Xấu mà vẫn ‘kén cá chọn canh’
Chính vì xấu nên ở tuổi này, khi đã bước sang 28, Hạnh vẫn chưa yêu ai, chưa đưa ai về ra mắt gia đình với tư cách là người yêu.
Bạn bè thì có nhiều, có cả trai cả gái nhưng người yêu chính thức để bố mẹ biết mặt, hàng xóm biết tiếng thì chưa có ai cả. Hạnh đau lòng vì người ngoài không hiểu, chứ nghĩ rằng Hạnh cậy học cao rồi có công việc ổn định nên làm hàng, không thích lấy chồng bình thường.
Có cô H ở hàng xóm, dẫn một người cháu tới giới thiệu và nói rằng &’thằng này nó được lắm, ngoan ngoãn hiền lành, mày cũng nhiều tuổi rồi, xem xét xem sao. Nó là đứa cháu bên nội nhà bác, nó là người bác tin tưởng nên mới giới thiệu, đừng có ngại, nếu thích thì cứ xúc tiến đi nhé. Cháu nó nhát nhát nhưng thế mới an toàn, đừng có sợ mà không dám cưới’. Hạnh chỉ cười và cũng nhận lời gặp một lần. Nhưng sau lần ấy, không hề có cuộc hẹn thứ hai.
Điều này có lẽ làm phật ý cô H hàng xóm nên cô ấy đi nói với người ta thế này &’gớm, đẹp lắm đấy, xinh lắm đấy, xấu mù ra, không ma nào nó rước thì đến giờ mới chưa lấy được chồng. Cậy mình học cao, có công việc tốt nên kén chọn chứ gì? Không vì thế thì còn lâu tao mới giới thiệu cháu tao cho, cháu tao thiếu gì’. Bà ấy cứ nói đổng như vậy, ai nghe thì nghe, ai nói thì nói, cốt là cho nhà Hạnh nghe thấy.
Hạnh không nói nhiều nhưng mà người hàng xóm cứ lắm lời làm cô tức. Cô đáp lại không ngần ngại &’vâng, cháu xấu nên cháu không ai rước, cháu bác đẹp trai nên bác giữ đó, tìm cho anh ấy một người xinh gái, đẹp người lại đẹp cả nết, chắc là mới xứng với anh ấy, còn cháu không xứng bác ạ. Cháu lấy ai, hay có ế chồng cũng là việc của cháu, mong bác đừng can dự’.
Hạnh không nói nhiều nhưng mà người hàng xóm cứ lắm lời
làm cô tức. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hạnh không phải là người hỗn láo, cũng vốn không phải người cành cao gì. Cô có học thật, mà học cao nhất xóm thật nên mới bị mang tiếng đó. Nhưng phải nói, Hạnh có ngoại hình không mấy ưa nhìn, và điều này khiến Hạnh thường khó lòng đến được với những người đàn ông cô yêu. Có ai mà không từng yêu, từng thích một người nhất là khi mình đã bước sang tuổi 28. Hạnh cũng đã yêu, đã thích mê mệt người đàn ông nào đó nhưng chỉ vì ngoại hình không bắt mắt mà cuối cùng, người ta đã bỏ rơi Hạnh, tìm theo tiếng gọi của người con gái xinh đẹp hơn. Thế nên, mỗi lần ai chê Hạnh xấu, mà chỉ cần cô nghe bóng gió được là cô chạnh lòng lắm, cảm thấy đau đớn vô cùng. Cô vốn tự ti vào bản thân nên có ai nói đả động tới chuyện đó thôi là người cô đơ đơ, không thể làm chủ được mình. Cũng vì điều này mà cô mất đi mối tình hơn 1 năm của mình, với người đàn ông mà cô yêu tha thiết.
Người ta có nhiều lý do để không yêu ai, không mở lòng được với ai thậm chí là không lấy chồng. Hạnh không yêu người nào, cũng không mở lòng với bất cứ ai chỉ vì cô cảm thấy tủi thân, không muốn chồng con gì, không muốn yêu đương gì khi mà yêu ai họ cũng chê Hạnh xấu. Không thì, ngày về ra mắt, người ta cũng nhìn Hạnh từ đầu đến chân bởi vì, cô vừa lùn vừa xấu, sao con trai họ lại yêu. Số khổ như vậy nên Hạnh đâu dám nghĩ một ngày mình sẽ đạt được ước nguyện, yêu thương ai đó suốt cuộc đời này.
