Xây chùa giả, hốt bạc thật
Bằng việc xây lên một cái nhà, tự đặt tên “chùa Tiên Phước 2″ rồi nhặt trẻ mồ côi về nuôi, vị “trụ trì” đã giàu lên nhanh chóng nhờ vào tiền đóng góp của bá tánh.
Chúng tôi tìm đến “chùa” Tiên Phước 2 (số 6/52/1 tổ 33, khu phố 6, phường Bình Hưng Hòa B, quận Bình Tân-TPHCM) vào một sáng chủ nhật. Cảm nhận đầu tiên về nơi này chính là sự… tiếp thị rất đỗi chuyên nghiệp của người “trụ trì”.
Từ Quốc lộ 1A vào đến “chùa” đoạn đường dài chưa đầy 500m nhưng có đến 4 tấm bảng chỉ dẫn, ghi “Chùa Tiên Phước 2, nuôi trẻ mồ côi, lớp học tình thương Hoa Sen”, tuy nhiên chữ “chùa” đã bị xóa mờ sau khi dư luận phản ứng vì biết đây là… chùa giả, chưa được Giáo hội Phật giáo công nhận.
Tiếp cận chùa… giả
Ở đoạn cuối con hẻm cụt, ngôi nhà 3 tầng được sơn màu vàng phía bên ngoài, có trang trí rồng, phù điêu và tượng Phật chính là nơi mà “trụ trì” Nguyễn Thị Vân tự đặt “chùa”, lập nơi nuôi trẻ mồ côi.
Tầng trệt là kho chứa hàng quà từ thiện, tầng 1 là phòng máy lạnh, nơi nghỉ của “trụ trì”, còn toàn bộ tầng 2 là nơi ăn, ở, sinh hoạt của 13 cháu bé nhiều lứa tuổi khác nhau.
Bé Nguyễn Thanh Hoa Sen (3 tuổi) mặt luôn nhăn nhó bởi trên trán có cục u xanh tím, trong khi bé Nguyễn Thanh Phương (3 tuổi) trông mặt khôi ngô, trắng trẻo nhưng trên đỉnh đầu phủ dày từng lớp vảy trắng vì bị nấm ăn, tóc rụng từng mảng.
Trên những chiếc giường có thanh chắn, các bé từ mới tập lật cho đến vài ba tuổi được đặt nằm chung, nhiều em cào cấu vào mặt nhau, thậm chí nằm đè lên tay trẻ sơ sinh. Dưới nền nhà, một bé lớn xô bé nhỏ ngã trên nền gạch làm em khóc thét…
Tình cờ tại đây, chúng tôi gặp nhóm khách đến thăm mang theo thùng sữa bột to tướng. Vừa khiêng lên đến lầu, họ liền khui ra, tháo các nắp nhựa và bóc hết tem trên các hộp sữa.
“Sư cô” Nguyễn Thị Vân săm soi sữa hộp do nhà hảo tâm mang đến trước ánh mắt thèm thuồng của các cháu
Chị Ng.T.H, một người trong nhóm, khẽ tiết lộ: “Đây là kinh nghiệm của bọn mình. Bóc như vậy mới hy vọng các cháu nhỏ được uống sữa, nếu để nguyên hộp thì bà ta kêu lái buôn vào bán lại hết”.
Theo phản ánh của nhiều người dân sống quanh khu vực, thường vào buổi tối cuối tuần, bà Vân gọi điện thoại kêu người của tiệm tạp hóa ở ngoài vào bán lại hết các loại sữa do những người làm từ thiện mang đến cho trẻ mồ côi.
Video đang HOT
“Sư cô” quá giàu!
Đầu năm 2011, 57 phụ nữ là những bà mẹ trên diễn đàn Hội quán Những tấm lòng nhân ái cùng ký vào đơn gửi lên báo. Nội dung đơn phản ánh việc bà Nguyễn Thị Vân tại “chùa” Tiên Phước 2 lợi dụng 13 trẻ mồ côi, khuyết tật để kinh doanh lòng từ thiện.
Qua một thời gian dài bỏ nhiều tiền bạc, công sức gắn bó với cơ sở này để chăm sóc những đứa trẻ bất hạnh, rất nhiều nhà hảo tâm nhận ra bà Vân không phải là một nhà sư chân chính, nuôi trẻ mồ côi không phải vì lòng nhân mà để làm giàu cho bản thân.
