụng lép kẹp. Tôi nhớ rất rõ đó là vào một ngày cuối năm. Đang ngồi học trong...