Giờ thì, 28 tuổi qua đi, không có người yêu, chưa đưa ai về nhà, người khác không hiểu dị nghị Hạnh &’kén cá chọn canh’. Thôi thì đành mang tiếng đó. Có phải lấy chồng như đi mua mớ rau, vì ế, vì nhiều tuổi nên vơ vội một người đâu. Hạnh cũng ghi nhận sự giúp đỡ của người khác qua mai mối, cũng thử gặp người này người nọ nhưng dường như trong tâm tưởng của những người đó, họ chỉ miễn cưỡng nhận lời cưới Hạnh vì cô có cái mác học hành và công việc tốt. Họ không yêu Hạnh, họ chỉ đến với cô giống như sự bố thí, chấp nhận lấy cô vì mong chống ế cho cô. Vậy thì lấy làm gì cho đời khổ?
Gái ế cũng được, ế chồng cũng được, kén cá chọn canh càng không sao.
Bây giờ, Hạnh đành nhờ số phận an bài… (Ảnh minh họa)
Hôn nhân là chuyện cả đời, nhắm mắt đưa chân rồi hối hận, rồi cả đời này không sống được, rồi cả đời này bị đay nghiến hay sống những ngày tháng núp dưới bóng hôn nhân thật cô độc. Hạnh cảm thấy, chẳng cần lấy chồng làm gì nếu như người ta vẫn không thể thật tâm với cô. Thôi thì cho thiên hạ dị nghị, cứ sống với chính mình, một ngày nào đó họ sẽ hiểu được hoàn cảnh và tấm chân tình của Hạnh mà thôi.
Con gái, ai chẳng mong có tấm chồng, có gia đình êm ấm hạnh phúc, nhưng cũng không thể vơ bừa chồng chỉ vì muốn có cái danh. Gái ế cũng được, ế chồng cũng được, kén cá chọn canh càng không sao. Bây giờ, Hạnh đành nhờ số phận an bài…
Theo Ngoisao
Khi người yêu quá khắt khe "chuyện ấy"
Năm nay tôi 27 tuổi, đã tốt nghiệp đại học và đi làm. Thời sinh viên vì mải lo chuyện học hành nên tôi cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương, vả lại tình yêu sinh viên vốn mau tàn nên tôi không có ý định yêu ai khi còn đi học.
Nhưng sau này khi đi làm đã được 3 năm mà chưa quen được người đàn ông tử tế nào để lấy làm chồng khiến bố mẹ, người thân tỏ ra rất lo lắng, sốt ruột, và giục tôi mau mau lấy chồng khiến tôi rất áp lực. Tôi cũng chỉ mong kiếm cho được tấm chồng để yên ổn cuộc sống.
Là con gái, ai cũng có tiêu chuẩn cho người đàn ông của đời mình, nhưng đã ở tuổi này rồi, tôi cũng đâu còn nhiều thời gian để kén chọn. Tôi chỉ mong gặp được người đàn ông tốt, tử tế và yêu thương, quan tâm mình thế là đủ rồi. Nhưng càng hẹn hò tôi lại càng thấy việc tìm được người đàn ông như thế bây giờ sao khó quá.
Qua giới thiệu của đứa bạn thân tôi bắt đầu làm quen với một anh bạn là bạn của chồng nó đang đi du học ở Đức, chỉ còn nửa năm nữa là về nước. Sau những lần chat, hỏi han rồi cho nhau xem webcam, tôi thấy anh ấy là một mẫu đàn ông cũng khá được. Anh rất biết lo lắng cho công danh sự nghiệp nên phấn đấu học hành rất ghê, đã ngoài 30 mà chưa có người yêu khiến bố mẹ ở nhà cũng giục giã suốt, và anh đã hứa với bố mẹ khi về nước sẽ dắt về một cô gái xinh đẹp để ra mắt mà đến giờ vẫn chưa kiếm được ai.
Anh nói rằng may mắn sao khi Thành (bạn anh và cũng là chồng của cô bạn tôi) lại có ý giới thiệu tôi với anh ấy. Chỉ vài lần nói chuyện mà anh đã cảm thấy tôi rất gần gũi và cởi mở, và anh muốn chúng tôi tiến đến chuyện nghiêm túc với nhau, vì cả hai đều có tuổi rồi, đâu thể còn nhiều thời gian mà đùa bỡn trong tình cảm nữa.