“Chùa” Tiên Phước 2 được tiếp thị trên mạng internet…
Sửa sai hoặc giải tán! Chiều 9-1, trao đổi với phóng viên, hòa thượng Thích Thiện Tánh, Phó Ban Trị sự Thành hội Phật giáo TPHCM, cho biết xung quanh những thông tin không hay về chùa Tiên Phước 2, Thành hội đã can thiệp, tìm hướng giải quyết. Quan điểm của Thành hội là người đứng đầu chùa phải sửa sai hoặc giải tán mọi hoạt động núp dưới danh nghĩa nhà chùa, bởi chùa Tiên Phước 2 là ngôi chùa tự phát, mọi hoạt động đều không xin phép Thành hội. Thành hội đã giao cho Ban Đại diện Phật giáo quận Bình Tân kết hợp với chính quyền giải quyết vụ việc, tuy nhiên đến nay Ban Đại diện Phật giáo quận vẫn chưa báo cáo kết quả về Thành hội.
Tiền, hàng đóng góp từ thiện cho nơi này rất nhiều nhưng bà Vân chỉ lo gom góp mua đất cất nhà, để các cháu bé sống trong cảnh thiếu thốn, bệnh tật. Tệ hại hơn, khi một số nhà hảo tâm, trong đó có lãnh đạo Hội Chữ thập đỏ TPHCM, không cầm lòng trước bệnh tình của một cháu bé tên Hoa Quỳnh, đề nghị đưa cháu vào bệnh viện chữa bệnh thì luôn bị bà Vân cự tuyệt.
Chị T.L.P, thành viên diễn đàn Trái tim nhân ái, bức xúc: “Bà ta muốn các bé phải khổ, bệnh để dễ kêu gọi mạnh thường quân đóng góp. Hoa Quỳnh có triệu chứng bại não, toàn thân ghẻ lở, luôn được bà Vân đặt trong một cái nôi ở vị trí ngoài cùng để ai vào cũng thấy mà mủi lòng thương, quyên tiền”.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, xuất thân từ một tỉnh ở miền Trung vào TPHCM với hai bàn tay trắng nhưng sau khoảng 10 năm “lập nghiệp” với việc nhận nuôi trẻ mồ côi, đến nay, ít nhất bà Vân đã tậu được một cụm 3 căn nhà cận kề nhau. Đối diện “chùa” là một tòa nhà 3 tầng khang trang đề bảng “Lớp học tình thương Hoa Sen”.
Cạnh đó là một tòa nhà 5 tầng đang xây dở trên khu đất bà Vân vừa mua với giá 500 triệu đồng, bên trên có tấm bạt thông báo “Công trình nhà trẻ mồ côi chùa Tiên Phước 2″ kèm theo lời kêu gọi các nhà hảo tâm đóng góp xây dựng.
Hàng xóm bà Vân và những người từng làm thuê cho bà đều cho biết mặc dù đề bảng là “chùa Tiên Phước 2″ nhưng ở đây hiếm khi có nhang khói và không thấy bóng dáng phật tử nào đến lễ chùa.
Nhiều sai phạm Thanh tra Sở LĐ-TB-XH TPHCM phối hợp cơ quan chức năng địa phương vừa kiểm tra hoạt động tại “chùa” Tiên Phước 2.
Bước đầu đã xác định cơ sở này hoạt động tự phát vì không có giấy phép, điều kiện nuôi trẻ không bảo đảm, chi thu tài chính (nguồn tiền tài trợ) không rõ ràng…
Ngoài ra, còn có tình trạng vào ban đêm thường có người vào chở sữa do nhà hảo tâm mang đến cho trẻ mồ côi ra bên ngoài tiêu thụ, số lượng ban đầu bà Vân thừa nhận trước cơ quan chức năng là 148 thùng.
Theo bà Lại Thị Kim Lan, cán bộ Phòng LĐ-TB-XH quận Bình Tân, bà Vân đã lập hồ sơ xin cấp phép nuôi trẻ mồ côi nhưng không được chấp thuận vì điều kiện chưa bảo đảm.
Sắp tới, nếu Tiên Phước 2 vẫn hoạt động trong tình trạng này thì sẽ buộc giải thể, khi đó các em nhỏ tại đây được đưa về chăm sóc tại các trung tâm bảo trợ xã hội của Nhà nước trên địa bàn TP.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những đứa trẻ ở xã "cơm đen"
Những đứa trẻ trong sáng, vô tư, hồn nhiên lẽ ra phải được ôm ấp yêu thương nay phải chịu cảnh "mồ côi", những cụ già ở cái tuổi gần đất xa trời lẽ ra phải được chăm sóc, phụng dưỡng nay lại thẫn thờ ôm cháu...
Đó là hệ lụy, kết cục buồn của những mảnh đời chỉ vì hám tiền, dấn thân vào vòng xoáy tội lỗi để rồi phải trả giá nơi trại giam để lại nỗi đau cho người thân.
Ma tuý và nỗi đau để lại
Xã Hưng Long, huyện Hưng Nguyên, tỉnh Nghệ An hay còn gọi là xã "cơm đen" nằm lọt thỏm dưới con đê 42 sừng sững. Phía trước là dòng sông Lam xanh biếc hiền hòa bao đời nay đã nuôi sống người dân nơi đây. Nhưng oái ăm, mảnh đất này cũng được xem là "địa lợi" cho ma túy từ các vùng rẻo cao được các lái bè tập kết hoặc xé lẻ để đưa xuống TP Vinh, tỉnh Nghệ An tiêu thụ.
Biết chúng tôi là nhà báo, anh Trương Đình Thành - Trưởng CA xã Hưng Long tình nguyện dẫn đường cho chúng tôi. Vừa bước chân vào ngôi làng đầu tiên, chúng tôi đã bắt gặp những ánh mắt tò mò, dò xét của hết thảy mọi người. Anh Thành cho biết: "Cứ thấy người lạ về là người ta lại lo lắng, sợ hãi. Ma túy nơi đây như một cơn lốc xoáy khủng khiếp càn quét nhiều năm trời khiến xóm làng xác xơ tiêu điều. Hàng trăm đàn ông, đàn bà ở Hưng Long đã sa vòng lao lý vì ma túy, nhiều người trong số đó đã chết, số còn lại cũng đang ở trong bốn bức tường nhà tù. Cái họ để lại sau lưng là những cảnh đời "mồ côi" của con trẻ, những mẹ già thẫn thờ ngồi ôm cháu với sự cô đơn, đau khổ tột cùng.
Nằm lẩn khuất trong lối nhỏ của xóm 7 là ngôi nhà của cụ Phạm Thị Biên. Ở tuổi 87, lẽ ra cụ phải được hưởng sự chăm sóc, phụng dưỡng từ con cháu. Thế nhưng, cuộc đời lại không cho cụ sự may mắn và hạnh phúc đó. Kể từ ngày con trai và con dâu vào tù vì tội buôn bán ma tuý, cụ đâm ra lẩn thẩn. Rơm rớm nước mắt, cụ Biên kể: Con trai đầu của cụ tên là Trường, bị một số kẻ lợi dụng, rủ rê lôi kéo vào con đường cờ bạc rồi nghiện ma túy. "Nó đã làm cho mọi thứ đảo lộn cả lên, bi kịch gia đình cũng xảy ra từ đó", cụ Biên than thở. Khi phận người như bánh xe tuột dốc, không có cơ may cứu vãn, Trường phải chuyển sang làm nghề xách thuê từng tép Hêrôin và bị CA bắt quả tang. Năm 1999, TAND tỉnh Nghệ An đã tuyên phạt Trường 16 năm tù giam.
Từ ngày Trường bị bắt, kinh tế gia đình trở nên túng thiếu, nhiều bữa không có cơm ăn. Thương con, chị Phạm Thị Mỹ (vợ anh Trường) đành làm liều. Trên đường đi thăm chồng ở trại tạm giam, chị đã nhận xách thuê ma tuý và bị bắt, rồi bị tuyên án 17 năm tù. Anh Trường, chị Mỹ vào tù bỏ lại bà mẹ già đau yếu cùng hai đứa con thơ đang tuổi chập chững. Hiện 2 cháu là Lê Văn Nhật và Lê Văn Bảo đều đã nghỉ học. Hàng ngày, Nhật thường theo người trong làng đi quét sơn để kiếm tiền đỡ đần bà. Năm nay, Nhật mới bước sang tuổi 13, nhưng sự thiếu vắng thường xuyên của cha mẹ khiến cậu bé già đi trước tuổi. Sự học dang dở vì phải đi kiếm tiền nuôi bà, nuôi em khiến cho tính khí của cậu bé trở nên cộc lốc, ngang tàng...