Dù có chút lưỡng lự nhưng tôi vẫn gật đầu nhận lời anh. Chúng tôi sẽ nghiêm túc tìm hiểu xem có đến được với nhau không. Từ đó dù không được gặp anh nhưng tôi luôn cảm giác có một bờ vai vững chắc đang san sẻ cuộc sống với mình. Mỗi ngày anh đều để lại những lời nhắn yêu thương cho tôi, kể cho tôi nghe những việc anh đã làm trong ngày, anh đi đâu gặp ai, rồi những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, nỗi nhớ quê và nhớ tôi. Anh bảo chỉ cần một ngày không được nói chuyện với tôi, không được xem hình tôi trên webcam là anh thấy day dứt không chịu nổi và thể nào hôm đó cũng mất ngủ.
Chẳng biết đến bao giờ tôi mới tìm được cho mình một bến đỗ bình yên... (Ảnh minh họa)
Tôi tạm bằng lòng với người đàn ông ở phương trời xa xôi và chỉ đếm từng ngày mong anh về. Rồi ngày ấy cũng đến, anh tốt nghiệp khoá học và về nước, tôi ra tận sân bay đón anh. Sau giây phút ngỡ ngàng ban đầu, anh đã chủ động đến ôm tôi vào lòng. Bố mẹ anh biết tôi là bạn gái của anh thì tỏ ra rất vui mừng. Hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà anh.
Nhưng sau biết tuổi chúng tôi không hợp để kết hôn trong năm nay nên anh nói với tôi chờ thêm một thời gian nữa, đây cũng sẽ là khoảng thời gian để chúng tôi tìm hiểu và gần gũi nhau thêm.
Mỗi lần hẹn hò với anh, tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định, tôi không đồng ý cho anh quan hệ, mà chỉ cho phép những cái cầm tay, những nụ hôn. Thế nhưng anh ấy luôn miệng hỏi, tôi đã từng với ai bao giờ chưa? Câu hỏi ấy khiến tôi vô cùng ức chế, bực bội vì cảm giác bị coi thường. Tôi chưa từng có quan hệ ân ái với người đàn ông nào nên cảm thấy rất khó chịu trước thái độ dò xét của anh.
Với tôi đó là một sự xúc phạm vì dù đã 27 tuổi thật, nhưng vấn đề tình dục tôi còn rất ngô nghê. Tôi luôn tâm niệm sẽ chỉ làm điều đó với chồng mình nên trong mối quan hệ với bất kì người đàn ông nào, tôi cũng đều hết sức thận trọng, giữ mình. Tôi không phải người con gái dễ dãi và cũng không thích việc "ăn cơm trước kẻng" của nhiều bạn trẻ ngày nay. Có thể anh cũng nghĩ tôi dễ dãi như khá nhiều cô gái khác nên mới có thái độ dò xét này.
Tôi nghĩ anh đã sống ở nước ngoài, trong môi trường rất thoáng về việc quan hệ tình dục trước hôn nhân thì sẽ không quá để ý hay nặng nề về vấn đề trinh tiết phụ nữ. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Người đàn ông Việt Nam dù có tử tế đến đâu thì chuyện trinh tiết của người vợ với họ vẫn rất quan trọng. Nhưng nếu anh tỏ ra tế nhị hơn một chút, có lẽ tôi đã không thất vọng nhiều đến thế. Tôi cũng không hiểu nỗi thất vọng của mình có vu vơ quá không? Hay vì ngần này tuổi mới yêu nên tôi mới có nỗi mặc cảm đó?
Tôi không biết có nên chia tay người đàn ông Tây học mà có quan niệm quá cổ hủ này không, dù tôi vẫn là một cô gái trong trắng và không có gì phải hổ thẹn với người sau này sẽ là chồng mình. Nhưng tôi không muốn phải sống cả đời với một người đàn ông gia trưởng, khắt khe như vậy. Đây chỉ là một chuyện nhỏ, trong cuộc sống còn bao vấn đề nữa, liệu anh ta có khắt khe, nhỏ mọn như vậy nữa không? Còn nếu chia tay, chẳng biết đến bao giờ tôi mới tìm được cho mình một bến đỗ bình yên...
Theo VNE
Người cũ đã trở lại "mạnh bạo" gấp trăm lần Mẹ tôi mất sớm, bố ở vậy nuôi tôi. Bố nuôi tôi bằng đồng lương nhọc nhằn của một thợ điện. Tôi đã học xong đại học Kinh tế đi làm ở một vài nơi và sau đó may mắn xin được việc tại một ngân hàng. 29 tuổi, nghĩ về cuộc sống của mình tôi có cảm giác cô đơn kinh khủng....