Những đứa trẻ sống thiếu cha mẹ
Hoàn cảnh của bà Hoàng Thị Liên, 80 tuổi ở xóm 9A, cũng không kém phần bi đát. Anh Loan con trai bà sau khi đi bộ đội về cũng nuôi giấc mộng làm giàu. Ban đầu vay ngân hàng 7 triệu đồng làm vốn theo bạn đi bè ngược dòng lên Con Cuông, Tương Dương vào tận các bản làng heo hút để mua gỗ giá rẻ về Vinh bán. Bản làng xa tít lại lắm thuốc phiện, chuyến đi đầu tiên, anh hút thử một điếu. "Chỉ một điếu thôi mần răng say được....", anh Loan tự bảo thế. Sau bữa đó, ai ngờ nhớ mãi. Từ điếu thuốc thứ 2 nơi rừng sâu, Loan trở thành kẻ khác, Loan nghiện nhanh, nghiện nặng. Những chuyến đi buôn bán lâm sản ngày càng thua lỗ, nợ ngân hàng không trả được đồng nào, đành làm liều chuyển sang nghề xách ma tuý. Sau 2 lần đầu khá thành công và trả được một số nợ nần, đến chuyến thứ 3 anh bị bắt và phải ngồi tù. Ngày nghe tin con bị bắt vì ma túy, bà Liên vốn bị bệnh tim đã bị ngất ngã gãy chân, nay đành chịu cảnh què, đi lại chống gậy khó khăn.
Cách đó không xa là nhà cụ Nguyễn Thị Tỉu ở xóm 9B. Năm nay cụ Tỉu đã bước sang tuổi 88 nhưng vẫn phải cưu mang 2 cháu là Nguyễn Sỹ Lâm và Nguyễn Sỹ Hải đang chịu cảnh "mồ côi", bởi bố chúng đang thụ án 16 năm trong trại giam vì tội vận chuyển ma tuý trái phép, còn mẹ các cháu thì bỏ đi biệt xứ từ ngày chồng vào tù. Nỗi đau khi con trai vào tù, con dâu bỏ đi khiến bà Tỉu đổ gục. Mấy tháng trời nhờ vào tình thương của làng xóm, bà Tỉu lại phải gượng dậy gồng mình vượt qua đau đớn, bệnh tật để nuôi những đứa cháu côi cút.
Bà Tỉu với nỗi đau con trai vào tù, con dâu bỏ đi
"Tết này, bố có về không bà"?
Bà Tỉu đã nghe câu này không biết bao nhiều lần. Nghĩ về nỗi đau của gia đình, thương đứa cháu thơ ngây, tội nghiệp, lòng bà Tỉu như dao cắt. Ngày trước, Tết đến mấy đứa trẻ được bố mẹ đưa đi chợ Tết, sắm sanh, mua quần áo mới, chúng vui thích lắm. Hiểu tâm lý đó, bà Tỉu dành dụm mua đồ chơi cho cháu nhân dịp Tết, nhưng khuôn mặt Lâm, Hải vẫn đượm buồn, bà Tỉu mới hiểu, cái cần của các cháu không phải là những bộ quần áo, những món đồ chơi mà là sự có mặt, tình yêu thương của bố mẹ.
Ở chốn lao tù, những con người tội lỗi cũng đã khóc, bởi họ đã nhận ra lỗi lầm của mình. Đọc những dòng chữ sau đây, chúng tôi cũng không khỏi động lòng: ".... Đêm mồng 3 tết, mẹ thức suốt đêm để nhìn về hướng mà các con đang ở, nước mắt đầm đìa. Mẹ đau lòng xót ruột khi nghĩ về 2 con thơ dại. Mẹ ở trong cảnh tù tội khổ lắm, nhớ nhà, thương bà và các con không chịu nổi. Vì đồng tiền mẹ sa vào tội lỗi, làm khổ các con, khổ bà..." (Viết từ trại cải tạo Đồng Sơn- Đồng Hới- Quảng Bình).
"... Hôm nay là ngày đầu năm mới, quanh bố là 4 bức tường, bố không buồn vì đó là cái giá bố phả trả cho những lỗi lầm của mình. Bố chỉ thương 2 con, bởi nếu bố ở nhà các con đã có thể có được một cái Tết ấm áp hơn. Bố sẽ cố gắng cải tạo thật tốt để nhà nước giảm án, sớm trở về với 2 con..." (Viết từ trại cải tạo Bình Điền I - Thừa Thiên Huế).
Dòng chữ trên những trang thư đã nhòe đi vì nước mắt. Dễ hiểu thôi, thay vì những món quà mừng tuổi cho con, ngày đầu năm mới, chị Nguyễn Thị Châu và chồng là Nguyễn Thái Hòa chỉ có thể gửi tới 2 đứa con Nguyễn Thanh Sơn và Nguyễn Thị Hảo ở xóm 8 xã Hưng Long (Hưng Nguyên), hiện đang ở với bà nội là Nguyễn Thị Du 84 tuổi những lời "tạ tội".
Anh Trương Đình Thành, Trưởng CA xã Hưng Long cho biết thêm: Có nhiều gia đình cả vợ lẫn chồng đều phải "ăn cơm tù" vì dính đến ma túy. Lợi nhuận khổng lồ từ việc buôn bán "cái chết trắng" đã lôi kéo nhiều người vào "giấc mộng đổi đời" và kết quả cho sự làm giàu phi pháp ấy là những án tử hình, chung thân. Chồng vợ đôi ngả, mẹ già đớn đau, con trẻ mồ côi. Có nhiều gia cảnh thật đáng thương... Được biết, thời kỳ cao điểm, xã Hưng Long có tới 103 người liên quan đến ma túy. Đến nay vẫn còn 43 người đang phải chịu các mức án khác nhau, 8 đối tượng hiện đang có lệnh bị truy nã, một số thì đã chết do HIV và những thứ bệnh khác.
Ông Hoàng Nghĩa Nhân - Phó chủ tịch UBND xã Hưng Long cho biết: Ma túy nay không còn "hoành hành" ở Hưng Long như trước nữa, và tất nhiên nỗi đau cũng dần dần được với đi, khi mỗi năm có không ít người được trở lại với cộng đồng. Năm 2010, xã có 13 người trở về từ các trại giam, và lao động sản xuất tốt. Như để chứng minh cho điều mình nói, trước khi chúng tôi có ý định rời xã Hưng Long, anh Nhân đã gợi ý để chúng tôi qua nhà chị Nguyễn Thị Liễu, người trở về từ nhà tù vì ma túy, nhưng đã tu chí làm ăn, xây được nhà cửa, chăn nuôi tốt và con cái học hành chu đáo. Trong ngôi nhà khang trang vừa mới được xây xong, chị Liễu kể: "Vì ma túy, cả hai vợ chồng đều phải vào tù. Thương hai đứa con phải bơ vơ vì lỗi lầm của bố mẹ, trở về sau 5 năm bên bốn bức tường, tôi quyết tâm bù đắp cho con cái. Tôi vay vốn làm ăn, và rất may được chính quyền hậu thuẫn, nên mới có cơ nghiệp như ngày hôm nay".
Đứa con lớn của chị Liễu chuẩn bị đi xuất khẩu lao động, còn đứa nhỏ thì đang học cấp 2. Chị Liễu đang chờ ngày anh Loan, chồng chị ra tù để gia đình được đoàn tụ. Ít ra, nhìn vào gia đình chị Liễu, chúng tôi cũng thấy sáng lên một niềm tin nào đó, rằng 1 năm, 2 năm hay lâu hơn chút nữa, sẽ không có đứa trẻ nào ở Hưng Long phải đón Tết trong sự cô đơn, trơ trọi.
Buôn bán ma túy hoạt động mạnh ở xã Hưng Long trong khoảng thời gian từ năm 1997 đến năm 2002. Thời kỳ cao điểm, xã có 103 người bị bắt vì liên quan đến ma túy, trong số này đa phần là các trụ cột trong gia đình. Theo lý giải của lãnh đạo địa phương thì nguyên nhân chính dẫn tới thực trạng này là vị trí địa lý của xã Hưng Long thuận lợi, nằm bên dòng sông Lam, nơi các thuyền bè từ miền ngược qua lại, giấu ma túy từ các huyện giáp biên đưa xuống TP Vinh tiêu thụ.
Theo Pháp luật & Xã hội
Người đàn ông 'tê say' đã nhập viện nhưng chưa tìm ra bệnh Với 7 năm "loạng choạng" trong dòng họ đã có tới 4 đời mắc căn bệnh chưa tìm được nguyên nhân, anh Trầm Hoàng Tưởng - người được độc giả biết đến qua một loạt phóng sự "người say vì bệnh lạ" đã nhập viện Chợ Rẫy chiều 15/12. Anh Tưởng đang được bác sĩ kiểm tra Bệnh lạ do... rối loạn lo...